Bên tàu Mân Giang.
Gió đêm lạnh buốt như nước sông.
Bốn bề yên tĩnh không có lấy một bóng người, ngoại trừ những thùng hàng để đầy trên đất thì chỉ có một chiếc xe màu đen đang đỗ nơi bến tàu.
Tô Yên lái xe tới, bởi vì phát sốt nên cơ thể cô rất khó chịu, gió lạnh thổi lại khiến cô bất giác rùng mình một cái theo bản năng.
Nhìn quanh bến tàu, Tô Yên nhanh chân tiến về phía chiếc xe màu đen.
Bên trong không có người.
"Tiểu Duy, Tiểu Duy." Tô Yên hô lên mấy tiếng nhưng đều không có ai đáp lại.
Trong bóng tối, ánh mắt Lục Cận Phong khóa chặt về phía Tô Yên, đăm đăm quan sát nhất cử nhất động của cô.
Cả hai thoáng trao đổi ánh mắt trong màn đêm, sau đó Tô Yên lấy điện thoại ra gọi cho Tô Duy.
Còn chưa bấm số đã nghe giọng của Tô Duy truyền tới từ phía sau.
"Em ở đây."
Tô Yên ngẩng đầu chỉ thấy Tô Duy đang đứng trên thùng hàng, từ trên cao nhìn xuống chỗ cô.
Ánh mắt của Tô Duy trong trẻo hơn trước đó rất nhiều, cậu ấy từ trên thùng hàng nhảy xuống, nhìn thấy Tô Yên đã vô cùng vui vẻ gọi: "Chị, chị tới rồi."
Gần đây Tô Duy đã gầy đi rất nhiều, cánh tay áo bị trống một mảng lớn khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy chua xót.
Tô Yên vẫn chưa quên mục đích tới đây của mình, yếu ớt nói: "Tiểu Duy, nhanh đi cứu chị, chị cũng mắc virus như của Lâu Doanh."
Vừa nói xong, Tô Yên đã giả vờ choáng váng đứng không vững, cả người nghiêng ngả.
"Chị." Tô Duy vội vàng đỡ lấy cô, cả người cô nóng bừng, quả thật là phát sốt rồi: "Vào trong xe trước đã."
Tô Yên gật đầu, Tô Duy đỡ cô vào ngồi trong chiếc xe màu đen, thả ghế hạ xuống để người kia nằm thoải mái hơn một chút.
"Chị, sao chị lại bị mắc virus."
"Chị cũng không biết nữa." Tô Yên uể oải nói: "Có thể là tiếp xúc với Lâu Doanh trong một quãng thời gian dài.
Tiểu Duy, hai chúng ta từ nhỏ đã nương tựa nhau mà sống, lẽ nào em lại trơ mắt nhìn chị chết chứ?"
"Chị, chị là người quan trọng nhất đối với em, em sẽ không để cho chị có chuyện gì đâu.
Em chỉ muốn lấy mạng của Lục Cận Phong thôi."
Tô Duy lúc này dù không bị nhân cách nào khác chiếm lấy cơ thể nhưng lại nói ra lời như vậy, thật khiến Tô Yên vừa thất vọng lại vừa tức giận: "Lâu Doanh đã làm gì sai chứ.
Cô ấy là chị của em, Tiểu Duy, em đúng là điên rồi."
Trước đó Tô Yên vẫn còn nuôi chút hy vọng viễn vông, rằng Tô Duy là bị một nhân cách khác trong cơ thể xâm chiếm rồi hãm hại Lâu Doanh.
Nhưng giờ đích thân nghe được đây chính là ý đồ của Tô Duy, cô sao lại không tức giận cơ chứ?
Tô Duy đứng ở bên cạnh cửa xe, trước thái đội giận dữ của Tô Yên lại bày ra vẻ dửng dưng không chút dao động.
Tô Yên thất vọng đến cùng cực, nhưng cô cũng không dám lại chọc tức Tô Duy, lỡ như sẽ kích động khiến nhân cách khác của cậu ấy nhảy ra thì cô đừng mong lấy được thuốc giải.
