Ban đầu, Diêu Vũ cho rằng thanh âm là từ dưới giếng vọng lên. Chỉ là, theo thời gian trôi qua, y lại phát hiện mọi chuyện giống như cũng không đơn giản như vậy.
Bởi vì chỉ mới vừa trải qua được khoảng hai phút, y liền đã cảm nhận được có thứ gì đó đang ngo ngoe ở dưới cằm mình.
Mùi thối kinh thiên, tựa như xác chuột chết chất thành đống chậm rãi len lỏi vào trong chóp mũi Diêu Vũ. Lệnh y khó có thể chú tâm được.
Nếu không phải y định lực siêu nhiên, thì có lẽ đã không nhịn được mở mắt ra, để nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang tác quái.
Nhưng bởi vì càng cố tĩnh tâm, thần kinh của Diêu Vũ mới càng trở nên căng thẳng. Ngay cả một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể lập tức nhận ra được.
"Diêu Vũ...Diêu Vũ..."
Tiếng gọi ngày càng đến gần, không giống như thanh âm từ xa vọng tới, mà lại càng giống như mặt đối mặt mà cất giọng.
Mùi hôi như cá chết càng ngày càng nồng nặc, làm Diêu Vũ không ngừng ọe mấy lần, suýt chút liền đã không gọi được nữa, tại chỗ nôn ra.
Âm thanh này không giống với giọng nói của y, từ tốn mà văn nhã, trái lại, lại có chút khô khan, chói tai, tựa như nữ nhân bị cắt đứt cổ họng, đôi khi còn xen lẫn tiếng òng ọc như bọt nước nổi lên.
Không biết có phải ảo giác hay không, Diêu Vũ lại có cảm giác có vài giọt nước bắn trúng mặt mình.
Nhưng rõ ràng, khi nãy y đã quan sát qua, đây là một cái giếng cạn, làm sao có thể có nước được chứ?
Chỉ là, theo thời gian chuyển dời, quái sự không những không thiếu đi, mà trái lại chỉ ngày càng thêm nhiều.
Nhất là khi Diêu Vũ bắt đầu cảm nhận được đồ vật tựa như lông chim dính nước không ngừng quét qua cằm mình, lúc này lại đang mon men tiến lên.
Đồ vật này tựa như rong dưới đáy hồ, ẩm ướt nhơn nhớt, mang theo một cỗ mùi tanh đặc trưng.
Nó chậm rãi bò lên trên sườn mặt y, xúc cảm lành lạnh lại sền sệt, để lại một vệt nước tanh hôi không chịu nổi, làm tận đáy lòng y dâng lên cảm giác buồn nôn.
So với lúc bị dây xích của quỷ tân lang quấn lấy còn phải ghê tởm hơn gấp ngàn vạn lần.
Bàn tay siết chặt lấy thành giếng, gân xanh trên tay và trán của Diêu Vũ đều bắt đầu hiện rõ. Từng tiếng Diêu Vũ, cũng phảng phất là từ trong kẽ răng nghiến ra. Y không dám mở mắt, cũng không dám đưa tay đem đồ vật nhớp nháp se cục ở trên mặt mình kéo xuống. Khỏa tim trong lồng ngực cũng chưa bao giờ gia tốc đập như vậy.
Thình thịch Thỉnh thịch
Y có thể nghe rõ từng tiếng một.
Từng giây từng phút trôi qua, mùi vị kinh khủng kia cũng càng ngày càng sâu đậm. Diêu Vũ thậm chí còn có cảm giác, khứu giác của chính mình đã sắp sửa bị làm cho tê liệt.
Mồ hôi như hạt đậu, không ngừng lăn xuống như mưa. Rốt cuộc, âm thầm đếm ngược trong lòng chừng vài giây cuối cùng, mặt mũi của Diêu Vũ cũng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
"Diêu Vũ...Diêu Vũ...Diêu Vũ..."
Nhanh lên một chút, một chút nữa, mau lên!
"Diêu Vũ!"
