Trong camera giám sát, chỉ thấy Tô Đình Nghiêm đi vào, không thấy đi ra.
Tô Yên thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng quay trở lại phòng, tìm được Tô Đình Nghiêm bị trói hai cánh tay ở sau lưng trong phòng vệ sinh.
Thấy Tô Yên, Tô Đình Nghiêm kích động trong lòng.
“A a a…”
Tô Đình Nghiêm bị nhét tất thối trong miệng, không nói thành lời.
Tô Yên và Lệ Uyển cởi trói cho Tô Đình Nghiêm, Lệ Uyển chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Sao ông lại bị Tiểu Duy trói ở đây.”
“Ai biết thằng nhãi kia lại ra tay với tôi chứ.” Tô Đình Nghiêm thấy vô cùng ấm ức, “Nửa đêm tối hôm qua, tôi buồn tiểu nên dậy đi vệ sinh, nghe trong nhà có tiếng động bèn ra xem thế nào, ai ngờ vừa vào cửa đã bị thằng nhãi kia trói lại.”
Tô Yên nói: “Bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, Tiểu Duy chạy mất rồi, rất khó để tìm người trở về.”
Điều khiến Tô Yên lo lắng là, bây giờ vẫn chưa hỏi được rốt cuộc là Lâu Doanh đã bị tiêm cái gì vào trong cơ thể.
Thương Quan Ân biết Tô Duy chạy mất, lo lắng bồn chồn: “Lần này phiền rồi.”
Tần Chấn Lâm cũng nói: “Tô Duy chạy mất, khẳng định không phải chuyện tốt, mọi người nói xem, liệu cậu ta có đến gây phiền phức cho con rể không?”
Lục Cận Phong?
Tô Yên nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Cận Phong, kể chuyện Tô Duy chạy mất cho anh biết.
Dường như sự việc đã nằm trong dự đoán của Lục Cận Phong, anh không hề kinh ngạc, chỉ nói một câu: “Ừ, anh biết rồi.”
Tô Duy chạy rồi, Tô Yên cũng không cần ở lại nhà họ Tô nữa.
Tô Yên về nhà họ Lục một chuyến, thăm bé Ba và bé Tư, sau đó mới đến bệnh viện tìm Lâu Doanh.
Cô phải chú ý tình trạng cơ thể của Lâu Doanh.
Tô Yên đến bệnh viện, không khéo là vợ chồng nhà họ Vạn cũng đến thăm Vạn Nhất, Vạn Linh San và Sở Hướng Nam cũng tới.
Sở Hướng Nam nhìn thấy Tô Yên thì lại nhớ đến những lời mình đã nói khi uống rượu say lần trước, có phần không dám nhìn thẳng vào cô.
Hiện tại tỉnh táo rồi, Sở Hướng Nam cực kỳ hối hận những lời đã nói ngày đó.
Anh ta say bí tỉ phàn nàn bản thân kết hôn rồi không hạnh phúc, video nhếch nhác bị Tô Yên đạp xuống bể bị người ta quay lại, cuối cùng vẫn phải để Vạn Linh San ra mặt mua lại những video đó, Sở Hướng Nam mới không mất hết mặt mũi.
Kể từ sau khi kết hôn với Tô Vân, cuộc sống của Sở Hướng Nam không thuận lợi chút nào, mà sau khi cưới Vạn Linh San, cuộc sống càng thêm ngột ngạt.
Lần kết hôn thứ hai không bằng lần thứ nhất, lần thứ nhất lại không bằng ánh trăng sáng trong lòng.
Vạn Linh San vừa nhìn thấy Tô Yên đã máu dồn lên não, lại nhìn sang ánh mắt né tránh và chột dạ của Sở Hướng Nam, cơn cáu kỉnh không thể nào đè xuống được: “Có tật giật mình à? Không có tật thì sao lại không dám nhìn thẳng cô ta? Sở Hướng Nam, nếu anh làm tôi mất mặt, có tin tôi đạp chết anh không.”
Sau khi Vạn Linh San sinh con, tính tình càng ngày càng nóng nảy.
Sở Hướng Nam hoảng sợ: “Linh San, tại tối hôm qua anh ngủ không ngon thôi, không phải là không dám nhìn cô ta.”
Thấy Sở Hướng Nam hèn nhát như thế, cha Vạn cũng không thể chịu nổi, nói: “Linh San, đang ở bên ngoài, con kìm cái tính của mình lại, ra ngoài thì phải cho người đàn ông của mình chút thể diện.”
Vạn Linh San lẩm bẩm: “Thể diện là phải tự mình kiếm, không phải người khác cho, ai bảo anh ta bị coi thường, hại con cũng mất thể diện theo.”
Người đàn ông này ấy à, không xử lý thì không thành thật.
Sở Hướng Nam vừa hoài niệm tình đầu, vừa nhớ nhung vợ cũ, Vạn Linh San sao có thể chịu được.
Sở Hướng Nam cúi đầu không nói lời nào, cực kỳ giống một cái bao trút giận.
Tô Yên trông dáng vẻ của Sở Hướng Nam, trong lòng cũng thấy kinh ngạc, người này không hề giống Sở Hướng Nam mà cô biết một chút nào.
Lúc này, Vạn Nhất vẫn luôn chơi thổi bong bóng bỗng lên tiếng: “Chị tiên nữ, bọn họ hay cãi nhau quá, em không thích, chị bảo bọn họ mau đi đi.”
Vạn Nhất rất biết làm nũng, kéo tay Lâu Doanh lắc qua lắc lại.
Lâu Doanh không lên tiếng, chỉ nhìn vợ chồng nhà họ Vạn và Vạn Linh San một cái.
Mẹ Vạn nói: “Tiểu Nhất ở đây rất tốt, vậy chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy Tiểu Nhất và cô Lâu.
