Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sau đó Hoắc Nhiễm đi ngủ, không để ý tới Khương Nghiêu Xuyên nữa.
Khương Nghiêu Xuyên ngồi cạnh giường một lúc, anh đứng dậy tắm rửa, xử lý sơ qua vết thương của bản thân, sau đó nhặt quần áo bẩn lên, ngày mai giặt sau.
Trở lại giường, Hoắc Nhiễm vẫn quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, giống như là ngủ rồi.
Khương Nghiêu Xuyên biết cô chưa ngủ, lúc cô ngủ, tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều, mà hiện tại rõ ràng tiếng hít thở khác thường.
Khương Nghiêu Xuyên xốc chăn lên, cẩn thận nằm bên cạnh, vươn tay muốn ôm Hoắc Nhiễm, vừa mới đụng tới cô, cô lại dịch người sang bên kia.
Khương Nghiêu Xuyên dừng lại, đành phải thu hồi tay, buổi tối hôm nay đừng nên chọc cô thì hơn.
Khương Nghiêu Xuyên nằm ở bên kia giường, chăm chú nhìn Hoắc Nhiễm, không hề chớp mắt, con ngươi dần tối lại.
Cô gái mà anh muốn bảo vệ, hiện tại đang nằm bên cạnh anh.
Không biết qua bao lâu, chờ tiếng hít thở của cô ổn định lại, Khương Nghiêu Xuyên mới nhắm mắt, thiếp đi.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Hoắc Nhiễm đã thay bộ quần áo mới, đang ôm laptop sửa tài liệu. Tài liệu lần này có hơi lộn xộn, cô phải sắp xếp lại cho gọn gàng.
Khương Nghiêu Xuyên ở trong WC giặt quần áo. Vừa tỉnh dậy, Hoắc Nhiễm không thèm nói chuyện với anh, cũng không để ý anh, coi anh như là không khí, hai người tiến vào trạng thái kỳ lạ.
Lúc này, Chu Hành ở bên ngoài gõ cửa. Trời sáng, Hoắc Nhiễm còn đang bận rộn, Chu Hành mang bữa sáng tới cho cô.
Ở khách sạn đã bốn, năm ngày, mỗi buổi sáng Chu Hành đều mua bữa sáng cho cô, hơn nữa lần nào cũng tới đúng lúc cô đánh răng rửa mặt xong.
Hoắc Nhiễm không muốn phụ lòng tốt của anh ấy, nói anh ấy không cần như vậy, cô có thể tự mình đi mua, nhưng Chu Hành không chịu nghe.
Hoắc Nhiễm cảm thấy áy náy, nói để cô chi tiền, anh ấy lại không chịu, vì thế cô cũng không còn biện pháp nào khác.
Ngủ suốt một đêm, Hoắc Nhiễm vẫn đau tới mức không đứng dậy được, tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, nếu không cô cũng không ngồi ì trên giường như vậy. Thật ra không phải không muốn đứng dậy, mà là không đứng dậy được, ngay cả laptop, cũng là gian nan lắm cô mới lấy được.
Vì thế bên ngoài liên tục gõ cửa, Hoắc Nhiễm coi như không nghe thấy, cũng không muốn động đậy. Cô không muốn nói chuyện với Khương Nghiêu Xuyên, nhưng lại không thể đứng dậy được, vậy nên đành chờ anh nghe thấy tiếng gõ cửa, tự giác đi ra mở.
Khương Nghiêu Xuyên có thính lực tốt, rất nhanh đã nghe thấy, vì thế anh ra khỏi WC, đi ra ngoài mở cửa.
Quả nhiên người bên ngoài là Chu Hành, trên tay anh ấy cầm túi bánh tiểu long bao [], vừa mới mua về, vẫn còn nóng hầm hập, tỏa hương thơm mê người.