Như vậy, cả cô và Lâu Doanh đều sẽ chết.
Cô đã đặt cược lớn như vậy, không thể cho phép có bất cứ sự sơ suất gì.
Tô Yên nén lửa giận, bày ra vẻ mặt hoàn toàn hiểu được Tô Duy mà nói: "Tiểu Duy, chị biết em vẫn luôn khao khát có được tình thương của một người cha.
người ta còn bé bị bắt nạt đều có cha đứng ra che chở, nhưng chúng ta lại không có.
Máu mủ ruột rà, mặc dù Lệ Quốc Minh đã làm ra rất nhiều chuyện xấu, nhưng chị tin rằng ông ấy là thật lòng đối đãi với em, cho nên em đã nhận ông ấy rồi, đúng chứ?"
Tô Duy nhìn Tô Yên, chần chừ gật đầu: "Chị, cha nói là ông ấy thương em, nếu như ông ấy biết chuyện mình có một đứa con trai như em từ trước thì nhất định sẽ cố gắng bù đắp, dành tất cả tình thương cho em, sẽ bảo vệ em.
Sau khi biết em là con của ông ấy, ông ấy thật sự đã rất vui vẻ, em có thể thấy được."
Một đứa nhóc chưa từng được dỗ dành, chỉ cần một vài lời ngon ngọt sẽ dễ dàng bị lừa.
Tô Duy chính là một đứa nhóc như vậy.
Hình tượng người cha dạt dào tình thương của Lệ Quốc Minh đã được Tô Duy xây dựng vững chắc trong lòng, không phải dễ dàng có thể đánh sập được.
Tô Duy trở thành một công cụ, Lệ Quốc Minh tới chết cũng đều đang lợi dụng cậu ấy.
Tô Yên ôm lấy bụng dưới, biểu cảm thống khổ: "Tiểu Duy, chị thật sự rất khó chịu, em nhanh đưa thuốc cho chị."
"Được, chị, chị đừng sợ, em có mang thuốc tới." Tô Duy đi ra ghế phía sau lấy thuốc.
Tô Yên dõi mắt nhìn theo, trên ghế sau xe có một cái rương.
Tô Duy mở rương ra, bên trong có hai lọ thuốc nhỏ màu nâu.
Tô Yên thầm mừng tròng lòng, đây chính là thuốc giải.
Tô Duy động tác thoăn thoắt, nhanh chóng dùng ống tiêm rút ra một lọ thuốc: "Chị, nghiên cứu xong xuôi tổng cộng thu được hai lọ thuốc này, em tiêm cho chị trước một lọ, lọ còn lại thì đợi sau mười hai tiếng nữa truyền tiếp, như vậy thì chị sẽ không sao nữa rồi."
"Ừm."
Tô Yên kìm chế sự kích động trong lòng, chỉ muốn cầm lấy lọ thuốc rồi đưa cho Xa Thành Nghị phân tích thành phần để điều chế ra, như vậy thì Lâu Doanh sẽ được cứu rồi.
Tô Duy tiêm cho Tô Yên trước một mũi, Lục Cận Phong núp trong bóng tối vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, đang đợi Tô Yên ra dấu.
Một khi đoạt được thuốc, bọn họ sẽ lập tức quay về.
Sau khi truyền thuốc, Tô Yên cũng dần cảm thấy hết đau, thuốc có hiệu quả rất nhanh.
"Tiểu Duy, em đưa lọ kia cho chị đi, mười hai tiếng sau chị sẽ tự truyền." Ánh mắt của Tô Yên dán vào cái rương, rục rịch muốn duỗi tay lấy lọ thuốc, nhưng Tô Duy lại nhanh tay cầm lại.
"Chị, đợi mười hai tiếng nữa em sẽ truyền thêm cho chị." Tô Duy nói: "Chị, đừng nghĩ là em không biết ý đồ của chị.
