Trong đại trướng quân doanh huyện Chiêu Thị bùng nổ tranh cãi mạnh mẽ, vẫn đối với vấn đề tiến công này, mọi người đã giằng co không dưới vài tháng.
“Ngư Đồng! Ngươi là người của Thái Tử, lo lắng an nguy của hắn ta có thể lý giải! Nhưng ngươi không thể uổng cố an nguy của Đại Thích! Huyện Chiêu Thị một khi bị phá, đám quân địch lòng lang dạ thú kia liền sẽ đánh thẳng vào Đại Thích hoàng thành! Nếu như hoàng thành bị phá thì chính là diệt quốc chân chính!” Triệu tướng quân nói.
“Hà tất phải tìm một cái cớ cho tham sống sợ chết của ngươi!” Ngư Đồng tức giận đứng lên.
“Ngươi!” Triệu tướng quân cũng đứng lên, chỉ vào Ngư Đồng nhìn qua chỉ có bộ dáng của nam hài mười mấy tuổi, nói không nên lời.
“Được rồi! Đừng ồn ào nữa!” Mộ Dung tướng quân gõ gõ bàn.
Ngư Đồng nhìn thoáng qua Triệu tướng quân, lại nói một câu ở trong lòng: Hèn nhát sợ chết.
“Báo ——” tiểu tướng tiến vào đại trướng, quỳ xuống bẩm báo, “Thiên Tề quốc đã lui binh!”
“Cẩn thận có bẫy!” Triệu tướng quân vội nói.
Mộ Dung tướng quân ngược lại trầm ổn, hỏi: “Ngươi hãy từ từ nói!”
“Hồi tướng quân, Thẩm tướng quân đã bắt chủ soái của Thiên Tề quốc!”
“Không phải bệ hạ lệnh cho Thẩm Hưu trở về Ngạc Nam trông giữ hoàng thành sao? Sao hắn lại đến huyện Chiêu Thị rồi? Đây là tội lớn chống lại thánh chỉ! Tiểu tử kia làm sao dám!” Triệu tướng quân thật không dám tin.
Một phó tướng khác trong trướng nói: “Thẩm tướng quân có thể đến đối với chiến sự mà nói cũng có trăm lợi vô hại! Chỉ là….nghe nói binh mã trong tay Thẩm tướng quân không đủ năm vạn?”
“Hồi tướng quân, theo tin báo binh mã dưới tay của Thẩm tướng quân có rất nhiều dân binh, tuyệt đối không chỉ có năm vạn.”
Buổi chiều, ngay cả Liệt Tấn quốc cũng lui binh. Sau khi chủ soái của Liệt Tấn quốc biết được tin tức chủ soái của Thiên Tề quốc đã bị bắt liền đứng ngồi không yên, sợ chính mình cũng bị trúng độc thủ trong đại trướng. Nhưng địch quân hiển nhiên không cách thức như nhau để đối phó với binh mã của Liệt Tấn quốc.
Mệnh lệnh lui binh là của hoàng đế hạ, mệnh lệnh dứt khoát trực tiếp, khiến Liệt Tấn lập tức lui binh.
Viêm Hùng giận dữ phản bội của Liệt Tấn quốc, trên đường Liệt Tấn quốc lui binh, đã mai phục chôn giết ba vạn binh mã. Liệt Tấn quốc vốn là tiểu quốc, đối mặt với vây giết của Viêm Hùng không hề có năng lực phá giải.
Vài vị tướng quân của Thích Quốc để ngăn ngừa có bẫy, vốn không dám nhân cơ hội xuất binh. Nhưng lại tiếc rẻ cơ hội như vậy, lệnh cho tiểu đội nhân mã đi trước thăm dò, trọng binh phía sau sẽ chuẩn bị sẵn trận địa đón quân địch.
Triệu tướng quân cử một đội ngũ bên người đi thăm dò tình hình, mắt thấy Ngư Đồng cũng muốn đi, hắn vội nói: “Ai, ngươi đừng đi, ngươi lưu lại đây với ta!”
Trong lòng Ngư Đồng ghét bỏ Triệu tướng quân lại nhát như thỏ đế một bộ dáng sợ chết, để mình lưu lại chỉ sợ là bởi vì chính hắn không dám lưu lại nơi đây.