Cô Lâu, vất vả cho cô rồi, tôi và cha của Tiểu Nhất đều bận, đành giao Tiểu Nhất cho cô vậy.”
Lâu Doanh xua tay: “Đi đi, đi đi.”
Cô cũng không trông cậy vào vợ chồng nhà họ Vạn.
Vợ chồng nhà họ Vạn dẫn Vạn Linh San và Sở Hướng Nam đi trước, đến cổng bệnh viện, vợ chồng nhà họ Vạn và Vạn Linh San bèn tách ra.
Sở Hướng Nam ân cần mở cửa xe cho Vạn Linh San, Vạn Linh San như một con khổng tước kiêu ngạo, ngồi vào: “Lúc nãy anh cũng nhìn thấy rồi đấy, anh cả tôi bị ngốc rồi, có trị khỏi hay không còn chưa biết, bây giờ tôi là cô cả của nhà họ Vạn, sau này nhà họ Vạn sẽ là của tôi.”
Cha Vạn quả thật rất cưng chiều Vạn Linh San, Sở Hướng Nam cũng vì vậy nên mới luôn bị Vạn Linh San đè đầu cưỡi cổ.
Hiện tại Vạn Nhất bị ngốc rồi, vị trí người thừa kế của nhà họ Vạn chỉ có thể rơi vào tay Vạn Linh San.
Sở Hướng Nam cười tươi kéo tay Vạn Linh San: “Bà xã của anh may mắn thật, nếu nhà họ Vạn thật sự rơi vào tay em, ông xã đương nhiên mừng thay cho em.”
“Hừ, đến lúc đó giá trị của tôi tăng lên gấp bội, anh cũng được đà nước lên thì thuyền lên.” Vạn Linh San cảnh cáo, “Sở Hướng Nam, nếu anh lại tiếp tục chân trong chân ngoài, bà đây bất cứ lúc nào cũng có thể đá anh đi.
Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, họ Sở nhà anh ở thủ đô là cái thá gì chứ? Chỉ cần làm tôi mất hứng, tôi sẽ khiến cho nhà họ Sở các người cũng không được sống yên thân.”
Thế gia hàng đầu và thế gia trên đỉnh vẫn có khoảng cách rất lớn.
Sự ra đời của Sở Hướng Nam cũng không vẻ vang lắm, sau khi tiếp nhận nhà họ Sở, anh ta cũng không tạo ra thành tích gì, khiến không ít người trong công ty cảm thấy bất mãn.
Sở Hướng Nam có ngu đến mấy cũng sẽ không đắc tội với quả trứng vàng Vạn Linh San này.
Cho dù trong lòng không vui, thì cũng phải nuốt trở lại.
“Bà xã, người anh thích nhất chính là em, không có gì quan trọng hơn em cả.” Sở Hướng Nam nói rồi hôn Vạn Linh San một cái, ở trong xe trêu chọc cô ta.
Phụ nữ thường mềm lòng, không thể nào chịu nổi kiểu tấn công thế này của đàn ông.
Cơn giận của Vạn Linh San bị đè xuống, hai người bắt đầu ở trong xe tạo người ngay giữa ban ngày ban mặt.
Sau khi xong chuyện, Sở Hướng Nam lái xe đưa Vạn Linh San đến trung tâm thương mại mua sắm.
Vạn Linh San vừa đi, Tạ Bảo Trân đã gọi điện thoại tới: “Con trai, Vạn Linh San không ở bên cạnh con chứ?”
“Không có, con vừa đưa cô ta đến trung tâm thương mại, đang hẹn hò mua sắm với mấy chị em khác rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Bảo Trân nói, “Trước con nhờ mẹ mua thuốc, mẹ mua được rồi, bây giờ con tới lấy đi, nhất định phải cho Vạn Linh San uống đúng hạn đấy, trăm nghìn lần đừng để cô ta phát hiện ra.”
“Vâng, bây giờ con đến đây.”
Cúp mắt, Sở Hướng Nam nhìn trung tâm thương mại với ánh mắt lạnh như băng, anh ta là một người đàn ông bình thường, làm sao có thể chịu khuất phục dưới chân một người phụ nữ.
Bệnh viện.
Vạn Nhất ôm một bát nước nằm nhoài ra bàn chơi thổi bong bóng, thấy Lâu Doanh bơ phờ, Tô Yên quan tâm hỏi: “Sắc mặt khó coi như vậy, thấy không thoải mái ở đâu à?”
Lâu Doanh nhạo báng: “Mang thai mệt.”
“Chị hỏi thật, hôm nay em còn triệu chứng buồn nôn nữa không?”
“Không.” Lâu Doanh nói, “Chỉ là rất mệt mỏi thôi.
Chị, em muốn ngủ một lát, chị trông Gà Luộc hộ em một lát nhé.”
Lâu Doanh nói ngủ là ngủ, đây là ngủ trong một giây à?
Tình trạng của Lâu Doanh khiến Tô Yên càng thêm lo lắng, Vạn Nhất thấy Lâu Doanh ngủ rồi thì cũng đi ngủ cùng Lâu Doanh.
Tô Yên ra ngoài hành lang gọi điện cho Xa Thành Nghị, báo cáo tình hình của Lâu Doanh cho Xa Thành Nghị.
Xa Thành Nghị hơi lo lắng, nói: “Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Chị dâu, chị hãy quan sát mọi lúc mọi nơi, tôi sẽ cố gắng nghiên cứu chế tạo ra thuốc nhanh nhất có thể.”
“Ừ.”
Nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng Tô Yên cũng không tốt lắm, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc ngẩng đầu lên, gương mặt của Tô Duy đột nhiên xuất hiện trong gương, khiến cô giật nảy mình..