Lúc này, Diêu Vũ ngay cả tâm tư muốn chết cũng đều đã có.
Y đứng ở bên hàng rào, từ xa trông ngóng nhìn xem ba lô cùng Hộ Hồn Tán, có chút cảm xúc lâm li bi đát, nước mắt lưng tròng.
Nhưng rốt cuộc, cả gia tài của y đều đã cất giữ ở đó. Dù có liều cả cái mạng nhỏ này, thì nhất định cũng phải đem nó lấy về.
Nhẹ nhàng cất bước, hướng về phía giếng cổ đi tới. Nhưng dọc đường, Diêu Vũ lại không khỏi lấy làm kinh ngạc. Bởi vì, y không bị lệ quỷ dưới giếng tập kích!
Điều đó chứng tỏ, y đã thực hiện được nhiệm vụ một cách rất thành công. Khiến cho lệ quỷ không phát hiện ra sự tồn tại của y.
Bây giờ, nó có lẽ đã quay trở về trạng thái bình tĩnh tựa như lúc y mới đến đây.
Cho nên, chỉ cần kế tiếp y không tự làm ra hành động tìm chết, khả năng rất lớn cũng sẽ không làm nó thức tỉnh.
Thực tế chứng minh, suy đoán của Diêu Vũ là đúng. Đến khi y đều đã đi đến bên cạnh giếng, sự kiện linh dị cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng dù vậy, Diêu Vũ vẫn không dám chậm trễ, lập tức khoác ba lô lên vai, tay lại nhanh chóng cầm Hộ Hồn Tán lên. Chỉ có ánh mắt là khẽ đảo vào trong miệng giếng một chút.
Lúc này, bên trong giếng cổ đã sớm khôi phục bình thường, nếu không phải hình ảnh quá mức khắc sâu, thì Diêu Vũ có lẽ sẽ cho rằng đầu óc bản thân vừa nãy đã xảy ra ảo giác.
Nhưng dù không có nguy hiểm, song, Diêu Vũ vẫn không dám nán lại, lập tức xoay người muốn đi.
Trong lòng còn thầm thề, sau khi rời khỏi nhất định phải ở trong thương thành hối đoái xi măng, cát đá, đem cả sân nhỏ này đều xây kín, cả đời không đến gần.
Chỉ là, trong lúc thần kinh phiêu hốt, dư quang của Diêu Vũ lại đột ngột rơi vào trên lồng ngực của mình.
Hôm nay, y mặc là một bộ đoản bào màu xám xanh. Cho nên, khi trên ngực đột ngột nhiều ra một điểm dạ quang màu đỏ, liền phá lệ trở nên bắt mắt.
Điểm đỏ này tựa như một sợi tuyến, kéo dài từ ngực y vào thẳng không trung, hơn nữa còn ngày càng cất cao.
Mà gần như trong tích tắc nhìn thấy sợi hồng quang mảnh như tơ này, con ngươi Diêu Vũ đã co vào. Ngay tức khắc nhảy sang một bên, né tránh.
Lúc này, Diêu Vũ chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng đùng thật lớn, kình phong gào thét sượt qua mang tai, trong nháy mắt liền đem một khuôn đất lớn ở cách giếng nước không xa oanh tạc.
Súng bắn tỉa! Cư nhiên lại có tay súng bắn tỉa âm thầm nhắm bắn y.
Từ uy lực cùng khoảng cách đến xem, Diêu Vũ gần như trong tích tắc liền nhận ra, khả năng rất cao đây liền là một thanh Barrett , sức phá hoại có thể công phá cả thiết giáp hạng nhẹ, máy bay chưa cất cánh!
Tầm bắn có thể lên đến mét, mất giây nạp đạn liền đã có thể tiếp tục bắn.
Nhưng loại súng này vẫn có một hạn chế rất lớn, chính là không phải ai cũng có thể sử dụng được. Mà cần phải vận dụng cả một đội bắn tỉa.
