Đã hai năm rưỡi, Thẩm Khước chưa từng có giấc ngủ nào an ổn giống như hôm nay. Một đêm không mộng, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Khước mới xoa mắt tỉnh ngủ.
“Tiên sinh!” Thẩm Khước đột nhiên ngồi dậy, xốc màn giường dày nặng lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thích Giác đứng ở cửa, nói: “Ở đây.”
Lụa trắng che trên mắt chàng đã lấy ra, con ngươi đen như phác ngọc nhẹ nhàng dừng trên người Thẩm Khước.
Thẩm Khước nghiêng đầu, tóc dài rơi xuống, trong mắt nàng hiện lên một chút nghi hoặc.
Thích Giác đi qua, ngồi xuống mép giường. Chàng lấy tay làm lược, nhẹ nhàng chải gọn lại mái tóc có chút lộn xộn của Thẩm Khước.
“Tiên sinh, mắt của chàng….” Thẩm Khước vươn tay quơ quơ trước mắt Thích Giác.
Thích Giác rũ mắt, khóe miệng xẹt qua một chút ý cười. Chàng cúi đầu, dễ dàng ngậm lấy ngón tay của Thẩm Khước, trước tiên là nhẹ nhàng hôn, sau đó lại dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn ngón tay của nàng.
Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền tới đầu quả tim, gương mặt của Thẩm Khước chợt đỏ lên.
Thích Giác đã buông nàng ra.
“Thẩm Khước.” Ngữ điệu của Thích Giác có chút nghiêm túc.
Mỗi khi Thích Giác gọi cả họ lẫn tên nàng như vậy, hai vai Thẩm Khước cơ hồ là theo bản năng rụt về phía sau một chút.
“Ta rất tức giận.” Thích Giác duỗi tay nắm lấy cằm của Thẩm Khước.
Trời đất điên đảo trong nháy mắt, cả người Thích Giác đã đè xuống.
Giữa chuyện giường chiếu, Thích Giác đối với Thẩm Khước trước nay đều khắc chế mà ôn nhu. Chỉ có lần này, Thích Giác giống như phát tiết cố ý giày vò Thẩm Khước. Thích Giác đem Thẩm Khước đè ở dưới thân, dán bên tai nàng khàn khàn nói: “Còn dám hồ nháo như vậy không?”
Đau đớn khiến đôi mắt Thẩm Khước có chút ướt, nhưng nàng gắt gao mím môi không chịu hé răng. Nàng biết Thích Giác đang tức giận, nhưng nàng càng không nhận sai.
Thích Giác khẽ cắn vành tai của Thẩm Khước, lại kéo lụa trắng ở một bên, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Khước, trói cổ tay nàng lại áp lên đỉnh đầu.
“Tiên sinh, đau! Đau!” Thẩm Khước nhịn không được liền khóc ra.
Thích Giác mím môi, tựa như trừng phạt tăng lực độ, chiếc giường gỗ sưa phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt”, “Kẽo kẹt”.
Thẩm Khước rốt cuộc nhịn không được khóc kêu lên: “Ta chỉ là quá muốn gặp chàng!”
Động tác của Thích Giác liền dừng lại, trong lòng giống như có một sợi lông vũ xẹt qua, sau đó cả trái tim được ôn nhu vô tận bao phủ. Chàng cúi người xuống, cởi bỏ lụa trắng buộc chặt cánh tay của Thẩm Khước. Chàng ôm nàng vào trong ngực, từ mặt mày bắt đầu khẽ hôn. Khóe mắt còn lưu lại chút ẩm ướt kia, cũng được môi của chàng từng chút hôn tới.
Thẩm Khước rầm rì hai tiếng, nàng dùng bàn tay không bị trói nâng mặt Thích Giác lên, từ mép tóc đến cằm, lặp đi lặp lại mà nhìn.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Trong thanh âm của Thích Giác còn mang theo hai phần nộ khí còn sót lại.
Thẩm Khước mím môi, nói: “Đẹp!”
Hai phần nộ khí còn dư lại trong lòng Thích Giác cũng lập tức tan thành mây khói.
Chàng phủi tay Thẩm Khước ra, cúi đầu hôn môi nàng. Thẩm Khước vội vàng dùng tay che miệng mình lại, quay đầu đi, rầu rĩ nói: “Tiên sinh chàng cũng chưa nói nhớ ta!”