[] Tiểu long bao: Tiểu Long Bao (Xiao Long Bao) có nghĩa là bánh bao trong cái lồng nhỏ hay còn được người ta gọi với cái tên là bánh bao súp. Đây là món bánh bao khiến ai khi nếm thử lần đầu đều không khỏi kinh ngạc, xuýt xoa bởi hương vị của bánh và thứ “nước súp” thần thánh chảy ra bên trong.
Thấy người mở cửa không phải là Hoắc Nhiễm, Chu Hành sửng sốt, nhìn dãy số phòng bên ngoài theo bản năng, còn tưởng là mình đi nhầm phòng.
Nhưng đúng là phòng này.
“Anh là…?” Chu Hành nghi hoặc, không biết tại sao lại có người đàn ông ở đây. Anh ta mặc bộ quần áo màu đen, thân hình cao lớn, cánh tay phải quần băng gạc, hình như là bị thương, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt không quá thân thiện.
Chu Hành ngó vào trong đánh giá, muốn xem Hoắc Nhiễm có ở bên trong hay không, nhưng người đàn ông này chắn kín mít, anh ấy không thể nhìn được.
“Anh trai mình.” Hoắc Nhiễm ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: “Đây là anh trai mình.”
Cô đang tức giận, không muốn thừa nhận mình và Khương Nghiêu Xuyên có quan hệ khác.
“Chu Hành, cậu vào đi.” Cô nói với Chu Hành.
Chu Hành nghe Hoắc Nhiễm nói vậy, không nhịn được nhìn người trước mắt thêm lần nữa.
Anh trai Hoắc Nhiễm?
Hoắc Nhiễm có anh trai từ khi nào? Rõ ràng cô là con một, hơn nữa người đàn ông này tới đây từ bao giờ? Rõ ràng vài ngày trước chưa hề thấy qua anh ta.
Tuy Chu Hành tò mò, nhưng vẫn gật đầu với Khương Nghiêu Xuyên, “Chào anh, em là đồng nghiệp của Hoắc Nhiễm, cùng cậu ấy ra ngoài công tác. Em tên là Chu Hành.” Anh ấy tự giới thiệu.
Khương Nghiêu Xuyên chỉ nhìn anh ấy, không nói gì.
Chu Hành cười cười, vòng qua anh, đi vào bên trong.
Khương Nghiêu Xuyên vẫn chăm chú nhìn Chu Hành.
Tối qua, người ở bên ngoài, nếu anh đoán không sai thì chính là Chu Hành. Sáng nay lại mang theo bữa sáng tới đây…
Chu Hành đặt túi bánh tiểu long bao lên trên bàn, mở ra, ngừng lại, nhìn sang Khương Nghiêu Xuyên, ngượng ngùng nói: “Em không biết anh ở đây, cho nên chỉ mua một phần, nếu không em xuống dưới mua thêm một phần nữa.”
“Không cần.” Khương Nghiêu Xuyên lạnh giọng trả lời.
“Đúng rồi, không cần.” Hoắc Nhiễm vẫn lạnh giọng như trước, khiêu khích, “Quan tâm anh ta làm gì, không ăn cũng không đói chết.”
Hiển nhiên ngữ điệu của Hoắc Nhiễm không có chút kiên nhẫn, ánh mắt Chu Hành đảo qua, cảm giác hôm nay cô có gì đó kì lạ, giống như là tức giận, nhưng anh ấy không hỏi thêm gì cả.
“Mình mới phát hiện ra hàng bánh tiểu long bao này, hương vị rất giống với cửa hàng trước cửa trường trung học ngày xưa.” Chu Hành cười nói: “Mình nhớ trước đây cậu rất thích ăn tiểu long bao của cửa hàng đó, mau tới nếm thử xem.”
Hoắc Nhiễm gật đầu. Cô buông laptop đứng dậy, khuôn mặt cực kì miễn cưỡng, mỗi bước đi đều giày vò, khó chịu muốn chết, thầm nghĩ thật muốn thủ tiêu Khương Nghiêu Xuyên.
Tối hôm qua rõ ràng không phải là người, là con sói hoang mới đúng, sao lại có thể hung dữ như vậy.