Cho nên, kẻ nhằm vào y cũng không phải một cá nhân, mà là cả một đoàn đội chuyên nghiệp!
Hai giây trôi qua rất nhanh, Diêu Vũ chỉ mới kịp nghĩ được những thứ này, đồng thời thân thể cũng lăn vài vòng trên đất, vừa mới đứng dậy được, thì xạ thủ ở một nơi bí ẩn đã tiếp tục hướng về phía y nả súng.
Lần này, muốn tiếp tục né đạn căn bản liền là si tâm vọng tưởng. Trong giây phút viên đạn lao tới, bàn tay Diêu Vũ liền đã lập tức bắt lấy Hộ Hồn Tán, trực tiếp xòe ra, chắn ở trước người mình.
Y đang dùng tính mạng ra cược, cược linh dị vật phẩm so với súng ống đạn dược ở thế giới trước cường đại hơn.
Nếu không, không có lý gì giá của một thanh súng bắn tỉa là mấy trăm tích phân, mà của A cấp vật phẩm lại là năm ngàn cất bước.
Một khắc Hộ Hồn Tán che khuất nửa người trên, Diêu Vũ liền có cảm giác như trên tay bị một tảng đá lớn đánh trúng. Tiếng nổ vang kinh thiên tựa như muốn đem màng nhĩ xé rách, làm lỗ tai Diêu Vũ trong nháy mắt liền ù lên.
Chấn động làm hai tay lẫn hai chân của y đều tê rần, Hộ Hồn Tán trong nháy mắt liền rời tay, mà cơ thể của y cũng không khống chế được, ngã vào trong giếng nước.
Quả nhiên, với thể lực của y hiện tại, vẫn là không thể toàn vẹn phát huy được uy năng của Hộ Hồn Tán. Dùng nó đến đỡ đạn, cũng là quá mức miễn cưỡng.
Thân thể rơi vào khoảng không, Diêu Vũ chỉ có thể lắc lắc hai tay tê dại, không còn sức lực của mình, vội vã nắm chặt lấy dây thừng nằm sát thành giếng, hai chân cũng bám chặt vào bên trên. Tạm thời giữ thân thể cố định giữa không trung, không tiếp tục rơi xuống.
Động tác nước chảy mây trôi, thuần thục điệu nghệ, rõ ràng trong vô thức đã từng không ít lần làm qua. Tỷ như leo trên vách tường, sườn núi các loại,...
Chỉ là, không có dư thời gian quan tâm những việc này, Diêu Vũ vừa phải tốn sức giữ thăng bằng, lại còn vừa phải cố gắng xoay sở, muốn leo lên trên.
Thế nhưng, bên trong giếng lại vô cùng trơn nhẵn, căn bản là không có nơi có thể đặt chân, mượn lực.
Trái lại, bởi vì cố gắng đạp chân tiến lên trên, y còn trượt chân một cái. Kéo theo thân thể không khống chế được mà tuột xuống thêm một chút, làm Diêu Vũ hoảng sợ mà vội vã siết chặt dây thừng.
Bề ngoài dây thừng rất nhám, trong nháy mắt liền ma sát đến lòng bàn tay Diêu Vũ ẩn ẩn nóng rát. Tựa như sắp sưng phù.
Cơ thể treo lơ lửng giữa không trung, Diêu Vũ cũng không dám đung đưa chân quá mạnh để một lần nữa bám vào trên thành giếng.
Bởi vì có trời mới biết, dây thừng này sẽ đứt vào lúc nào.
Y có linh cảm, đám người ám sát y vẫn còn đang canh giữ ở đằng xa.
Nói không chừng cũng đã phái người đi đến đây xem xét.
Nếu y còn bị giam ở đây như vậy nữa, hoặc trực tiếp rơi vào trong giếng không lên được. Thì kết quả sẽ vô cùng tồi tệ.
Tựa như rùa trong hũ, không chỉ Hộ Hồn Tán cùng ba lô bị cướp đoạt, mà bản thân cũng chỉ có thể vĩnh viễn hóa thành điểm tích phân của đối phương.