“Nàng nói xem ta có nhớ nàng không?” Thích Giác dùng sức va chạm, khiến trong miệng Thẩm Khước không khỏi tràn ra rỉ yêu kiều.
Khi Thẩm Khước tỉnh lại lần nữa, ánh chiều tà của mặt trời từ cửa sổ đang hé mở tiến vào, ấm áp tràn ngập căn phòng. Nàng xốc chăn lên, nhìn vết tích xanh đỏ trên người sau khi bị Thích Giác giày vò, nhíu nhíu mày.
Thẩm Khước kéo áo bào trắng ở cái giá trên đầu giường bọc cơ thể mình lại. Đó là áo choàng của Thích Giác, tròng lên người nàng thập phần to rộng. Nàng nhấc nhấc tay, mới vươn được hai tay từ trong tay áo ra, áo choàng to rộng quét đất ở phía sau nàng.
Nàng đẩy cửa ra, rất nhanh bị một đôi chim sẻ hấp dẫn. Hai chú chim sẻ nhỏ đứng ở trên cây bắp phơi nắng ríu ra ríu rít, giống như đang xướng tiểu khúc.
Khi Thích Giác bưng đồ ăn đi tới, liền nhìn thấy Thẩm Khước nhìn phía trước mỉm cười. Có ánh mặt trời lặn chiếu vào trên người nàng, khiến cả người nàng càng nổi bật mà phảng phất như người trong tranh.
“Ăn cơm.” Thích Giác lần lượt đặt đồ ăn xuống bàn đá trong tử viện.
Thẩm Khước cười đi tới ngồi trên ghế đá, hai tay nàng chống cằm, mi mắt cong cong, nói: “Tiểu viện nhỏ này thật đẹp.”
Thích Giác nhìn quanh bốn phía, chỉ là tiểu viện nông gia bình thường nhất mà thôi, so với Trầm Tiêu phủ không phải chỉ kém một ít. Thích Giác nhíu mày, hỏi: “Chỗ nào đẹp? Là vì kia hai con chim sẻ kia sao?”
Thẩm Khước cười lắc đầu, “Bởi vì có tiên sinh a! Phàm là nơi có tiên sinh mới là nhân gian.”
Thẩm Khước cười đến hai mắt híp thành một đường kẻ, giống hai vành trăng non cong cong.
Bàn tay đưa đũa của Thích Giác dừng lại, Thẩm Khước thật sự từ nhỏ đã có bản lĩnh vẻ mặt nghiêm trang nói lời tình tứ mà không tự biết.
Thôi vậy, coi như nàng nói không phải lời tình tứ là được……
“Không đói sao?” Thích Giác đưa chiếc đũa tới trước mặt Thẩm Khước.
Hai tay Thẩm Khước nâng má, vốn không có ý tứ muốn nhận đũa. Nàng mím mím môi, cổ quái nhìn thoáng qua đôi mắt của Thích Giác, nói: “Giữa trưa vì để chàng cao hứng, tay của ta đã mệt rồi, không cầm được đũa!”
Đầu ngón tay của Thích Giác khẽ run, kinh ngạc nhìn Thẩm Khước.
Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Khước liền dời mắt đi trước.
Nàng nghĩ nghĩ, bản thân rõ ràng là có lý, lại quay đầu lại thoải mái nhìn vào mắt Thích Giác.
Thích Giác cười khẽ, dùng đũa gắp khối thịt nhỏ đưa cho Thẩm Khước, lại vào lúc Thẩm Khước há miệng tới gần, cố ý thu hồi đũa, đưa vào trong miệng mình.
Thẩm Khước trừng chàng, trực tiếp nhảy xuống ghế đá, hôn lên môi Thích Giác, cướp lại khối thịt từ trong miệng chàng.
Thích Giác cười vươn tay, ôm Thẩm Khước vào trong ngực, quả thực từng miếng từng miếng đút nàng ăn cơm.
Chờ Thẩm Khước đã ăn no, Thích Giác hỏi nàng: “Biết vừa nãy ăn cái gì không?”
Thẩm Khước nhắm mắt, lười biếng dựa vào trong lòng Thích Giác, lanh lảnh nói: “Phượng tủy long gan!”
Nơi này không thể so với Ngạc Nam, ăn đều là chút đồ ăn nông gia bình thường, thậm chí còn có hai đạo dưa muối nông gia chính cống.
“Quả nhiên ngốc rồi.” Thích Giác bật cười lắc đầu.
“Chỉ cần là tiên sinh đút ta ăn đều là thịt thần tiên, cửu thiên nhưỡng!”