Rốt cuộc, theo một tiếng hô khẽ chấm dứt, từ xa xa, chuông đồng hồ báo thức cũng lập tức reng một tiếng vang lên.
Mặc dù âm lượng của nó rất nhỏ, cũng chỉ vang lên một tiếng liền đã chấm dứt. Nhưng bởi vì ngóng chờ đã lâu, Diêu Vũ vẫn có thể lập tức bắt giữ được.
Rốt cuộc, không khống chế được, ba một tiếng, y liền mở mắt ra. Cũng không quên nhắc nhở của nhiệm vụ, lập tức ngậm chặt miệng. Ngay cả hít thở cũng không dám làm quá lớn.
Nhưng giây phút nhìn thấy khung cảnh trước mắt, tâm của Diêu Vũ liền giống như ngừng đập một giây.
Miệng giếng cạn tối đen trong ký ức của y đã sớm biến mất không thấy. Trái lại, bên trong giếng, nước đều đã dâng lên đến sấp sỉ miệng giếng, nhiều nhất nửa cánh tay liền sẽ tràn ra ngoài.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng Diêu Vũ vẫn xém chút vì kinh sợ mà ngã ngồi xuống đất.
Không biết vì ánh sáng, hay là vì ánh mắt Diêu Vũ có vấn đề. Nước trong giếng cư nhiên lại đen đục, đặc sệt, tựa như là canh bí ninh nhừ.
Phối hợp với vô số tóc đen đếm không xuể đang cuộn lại cùng nhau, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Lại chen chúc lít nha lít nhít mặt người sưng phù, trắng bệnh như cá chết, không nhìn rõ nhân dạng. Liền trở nên càng thêm kinh tâm động phách.
Mà đồ vật luôn trườn dài trên mặt Diêu Vũ từ đầu đến giờ kia, hiển nhiên liền chính là một lọn tóc từ bên trong đống thi xác trôi nổi kia vươn ra.
Nhìn chằm chằm vào đống thi thủy thịt tóc lẫn lộn kia, dạ dày Diêu Vũ liền cuộn trào, làm y không thể không vội vã dùng tay bụm miệng.
Mặt người ở dưới giếng thật sự là nhiều lắm.
Tất cả đều nhắm chặt mắt, thần sắc dữ tợn, chen chúc từng chút một, khiến miệng giếng thoạt nhìn đều có phần chật chội, mà tóc...cũng là từ trong miệng mũi mọc ra!
Nín thở, Diêu Vũ liền chầm chậm, chầm chậm từng chút một xê dịch về sau, ánh mắt vẫn trực câu nhìn chằm chằm vào trong miệng giếng.
Một cen-ti-mét, nửa tấc,...
Diêu Vũ di chuyển so với rùa bò còn phải chậm, một bên quan sát nhấc cử nhấc động của thứ quỷ trong giếng, một bên lại vừa phải nhìn dưới chân, tránh cho bản thân phát ra tiếng động.
Theo Diêu Vũ chậm rãi rời xa, từng tấm mặt người bên trong giếng vẫn không hề có chút dị dạng nào.
Sau đó, dưới vẻ mặt mừng rớt nước mắt của Diêu Vũ, thi thủy sắp tràn ra miệng giếng cũng nhanh chóng rút đi, dần dần lắng xuống.
Diêu Vũ một hơi lùi nhanh trở về bên hàng rào, mới dám ngừng lại, bỏ tay ra khỏi miệng mũi, thật sâu hít vào từng ngụm không khí tươi mát ở xung quanh.
Y xin thề, bản thân mười ngày nửa tháng nữa cũng sẽ không bao giờ dám ăn cá, đặt biệt là cá khô!
Thật sự là quá ám ảnh.
Nhưng lúc này, sau khi cảm giác căng thẳng lắng lại, sắc mặt Diêu Vũ mới chợt biến đổi, nhớ tới một chuyện...
Cmn, ba lô cùng Hộ Hồn Tán vẫn còn đặt ở bên thành giếng!