Tô Yên vô thức xoay người, còn chưa kịp mở miệng, Tô Duy đột nhiên túm tóc của cô, đè đầu cô lên tường.
“Tôi cảnh cáo chị, đừng xen vào việc của người khác nữa, nếu chị còn ngăn cản cậu ấy làm việc mình muốn làm, thì đừng trách tôi không khách sáo với chị.”
“Cậu là… một Tiểu Duy khác?” Da đầu Tô Yên bị kéo vô cùng đau, đôi mắt của Tô Duy trước mặt để lộ sự hung ác, toát ra sát ý, khiến lòng người sợ hãi.
“Có tôi ở đây, các người đừng hòng bắt nạt cậu ấy.
Trên đời này, tôi và cậu ấy mới là người thân thiết nhất.
Chị biết điều thích cách xa cậu ấy ra một chút, tôi còn có thể cho chị một con đường sống.”
Tô Yên dùng sức đẩy tay Tô Duy ra, nhưng tay Tô Duy giống như gọng kìm, không tài nào lay chuyển.
Tô Yên trừng mắt nhìn Tô Duy: “Cậu cứ tiếp tục sai lầm như vậy, thì sẽ không được chết yên lành đâu.
Cậu làm như vậy không phải vì tốt cho cậu ấy, cậu đang phá hủy cậu ấy, cậu lập tức ra khỏi cơ thể cậu ấy ngay.”
“Chị là chị ruột của cậu ấy, sao có thể nói những lời như vậy.” Tô Duy cười âm u, “Khi cậu ấy bị người khác bắt nạt, chị đang ở đâu? Chị biết cậu ấy muốn gì không? Chị biết tâm nguyện của cậu ấy là gì không? Chị biết gãy mất một cánh tay, cậu ấy đau khổ thế nào không? Chị không biết, chị căn bản không xứng làm chị của cậu ấy.”
Tô Yên giận dữ nói: “Đừng nói nhảm, rốt cuộc cậu đã tiêm cái gì vào trong cơ thể Lâu Doanh?”
“Chị đoán xem?” Tô Duy cười ha ha, “Để tôi đếm ngày xem nào, chắc là cô ta chỉ còn chưa đến ba tháng nữa đâu.
Cô ta đáng chết, trơ mắt nhìn cha mình không cứu, máu lạnh vô tình, cô ta không xứng sống trên cõi đời này.”
“Đồ điên.” Tô Yên mắng, “Nói mau, rốt cuộc cậu đã tiêm cái gì vào trong cơ thể Lâu Doanh?”
“Tôi không nói cho chị đấy, tôi sẽ để chị nhìn ả tiện nhân đó chết dần chết mòn.
Nếu chị còn tiếp tục lo chuyện bao đồng, kết cục của cô ta sẽ chính là kết cục của chị.”
Tô Duy nói xong, buông Tô Yên ra rồi chạy đi.
“Tiểu Duy.”
Tô Yên lập tức đuổi theo, chỉ thấy Tô Duy chạy khỏi lối thoát khẩn cấp.
“Tô Yên, sao vậy?”
Bạch Phi Minh xách hoa quả quay trở lại.
Tô Yên lắc đầu: “Lúc nãy Tiểu Duy đến đây, nhưng lại chạy mất rồi.”
Bạch Phi Minh vẫn chưa biết chuyện Tô Duy bị tâm thần phân liệt, trong thời gian ngắn, Tô Yên cũng không tiện giải thích.
Bạch Phi Minh hỏi: “Lâu Doanh ở trong phòng bệnh chứ?”
“Ừm, cô ấy hơi mệt, đang ngủ rồi.” Tô Yên suy nghĩ một chút, nói, “Phi Minh, tôi cảm thấy cô nên biết chuyện này, có liên quan đến Lâu Doanh, báo cáo kiểm tra của cô ấy có vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Bạch Phi Minh lập tức căng thẳng.
“Anh Xa nói trong cơ thể Lâu Doanh có một loại virus rất nguy hiểm, nếu trong vòng ba tháng không nghiên cứu ra thuốc giải, có thể Lâu Doanh sẽ… chết.”
Nghe vậy, hoa quả trong tay Bạch Phi Minh rơi xuống đầy đất.
Tô Yên không hề phát hiện ra, cuộc đối thoại của cô và Bạch Phi Minh đã rơi vào tai một người khác.
Vạn Nhất không ngủ được nên chạy ra ngoài hành lang bệnh viện chơi.
Tuy đã bị ngốc, nhưng anh ta vẫn nhận ra Tô Yên, Vạn Nhất muốn tìm Tô Yên chơi với anh ta, đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
Vạn Nhất không biết chết có nghĩa là gì.
Anh ta gãi đầu quay lại phòng bệnh.
Lâu Doanh nghỉ ngơi một lúc liền tỉnh, thấy Vạn Nhất không ở trong phòng bệnh, cô đang định ra ngoài tìm thì thấy Vạn Nhất quay trở lại.
“Sao lại chỉ có một mình em, một chị gái xinh đẹp khác đâu?”
Lâu Doanh hỏi về Tô Yên.
Trong nhận thức của Vạn Nhất, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp thì đều gọi là chị.
Vạn Nhất bĩu môi, vừa ngốc nghếch vừa khó hiểu, hỏi: “Chị ơi, chết là gì vậy?”
“Chết là biến mất, từ nay không còn tồn tại trên đời nữa.” Lâu Doanh lấy làm lạ, “Sao em lại hỏi cái này? Em yên tâm, em chỉ là đầu óc không bình thường thôi, sẽ không chết đâu.”
“Biến mất? Không tồn tại?”
Vạn Nhất nghe xong lập tức gào khóc, đột nhiên ôm chặt lấy Lâu Doanh: “Em không muốn chị chết, em không muốn chị chết đâu.”
Lâu Doanh: “…”
“Em mới chết ấy.
Bà đây sống rất tốt, em đừng có mà nguyền rủa chị.”
Vạn Nhất khóc vô cùng đau lòng: “Một chị khác nói với chị Phi Minh là chị sắp chết rồi, em không muốn chị chết đâu.”
Lâu Doanh bị làm cho hồ đồ, gỡ rối một lúc mới hiểu ra quan hệ các nhân vật trong miệng Vạn Nhất.
Một chị khác là Tô Yên.
Nói cách khác, Tô Yên nói với Bạch Phi Minh là cô sắp chết rồi.
Cô sắp chết, sắp chết…
Mấy chữ này phát đi phát lại trong đầu Lâu Doanh, không ngừng phóng đại.
Cô cũng không phải đồ ngốc, suy nghĩ cẩn thận một lúc là có thể hiểu ra, nhất định là Xa Thành Nghị đã kiểm tra ra gì đó..