Hai người tránh ở phía sau núi, chung quanh im ắng.
Triệu tướng quân này bình thường tích mệnh nhất, hiện tại e rằng là thời cơ giết hắn tốt nhất. Ngư Đồng lặng lẽ sờ lên chủy thủ giấu trong giày.
“Ta biết ngươi cho rằng ta tham sống sợ chết.” Triệu tướng quân ngáp một cái, “Ngư Đồng a, không phải Triệu Quang ta sợ chết. Được rồi.… cứ cho là ta sợ chết. Nhưng ta cũng không thể chết a! Những tướng quân khi đánh giặc mặc kệ sống chết xông lên phía trước kia đều là tên ngốc! Chủ soái đã chết, lòng quân tất sẽ rối loạn! Ngươi xem chủ soái của Thiên Tề quốc bị bắt còn không phải là một ví dụ sống sờ sờ ra đó sao!”
Triệu tướng quân lại vỗ vỗ vai Ngư Đồng, “Ta khuyên ngươi một câu, đừng luôn giống một Lăng Đầu Thanh*! Dựa vào tính tình này của ngươi, nếu không phải mặt mũi của Thái Tử ta mới không thu nhận ngươi. Lúc trước ngươi nói thế nào? Đi theo ta học bản lĩnh? Hừ, ta thấy ngươi cho ta thêm bực!”
(*: Chỉ người làm việc không có đầu óc.)
Bàn tay nắm chặt chuôi đao của Ngư Đồng chậm rãi buông ra.
“Triệu tướng quân, ngài luôn đóng giữ ở biên quan, hàng năm không trở về Ngạc Nam, không nhớ nhà sao?” Ngư Đồng bỗng nhiên thay đổi đề tài.
Triệu tướng quân ngây ra một lúc, hiển nhiên không nghĩ tới Ngư Đồng sẽ hỏi hắn vấn đề này.
Ngư Đồng làm bộ dáng lơ đãng, “Tùy tiện hỏi mà thôi, nếu Triệu tướng quân không tiện nói thì thôi vậy.”
“Không có gì không tiện.” Triệu tướng quân nằm trên mặt đất đầy cỏ, “Nhà ta đã sớm không còn ai, không nương tử, không hài tử.”
Ngư Đồng nhướng mày nhìn hắn, trong lòng “lộp bộp” một tiếng. Trong trí nhớ rõ ràng là.…
“Vốn dĩ có, nhưng đều đã chết.” Triệu tướng quân thở dài, “Hai mẹ con họ ở âm tào địa phủ sẽ chỉ hận ta. Nhưng có cách nào đâu? Tình huống đó ta chỉ có thể vứt bọn họ lại…”
Trong mắt Triệu Quang thoáng trầm xuống, giống như trở về năm đó. Hắn nhẹ giọng nói: “Năm ấy Viêm Hùng bắt vợ con ta, muốn mệnh của ta tới đổi. Ta có thể làm gì được? Tự sát? Ta dẫn binh mã của Đại Thích, phải đối với ngàn vạn thê nhi của Đại Thích phụ trách. Nếu như ta chết, trận chiến đó nhất định sẽ thua! Cho nên, ta tự tay bắn chết hai mẹ con họ, sau đó tận mắt nhìn thấy người Viêm Hùng một đao lại một đao chém vào trên thi thể họ, thậm chí còn để ngựa dẫm đạp lên thi thể của vợ con ta!..…”
Cơ thể của Ngư Đồng căng chặt, hắn quay đầu đi, không nhìn Triệu Quang. Một màn mẫu thân đến chết đều gắt gao che chở hắn kia là ác mộng không thể quay về trong trí nhớ hắn. Máu tươi nóng bỏng, đao kiếm đâm vào thân thể, còn có mãnh ngựa đạp vỡ xương cốt của mẫu thân và hắn.