Đột nhiên Hoắc Nhiễm cảm giác mình giống như nàng tiên cá bị cạo hết vảy cá.
Cô cầm lấy đũa, gắp một cái.
“Ăn rất ngon.” Hoắc Nhiễm gật đầu cười nói.
Thật ra cô không có tâm tư thưởng thức, chỉ cảm giác nó nhạt như nước ốc, không có gì đặc biệt.
Hoắc Nhiễm ăn mấy cái, động tác rất chậm, thật sự ăn không nổi nữa, liền đặt đũa xuống.
Trong phòng im lặng, không khí vô cùng xấu hổ, ba người không ai nói chuyện.
“Trước kia mình chưa từng thấy anh trai cậu.” Chu Hành mở miệng, phá vỡ không khí yên ắng kì lạ này, “Học cùng cậu suốt năm năm, thế nhưng lại không biết.”
Chu Hành nghĩ nghĩ, nếu đó là người thân của Hoắc Nhiễm, vậy có thể lí giải được vì sao năm đó cô rời đi.
“Đương nhiên cậu không biết rồi, năm năm qua anh ta chưa từng phụ trách với mình.” Hoắc Nhiễm tiếp lời Chu Hành, lạnh lùng đáp, thoạt nhìn như là trả lời Chu Hành, nhưng lại có ý khác.
Khương Nghiêu Xuyên mím môi, bất đắc dĩ nhìn Hoắc Nhiễm, không còn cách nào khác, anh biết cô đang nói móc chuyện tối hôm qua.
“Hôm nay nên đi mua vé tàu, chuyện bên này đã xử lí xong, ngày mai có thể quay về thành phố Đồng.” Chu Hành cảm giác không khí càng thêm không đúng, vì thế chuyển đề tài.
“Không cần, tôi tự mang em ấy về.”
“Không muốn đi xe của anh.” Hoắc Nhiễm quay đầu, chậm rãi nói: “Trong xe có cầm thú.”
“Hoắc Nhiễm.” Rốt cuộc Khương Nghiêu Xuyên cũng không nhịn được, thấp giọng quát, gọi thẳng tên cô.
“Chu Hành, chúng ta mau sửa sang lại tư liệu, mấy cái ảnh cùng clip cậu quay chụp được, mau đưa cho mình.” Hoắc Nhiễm quay đầu nói chuyện với Chu Hành, không để ý tới Khương Nghiêu Xuyên, bắt đầu thảo luận công việc.
Hiện tại trong phòng có ba người, Hoắc Nhiễm không tin Khương Nghiêu Xuyên dám làm gì cô.
Nén giận cũng đã lâu.
. . .
Mãi cho tới giờ cơm trưa, Hoắc Nhiễm và Chu Hành mới thảo luận xong. Chu Hành hỏi cô muốn đi ăn không, Hoắc Nhiễm hơi bối rối, thật ra cô muốn đi ăn, nhưng chính cô cũng biết, hiện tại muốn xuống tầng cũng khó khăn, vì thế chỉ có thể nói mình không đói.
Thật ra cô rất đói, đói muốn chết.
Cô không thể xuống ăn cơm, nhưng không thể bảo Chu Hành là mình đi đứng không tiện, chỉ có thể nói là mình không muốn ăn.
“Mình đi ngủ trước, nếu lúc dậy có đói bụng thì mình ra ngoài sau.” Hoắc Nhiễm nói xong, ngáp một cái.
Nếu Hoắc Nhiễm đã nói vậy, Chu Hành cũng không nói gì thêm, anh ấy đứng dậy rời đi.
Lúc tới cửa, vừa hay Khương Nghiêu Xuyên đẩy cửa đi vào, nửa tiếng trước anh ra ngoài, hiện tại trở lại, còn xách theo một cái túi. Anh lạnh lùng nhìn Chu Hành, sau đó nhường đường cho anh ấy, tư thế này giống như đang đuổi người, muốn anh ấy nhanh chóng đi ra ngoài.