Chúng ta lớn lên cùng nhau, em rất hiểu chị, chị muốn lấy thuốc về cứu chị ba chứ gì, bởi virus em tiêm cho chị ba không dễ bị truyền nhiễm, trừ phi là chị cố ý để bị nhiễm.
Chị, lần sau chị đừng tự đùa giỡn với tính mạng của mình nữa, vì loại người lạnh lùng ích kỷ kia làm vậy thật không đáng."
"Tiểu Duy, em đưa thuốc cho chị." Tô Yên bị nhìn thấu bèn duỗi tay muốn cướp lấy.
Tô Duy nhanh như chớp nói: "Chị, đây là lọ cuối cùng, cũng là lọ duy nhất.
Một khi bị đập nát thì đừng nói chị không thể cứu chị ba, ngay cả chị cũng sẽ gặp chuyện."
"Tiểu Duy, nếu như em còn nhận chị là chị em, vậy thì nhanh đưa thuốc cho chị." Tô Yên khẩn trương muốn chết: "Lâu Doanh sắp chết rồi."
"Cô ta vốn dĩ là đáng chết." Tô Duy kích động lên, nhắc tới Lâu Doanh đã nghiến răng nghiến lợi, trên cổ nổi cả gân xanh.
Tô Yên cảm nhận được có gì đó không ổn, nhân cách khác của Tô Duy sắp bật ra ngoài rồi.
Nhân lúc Tô Duy đang giãy giụa giữa hai nhân cách, Tô Yên bắt đầu giật lấy lọ thuốc, nhưng mà lại có người nhanh hơn cô một bước.
Là Chu An.
Lục Cận Phong ở trong bóng tối cũng chậm một bước.
Đôi mắt Lục Cận Phong chìm xuống: "Đưa thuốc lại đây."
Chu An liếc nhìn lọ thuốc trong tay, cươi lạnh đáp: “Đây là đồ tốt mà, sao lại có thể dễ dàng giao lại được.”
Chu An vừa nói xong, lập tức đã có mười mấy chiếc xe vụt ra bến tàu với tốc độ chóng mặt, tất cả những người họ đều là người của Địa Sát, đã bao vây bến tàu lại rồi.
Tô Duy nhìn thấy Chu An và Lục Cận Phong giả trang thì nhận ra mình bị lừa, lửa giận bốc tới tận đầu, nhân cách khác trong cơ thể cứ thế mà trực tiếp vọt ra ngoài chiếm cứ cơ thể.
Lục Cận Phong quét ánh mắt sắc bén qua đám người Địa Sát, một tay nắm lấy Tô Yên trực tiếp ra tay với Chu An.
Chu An cũng không biết người trước mặt mình là Lục Cận Phong, chỉ cho là Tô Yên dắt theo một người vệ sĩ khác mà thôi.
Sau khi đánh giá sai lệch hạ thấp thực lực và tốc độ của đối phương, anh ta còn chưa kịp huênh hoang đã bị Lục Cận Phong đá một cước văng xa mấy mét.
Chiêu thức đạp người như này, kì thật Chu An ghi nhớ rất sâu đậm.
Anh ta ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt khó tin nhìn về phía người kia, lúc này mới nhận ra người trước mặt mình là Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong lại không dắt ai theo bên cạnh, đây quả thực là cơ hội rất tốt để rửa sạch nhục nhã trước đó.
"Toàn bộ lên hết cho tôi, không chừa ai cả."
Không giữ lại ai cả, kể cả Tô Duy.
Tô Duy chính là người đứng đầu Vương Bài, bây giờ có một người lạc bầy giết Tô Duy rồi đổ tội cho Ám Dạ, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Chu An đang muốn ra tay nhưng Tô Duy lại cười to thành tiếng: "Đến đủ cả rồi, vậy tất cả cùng nhau chết chung đi."
Mọi người nhìn về phía Tô Duy, lập tức biến sắc.
Trong tay Tô Duy là thiết bị kích nổ bom từ xa..