Có lẽ là bởi vì bảo hộ gắt gao của mẫu thân còn có cỗ cừu hận kia khiến hắn trở nên tàn nhẫn. Vận mệnh khiến hắn gặp Thích Giác. Thích Giác đổi xương cho hắn, lại đổi da người. Cho hắn sinh mệnh, cho hắn dung mạo hoàn toàn bất đồng, lại cũng khiến thân thể của hắn vĩnh viễn dừng lại ở một năm đó. Mỗi khi Ngư Đồng nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, như đang nhắc nhở tình cảnh năm đó hắn bị mãnh ngựa dẫm đạp.
“Không nói những thứ này nữa!” Triệu tướng quân đặt tay lên vai Ngư Đồng, “Khi tiểu tử nghịch ngợm kia của ta xảy ra chuyện cũng lớn bằng ngươi bây giờ, chờ đánh xong trận này, ngươi làm con nuôi của ta đi!”
Ngư Đồng lập tức đứng lên, nổi giận đùng đùng đi về phía doanh địa.
“Phát cáu cái gì chứ! Dựa vào tính tình thối này của ngươi! Nếu không phải nể mặt Thái Tử ta mới không thu nhận ngươi!” Triệu Quang nhặt cục đá trên mặt đất lên ném về phía Ngư Đồng. Hắn vừa nhấc mắt, nhìn thấy binh mã đen nghìn nghịt ở phía trước.
Ngư Đồng còn chưa đi xa cũng ngừng lại.
Binh mã từ phía nào?
Triệu tướng quân lập tức nhảy dựng lên, hắn híp mắt nhìn nửa ngày cuối cùng đã nhận ra là binh mã của Thẩm Hưu!
Năm vạn binh mã cư nhiên đã biến thành mười vạn!
Viêm Hùng thiếu trợ lựccủa Liệt Tấn quốc và Thiên Tề quốc, thực lực cực kỳ suy giảm. Mà binh mã của Đại Thích đóng giữ ở huyện Chiêu Thị lại có thêm trợ lực quân đội khổng lồ do “Thẩm Hưu” mang đến này, thực lực tăng lên rất nhiều. Không chỉ bảo vệ cho huyện Chiêu Thị, lại thu hồi được hai thành từ trong tay Viêm Hùng.
Vưu Xuyên đem tin thắng trận đọc cho Thích Giác nghe, sắc mặt của Thích Giác vốn không nhìn thấy bất cứ vui sướng gì, ngược lại mang theo một cỗ lạnh lẽo. Vưu Xuyên có chút không hiểu, thời gian bọn họ tránh ở La Ngọc thành gần năm tháng, đó là bởi vì đại bộ phận binh mã đều đã điều sang phía huyện Chiêu Thị. Chỉ còn chờ Mộ Dung tướng quân và Triệu tướng quân giành được thắng lợi trước, lại đến chi viện. Hiện giờ bên kia thắng lợi đang thấy rõ, rõ ràng là chuyện tốt. Vì sao Thích Giác ngược lại lại không vui?
Trong nháy mắt mùa thu liền đi qua, trừ tịch* đã sắp đến.
(*: Giao thừa.)
Trận chiến hỏa này đã kéo dài nhiều năm, bởi vì Viêm Hùng cuối cũng đã lui binh, Đại Thích năm nay trái lại có chút mùi vị năm mới.
Lo lắng Viêm Hùng tái phạm, Mộ Dung tướng quân lưu lại huyện Chiêu Thị, mà Triệu tướng quân và “Thẩm Hưu” mang theo một nửa binh mã khác chạy tới La Ngọc thành. Mà lúc này, khống chế của Ô Hòa quốc đối với La Ngọc thành càng thêm khắc nghiệt, trọng quân đoàn đoàn vây quanh, khốn thủ không công kích.
Tuy rằng lúc này La Ngọc thành chỉ có thể vào không thể ra, lại vẫn có rất nhiều nạn dân không ngừng ùa vào La Ngọc thành. Bởi vì mấy thành xung quang sớm đã không còn lương thực, nhưng La Ngọc thành từ trước đến nay giàu có, tồn lương cũng còn rất nhiều so với thành trấn xung quanh.
Ô Khởi lạnh mặt, đứng ở đỉnh núi phía xa nhìn một tốp hành khất tiến vào La Ngọc thành.