Thích Giác đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, nhưng nghe xong lời này, độ cong bên khóe miệng vẫn nhịn không được giương lên một chút.
“Ở đây chờ đi.” Thích Giác thả Thẩm Khước xuống, thu thập chén đĩa đi vè phía hậu viện.
“Được!”
Thẩm Khước ghé vào trên bàn đá, nhìn bóng lưng của Thích Giác dưới ráng chiều, cảm giác thoả mãn trong lòng sắp tràn ra ngoài.
Thích Giác bưng thùng nước ấm trở lại.
Thẩm Khước sờ sờ tóc mình, quả thực vô cùng hỗn độn, còn dính vài cọng cỏ.
Thích Giác ở bên giếng lấy nước, đổ nước ấm vào trong chậu, thẳng đến khi nước ấm vừa phải. Sau đó cẩn thận giúp Thẩm Khước gội đầu.
Tiểu viện nông gia lúc chạng vạng luôn có vài con chuồn chuồn bay thấp thấp như vậy, Thẩm Khước nhìn chuồn chuồn ở cửa viện, giống như bản thân cũng mọc ra cánh.
Nước ấm đổ xuống trên đầu, Thẩm Khước cảm nhận được bàn tay của Thích Giác xoa nhẹ mái tóc của mình. Nước trong chậu gỗ hơi hơi rung rung, ánh ra sườn mặt mỉm cười của Thích Giác. Nàng vốn đang muốn chơi đùa bỗng nhiên liền an tĩnh lại.
“Được rồi.”
“Ồ.” Thẩm Khước không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng có chút mất mát đứng lên.
“Từ từ.” Thích Giác kéo nàng lại, lấy khăn vải ở một bên cẩn thận lau mái tóc ẩm ướt cho nàng.
“Đã nói nhiều lần rồi, vừa mới gội đầu xong phải kịp thời lau khô, bằng không sẽ cảm lạnh.”
Thẩm Khước không trả lời câu nói của chàng, ngược lại nói: “Tiên sinh, bộ dáng nghiêm túc của tiên sinh thật là đẹp!”
Thích Giác cười khẽ, động tác lau tóc cho Thẩm Khước dừng lại, nói: “Là bộ dáng nghiêm túc hầu hạ nàng đẹp đi.”
Thẩm Khước thè lưỡi cũng không phản bác.
Ban ngày của mùa thu bắt đầu trở nên ngắn hơn, Thẩm Khước ghé vào trên đầu gối Thích Giác, cùng chàng nhìn ráng chiều ở phía chân trời tan đi từng chút một, màn đêm dần dần kéo xuống.
Khi ngôi sao đầu tiên ở phía chân trời xuất hiện lấp lánh, Thẩm Khước vươn tay về phía bầu trời đêm, “Tiên sinh, ta muốn bắt lấy ngôi sao trên bầu trời.”
Thích Giác cười nàng: “Giống hài tử còn chưa lớn.”
Chàng trầm mặc, nói thêm: “Cứ mãi như vậy thật tốt.”
Không lâu sau, chân trời lại bắt đầu xuất hiện mấy ngôi sao, loé sáng trong màn đêm. Chuồn chuồn đã không thấy bóng dáng, ngược lại có vài con đom đóm chập chờn trong bụi cỏ.
“Ban đêm lạnh, trở về thôi. Rôm trên người nàng cũng nên bôi chút thuốc.” Thích Giác nói xong, liền đứng dậy, ôm cơ thể uể oải của Thẩm Khước trở về phòng.
Thẩm Khước động đậy trong lòng Thích Giác, làm bộ không cao hứng nói: “Chàng còn không hỏi xem còn muốn ngắm sao thêm tí nữa hay không!”
“Sau này có rất nhiều thời gian.”
Thẩm Khước bỗng nhiên lại nói: “Tiên sinh, ta muốn chàng bắt đom đóm cho ta!”
“Được.” Tuy rằng trong miệng Thích Giác đáp lời, bước chân ôm Thẩm Khước về phòng lại không dừng lại.
Thẩm Khước lẩm bẩm một tiếng “nói cho có lệ ”, liền im lặng không lên tiếng rúc vào trong lòng Thích Giác.
