Tô Duy một bên gọi điện thoại, một bên lại đi nhanh ra ngoài cửa lớn.
Tần Nhã Hân nghe giọng của Tô Duy lại thoáng cảm thấy khoái chí trong lòng: "Tô Yên sắp chết rồi? Chu An, nhanh, đi coi thử."
"Chuyện này có gì lạ đâu." Chu An ngược lại cân nhắc nhiều hơn: "Cô không cảm thấy có gì đó quái quái à?"
"Quái chỗ nào cơ? Tôi thấy anh mới là kì quái thì có." Tần Nhã Hân khinh miệt nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh mãi cũng không sánh kịp Lục Cận Phong là vậy, anh là đồ thỏ đế."
Phàm trên đời làm gì có người đàn ông nào có thể chịu được cảnh mình bị phụ nữ mang ra so sánh với người đàn ông khác chứ.
Chu An lại nể tình cái bụng đang phình to ra của Tần Nhã Hân mà dằn lại cơn tức tối: "Cẩn thận mới làm được chuyện lớn, Tô Yên đang yên đang lành sao lại có thể bỗng sắp chết được.
Lục Cận Phong sai người canh chừng cô ở bệnh viện chứng tỏ vẫn còn chưa thôi nghi ngờ cô.
Phía bên đại đội trưởng Lãnh kia cũng đang hoạt động ráo riết, tôi e là sẽ xảy ra chuyện gì."
"Cho dù bọn họ có nghi ngờ ra sao thì cũng không có bằng chứng xác thực, bắt tôi như nào được chứ? Nói không chừng đây là thời điểm con khốn kia nhận phải báo ứng, là ông trời cũng đang giúp tôi." Không cần nói cũng biết trong lòng Tần Nhã Hân đang hào hứng như nào: "Cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được tới ngày con khốn đó sắp chết, anh còn không đi nữa vậy tôi dắt theo người đi."
Chu An sao có thể an tâm để cho Tần Nhã Hân một mình đi được chứ.
"Tôi đi với cô." Chu An nói: "Phản ứng vừa nãy của Tô Duy rất bất thường, nói không chừng lần này thật sự có thể lật đổ Vương Bài rồi."
"Tôi mặc kệ mấy thứ đó, tôi chỉ cần cái mạng của Tô Yên và giành được Lục Cận Phong thôi." Tần Nhã Hân nói mấy lời này xong cũng ưỡn cái bụng lớn đi ra ngoài.
Phân bộ của Địa Sát cũng nằm gần thành cổ, đi đường hai tiếng đã tới rồi.
Tần Nhã Hân và Chu An vẫn luôn bám đuôi theo Tô Duy, cùng chạy tới bên ngoài bệnh viện chỗ của Tô Yên và Lâu Doanh.
Trời đã nhẻm tối, từ lúc Tô Yên nhận được điện thoại của Tô Duy thì đã luôn đợi tới giờ.
Lâu Doanh được cứu rồi.
Lục Cận Phong và Bạch Phi Minh cũng ngồi đợi cùng.
Bỗng nhiên, điện thoại của Tô Yên lại vang lên thêm lần nữa.
Cô liếc nhìn màn hình hiển thị, sau đó đưa mắt nhìn Lục Cận Phong.
Là Tô Duy gọi tới.
Tô Yên nhanh chóng bắt máy, giọng nói nhợt nhạt bất lực: "Tiểu Duy, em đã tới chưa?"
Sự nhợt nhạt đó của cô không phải là giả vờ, bởi thật sự cô đã bắt đầu có hơi sốt rồi.
Xem ra tùy vào thể chất của mỗi người mà phản ứng của virus sẽ khác nhau.
Thể chất của Lâu Doanh vốn tốt, cầm cự tới bây giờ mới gục ngã, sốt cao mãi không hạ.
Còn Tô Yên từ khi sinh con xong thì thể chất đã không còn được như lúc trước nữa.
Từ trong điện thoại truyền tới giọng của Tô Duy: "Tới rồi, chị, em không tiện vào bệnh viện được.
Chị tự ra đây đi, em đợi chị ở bên tàu Mân Giang."
"Được."
"Chị chỉ tới một mình thôi nhé, nếu như em phát hiện có người đi theo thì chị cũng sẽ không gặp lại em nữa đâu.
Em tin tưởng chị như vậy rồi, chị, chị đừng gạt em đấy nhé."
Câu nói cuối cùng kia khiến Tô Yên cảm thấy lòng mình quặn thắt lên một đợt.
Trong giọng nói của Tô Duy có nét sợ hãi, nhất định cậu ấy cũng đã ý thức được có chuyện gì rồi.
Cậu ấy đang cược, cược rằng Tô Yên sẽ không bán đứng mình.
Sống mũi Tô Yên cay xè, chua xót nói: "Được, chị sẽ tới một mình, không gạt em đâu."
Cúp máy xong, Lục Cận Phong nói tới: "Yên Yên, anh nhất định phải đi cùng với em.
Anh sẽ lẻn theo, Tô Duy sẽ không phát hiện ra đâu."
Bên tai Tô Yên còn vang vọng giọng của Tô Duy, cô do dự một hồi mới gật đầu đáp: "Vâng."
Bạch Phi MInh cũng muốn đi, nhưng Tô Yên lại bảo cô ta ở lại chăm sóc cho Lâu Doanh, Vạn Nhất vốn không thể nào chăm sóc được.
Tô Yên ra khỏi bệnh viện trước, Lục Cận Phong giả trang đi theo sau người kia, duy trì một khoảng cách nhất định nên sẽ không bị người khác phát hiện được.
Từ Như Phong vẫn luôn canh chừng trong bệnh viện, nhìn thấy Tô Yên rời khỏi đã lập tức lên tinh thần rồi đi theo.
Ngồi bên trong chiếc xe màu trắng đỗ ở ngoài cửa bệnh viện,Tần Nhã Hân tận mắt nhìn thấy Tô Yên rời đi nhưng lại không nhận ra Lục Cận Phong giả trang đi theo sau, ấy vậy mà lại suýt phát hiện ra Từ Như Phong đi theo đuôi Tô Yên.
"Gã đàn ông kia đi theo Tô Yên làm gì vậy?" Tần Nhã Hân tò mò: "Nhất định là Tô Yên đi gặp Tô Duy rồi.
Chu An, chúng ta cũng đi theo đi.".