Cố tướng quân đứng ở bên người ông, do dự nói: “Bệ hạ, vì sao nhất định phải bắt sống Thích Quốc Thái Tử? Nếu đã biết hắn đang ở trong La Ngọc thành, không bằng tưới dầu lên, sau đó.…”
“Bệ hạ!” Một binh lính vội vã từ phía sau chạy tới, “Bẩm bệ hạ, Ngân Nghi công chúa lại chạy trốn!”
“Hừ,” Ô Khởi hừ lạnh một tiếng, “Cố Tiễn thật là càng ngày càng vô dụng!”
Cố Tư Hàn cúi đầu, chậm rãi nói: “Thần sẽ dạy dỗ hắn nghiêm khắc hơn.”
Ô Khởi híp mắt nhìn La Ngọc thành đã từng giàu có ở phía trước, nói: “Cố Tư Hàn, nếu thật sự giết hắn, Tiêu Tiêu.…”
Lời kế tiếp, Ô Khởi không nói. Ông phất tay áo tức giận rời đi. Mỗi lần chỉ cần vừa nghĩ đến Tiêu Tiêu, trong lòng ông đều vô cùng bực bội.
Cố Tư Hàn nhìn thoáng qua cửa lớn của La Ngọc thành đang mở rộng, đi theo Ô Khởi.
Sau khi bọn họ đi, lại một đoàn người tiến vào La Ngọc thành.
Tựa như những người tiến vào La Ngọc thành khác không có gì khác biệt.
Sâu trong La Ngọc thành, một tòa dân trạch bình thường, Thích Giác và vài vị tướng quân đang thương thảo quân sự. Thích Giác lấy lụa trắng che mắt, dây lụa dài vòng qua mắt chàng buông xuống theo tóc đen ở sau đầu. Chàng ngồi ở trên ghế không nói một lời, lẳng lặng nghe mọi người tranh chấp. Đối với phương lược tác chiến giằng co không dứt, không khí có chút căng thẳng.
Bỗng nhiên tiếng bước chân vang lên, mọi người đều nhìn về phía cửa.
Người tới rõ ràng đang đi về phía bên này, nhưng không hành lễ cũng không nói chuyện, kỳ quái chính là những người trong phòng không một ai lên tiếng.
Thích Giác hơi nhíu mày, chàng nghiêng tai, cẩn thận lắng nghe bước chân của người tới.
“A Khước sao?”
Bước chân của Thẩm Khước liền dừng lại.
Không biết là ai đứng dậy trước, những người khác cũng lục tục rời đi.
Vưu Xuyên chớp chớp mắt với Thẩm Khước, từ bên người nàng đi qua, lại đóng cửa lại cho bọn họ.
Thẩm Khước đi đến trước người Thích Giác, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của chàng.
Thích Giác vươn tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng của Thẩm Khước, kéo cơ thể của nàng vào trong lòng.
Thẩm Khước liền ngồi trên đùi Thích Giác, dán mặt vào ngực chàng, cả người rúc vào trong lòng chàng. Ngón tay thon dài của Thích Giác theo thắt lưng Thẩm Khước trượt xuống, mò mẫm đến chân, cởi đôi giày của nàng ra. Thẩm Khước liền cuộn tròn chân, đáp hai chân lên mặt giày của Thích Giác.
Trong phòng rất yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện. Một lát sau, loáng thoáng truyền đến tiếng khóc nức nở của Thẩm Khước.
Thẩm Khước dùng ngón tay lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, ta mệt.”
“Ân.” Thích Giác đứng dậy, ôm Thẩm Khước đi vào căn phòng ở phía sau.
Màn giường dày nặng buông xuống, ngăn cách ánh sáng ở bên ngoài.
Thẩm Khước nhắm mắt, sờ cổ tay của Thích Giác. Trên cổ tay của Thích Giác quấn tơ hồng, một sợi, hai sợi, ba sợi….tổng cộng là hai mốt sợi tơ hồng.
Vẫn còn.
“Ngủ đi.” Thích Giác khẽ hôn lên trán Thẩm Khước, ôm cả cơ thể của nàng vào trong ngực.
Thẩm Khước lại chui vào trong ngực chàng.
Lông mi của Thẩm Khước khẽ run, nàng không dám mở mắt, nàng sợ nước mắt không nhịn được sẽ một giọt lại một giọt lăn xuống.