Cũng không hiểu vì sao, Chu Hành cảm giác anh có ác cảm với mình.
Chu Hành mới ra ngoài, Khương Nghiêu Xuyên liền ‘rầm’ một tiếng, đóng cửa lại.
Hoắc Nhiễm đứng dậy, chập chững đi tới bên giường. Khương Nghiêu Xuyên nhanh chóng buông túi xuống, trực tiếp bế cô lên, đương nhiên Hoắc Nhiễm giãy dụa.
“Anh buông em ra.” Cô cũng chỉ có thể giãy dụa tượng trưng vài cái.
Khương Nghiêu Xuyên đặt Hoắc Nhiễm lên giường, mở túi đồ ra, đè cô lại, bắt đầu cởi quần của cô.
Lúc ấy Hoắc Nhiễm bị dọa sợ rồi, duỗi chân, quát: “Tên cầm thú Khương Nghiêu Xuyên này, anh muốn làm gì?”
Cô đã thành như vậy, anh còn muốn làm gì!
Phản kháng không có hiệu quả, quần lót đã bị anh cởi ra.
“Đừng nhúc nhích.” Khương Nghiêu Xuyên nói: “Anh bôi thuốc cho em.”
Buổi sáng phát hiện cô hành động kỳ lạ, ban đầu anh còn không hiểu, liên tưởng một chút, lập tức bừng tỉnh.
Quả thật đêm qua có phần quá đà.
Vì thế anh ra ngoài mua thuốc cho cô.
Hoắc Nhiễm thấy anh lấy từ trong túi một tuýp thuốc bôi, cô sợ run, lập tức muốn giật lấy tuýp thuốc trong tay anh.
“Em tự bôi.”
Khương Nghiêu Xuyên bắt lấy tay cô, không để cô động đậy, “Nghe lời.”
“Đưa cho em, em không cần anh bôi.” Hoắc Nhiễm sốt ruột, tiếp tục cựa quậy, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để Khương Nghiêu Xuyên bôi thuốc cho cô, nếu không sẽ rất mất mặt.
Chỗ đó vừa đỏ vừa sưng.
Cuối cùng vẫn là cô chịu thua.
Khương Nghiêu Xuyên bôi thuốc cho cô xong, Hoắc Nhiễm đỏ mặt, làn da đỏ như tôm luộc, khuôn mặt như muốn phát nổ.
Cô cẩn thận mặc quần.
Bôi thuốc xong, quả thật thoải mái hơn không ít, không còn đau như trước.
Hoắc Nhiễm dúi đầu vào trong chăn, muốn ngủ trưa.
“Có đói không? Muốn ăn gì?” Khương Nghiêu Xuyên rửa tay xong, hỏi Hoắc Nhiễm.
“Không đói.” Hoắc Nhiễm nói rành rọt.
Vừa dứt lời, bụng lên sôi ‘ùng ục’.
Hoắc Nhiễm buồn bã, cái bụng này thật không biết phấn đấu.
“Đến Chu Hành còn biết em thích ăn cái gì, sao anh không hỏi em.” Một lúc sau, Hoắc Nhiễm bật dậy, tức giận nhìn anh.
Nói xong, Hoắc Nhiễm mới suy nghĩ, trí nhớ Chu Hành thật tốt, ngay cả cô thích ăn gì, anh ấy cũng nhớ rõ. Tuy là bạn học nhiều năm, nhưng mối quan hệ rất bình thường, Hoắc Nhiễm cũng không nhớ rõ, mình kể sở thích của bản thân cho anh ấy lúc nào.
Sao anh ấy lại biết?
Đương nhiên cô cũng hiểu, thời gian cô và Khương Nghiêu Xuyên ở chung không nhiều, anh không rõ… cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà cô đang tức giận, lập tức có thể bùng nổ.
“Em nói cái gì anh đều nhớ rõ, em không nói, về sau anh cũng biết.” Khương Nghiêu Xuyên dém chăn cho cô, nói: “Em đi ngủ trước đi, anh đi mua đồ ăn cho em.”