Hơn ba tháng này, Thẩm Khước vẫn luôn nơm nớp lo sợ giả trang thành Thẩm Hưu. Bên dưới áo giáp dày nặng là một tầng lại một tầng y phục dày, dẫn quân bôn ba khắp nơi, trên người nàng đã sớm nổi đầy rôm. Tuy rằng Thẩm Khước vẫn luôn bôi thuốc, hiện giờ rôm trên người đã gần như biến mất, nhưng như cũ vẫn có rất nhiều. Đặc biệt là trong quân đội chỉ có một mình nàng là nữ nhân, rôm ở phía sau lưng nàng vẫn luôn không được bôi thuốc, hiện giờ có chút nghiêm trọng.
Thẩm Khước nằm sấp trên giường, Thích Giác ngồi ở mép giường cẩn thận bôi thuốc cho nàng.
Càng bôi càng đau lòng.
Thích Giác dứt khoát dời đề tài: “Những binh mã ngừng ở bên ngoài nàng đã dàn xếp ổn thoả chưa? Chắc không phải ngay cả Triệu tướng quân cũng không biết nàng là Thẩm..…”
Thích Giác còn chưa nói xong, liền thấy Thẩm Khước bịt tai không ngừng lắc đầu, nói: “Không nghe! Không nghe! Không nghe! Ta đã tìm được tiên sinh rồi, vì sao còn phải đi nghĩ những chuyện phiền toái đó!”
Thích Giác không còn lời gì để nói.
“Ta ở và không ở, nàng hoàn toàn là hai bộ dáng.” Thích Giác nghĩ nghĩ, chính mình ngược lại bật cười trước.
Thẩm Khước không hé răng, ghé vào trên giường phát ngốc.
Sau khi bôi thuốc vào vết rôm sau lưng cho Thẩm Khước xong, Thích Giác đem đồ vật thu thập, liền muốn đi ra ngoài.
Thẩm Khước “xoạch” một tiếng ngồi dậy, “Chàng lại muốn đi đâu a!”
Thích Giác nhìn thoáng qua Thẩm Khước trần cả người lại không chút nào tự giác, bất đắc dĩ nói: “Bắt đom đóm cho nàng.”
Thẩm Khước kéo chăn đắp lên người, ngã xuống một bên, “Tiên sinh, ta còn muốn xích đu!”
Thẩm Khước quả thực đang trải qua cuộc sống lười biếng cơm tới há miệng, áo tới chìa tay. Cho dù là nông trại đơn sơ nhất, cho dù là cơm canh đạm bạc bình thường nhất, chỉ cần trải qua bàn tay của Thích Giác, Thẩm Khước liền sống như một công chúa vô ưu.
Lúc Thích Giác cùng những tướng quân kia nghị sự, chính là lúc Thẩm Khước nhàm chán nhất.
Thẩm Khước ngồi trên xích đu, hai chân dùng sức giẫm, cả người đều bay lên cao.
Vưu Xuyên cắt tỉa bông cải trong tử viện nhìn thoáng qua nàng, cười nói: “Ngươi ngược lại thật nhàn nhã.”
“Vưu Xuyên ca ca, xướng một khúc cho muội nghe đi.”
Khi Thích Giác bước nhanh vào trong tiểu viện, liền nhìn thấy Thẩm Khước đang đung đưa trên xích đu, hai mắt nhắm lại lẳng lặng nghe Vưu Xuyên xướng khúc. Tia nôn nóng trong lòng chàng liền nhạt đi.
“Thái Tử.” Vưu Xuyên ngừng xướng từ.
Thích Giác gật gật đầu với hắn, bước đến chỗ xích đu, ôm Thẩm Khước xuống.
“Phải đi rồi.”
Thẩm Khước chớp mắt, nhìn thoáng qua tiểu viện sạch sẽ, trong lòng có chút không nỡ. Nàng rất nhanh phản ứng lại, lười nhác trong mắt mấy ngày nay liền tan đi, xuất hiện sự cảnh giác.
Những tướng lĩnh có mưu lược ẩn nấp ở La Ngọc thành rất nhanh từ các nơi chạy tới.
Thích Giác kéo Thẩm Khước đi ở phía trên cùng. Đoàn người chui vào hẻm nhỏ hẻo lánh, dẫm lên cỏ hoang không qua cẳng chân đi vào trong một trạch viện.
Huyền dễ dàng cạy khoá, vài người đẩy kệ sách ra, một ám đạo liền xuất hiện ở trước mắt.
Khoé miệng của Thích Giác khẽ giương lên, “Nên kết thúc rồi.”
Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Thích Giác ở bên cạnh, nắm chặt tay chàng.