Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hai người quay trở về khách sạn Hoắc Nhiễm ở. Từ lúc xuống xe cho đến khi lên phòng, hai người vẫn không nói gì với nhau, Hoắc Nhiễm đi theo sau anh, phải chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi kịp bước chân anh.
Cô vẫn mặc chiếc váy đỏ kia, theo động tác của cô mà nếp gấp váy cuốn lên trên.
Anh vừa dừng lại, Hoắc Nhiễm sợ run, lập tức lục lọi trong túi xách của mình, lấy thẻ phòng ra, mở cửa.
“Em đi mua thuốc cho anh, xử lí vết thương trên người trước đã.” Mùi máu trên người anh quá mức nồng nặc, Hoắc Nhiễm ngửi mà hoảng, vừa vào phòng kín, mùi lại càng nồng hơn.
Khương Nghiêu Xuyên không trả lời. Anh xoay người, đè đầu cô lại, hung dữ hôn cô, anh cúi đầu nhìn da thịt tuyết trắng dưới lớp váy đỏ, hình ảnh tương phản kích thích từng sợi dây thần kinh.
Mùa đông, mọi người đều ăn mặc kín mít, anh còn chưa từng nhìn thấy Hoắc Nhiễm ăn mặc như này.
Anh vươn tay ra sau mông cô, kéo khóa kéo, chiếc váy rơi xuống mặt đất, mà người đã bị ôm lên giường.
Anh lưu luyến chạm vào từng tấc da thịt trắng mịn.
Hoắc Nhiễm một lòng nghĩ tới vết thương của anh, sợ anh làm sao, vì thế hổn hển nói: “Vết thương của anh…”
Hoắc Nhiễm nhìn cánh tay quấn đầy băng gạc của anh, máu đỏ tươi thấm ướt ra ngoài, mùi máu tanh nồng, trên lưng còn có vết bầm ứ do bị gậy sắt quăng trúng.
Cô sợ mình ngọ nguậy sẽ chạm vào vết thương của anh, vậy nên hai tay để trước không trung, không biết nên chạm vào đâu.
Đây là lần đầu tiên anh thô bạo như vậy, lúc ngón tay thô ráp chạm vào làn da cô, ma sát vô cùng đau đớn, anh không nói lời nào, ánh mắt hung dữ.
Sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử kia, lúc này vẫn có thể gặp cô, nỗi nhớ lập tức trào dâng, tựa như dời núi lấp biển, rồi lại bị tất cả phẫn nộ trong lòng hao mòn.
Đè lên người cô, nặng nề hôn, không chút dạo đầu, trực tiếp ‘làm’.
Đã vô số lần anh thầm nghĩ tới chuyện này, gấp rút quay trở về.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hoắc Nhiễm mới chỉ kịp hô một tiếng, anh đã đi vào, vô cùng gấp gáp, hơn nữa bên ngoài có người gõ cửa, cả người cô như căng cứng.
Gõ thêm vài lần nữa, mới nghe thấy tiếng Chu Hành ở bên ngoài vang lên, “Hoắc Nhiễm, cậu có ở bên trong không?”
Chu Hành vừa mới ra khỏi câu lạc bộ, vừa hay nhìn thấy Chung Tuệ cử người tới đón, vì thế anh ấy quay trở về đây. Bởi vì anh ấy và Hoắc Nhiễm không đi cùng đường, hơn nữa cô nhắn tin cho anh ấy, báo rằng mình không sao, Chu Hành nghĩ chắc cô đã về khách sạn.
Nào ngờ lúc gọi điện thoại lại không thông, Chu Hành lo lắng, muốn đích thân xác nhận cô đã an toàn, vậy nên mới tới gõ cửa.
Hoắc Nhiễm ôm cổ Khương Nghiêu Xuyên, cằm gác lên vai anh, ngón tay nắm chặt, ý bảo anh đừng nhúc nhích. Cả người cô căng chặt, trên trán đầy mồ hôi, cố gắng nói to: “Mình có.”
Lúc này Chu Hành mới thôi không gõ cửa, nghe thấy giọng cô đè nén, lại hỏi: “Cậu có sao không?”
“Không sao, mình đang nghỉ ngơi.”
“Ừm, cậu nghỉ ngơi đi.” Chu Hành rất muốn vào trong xem, bởi vì giọng cô có phần kì lạ, nhưng cô đã nói mình không sao, vậy chắc hẳn không sao.
Chu Hành đứng đó một lúc, sau đó anh ấy rời đi.
Khương Nghiêu Xuyên nhíu mày, nghe thấy có giọng đàn ông, lại còn dịu dàng trò chuyện với cô như vậy, anh cảm giác không thoải mái, sắc mặt tối sầm.
. . .
Rạng sáng tỉnh lại, Hoắc Nhiễm không ở bên người.
Vừa mới ‘làm’ xong, cô liền lăn ra ngủ, Khương Nghiêu Xuyên cũng mệt mỏi, một lúc sau liền thiếp đi.
Anh đứng dậy, thấy đèn trong WC sáng, liền đi xuống giường, cẩn thận mở cửa WC.
Hoắc Nhiễm ngồi xổm cạnh bồn tắm, mặc váy ngủ, ôm hai chân mình, cuộn cả người lại, vẫn không nhúc nhích. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô biết là Khương Nghiêu Xuyên, vì thế liền dịch dịch người một chút, quay lưng về phía anh.
Hoắc Nhiễm cụp mắt, khuôn mặt mếu máo, khóe mắt còn hơi lấp lánh ánh nước.
Khương Nghiêu Xuyên đi tới, dừng lại bên người cô, khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
Anh vừa hỏi, Hoắc Nhiễm hít mũi, đột nhiên rơi nước mắt, cắn cắn môi, dáng vẻ uất ức bị bắt nạt, cổ họng nghẹn ngào.
Khương Nghiêu Xuyên lập tức căng thẳng, ngồi chồm hổm, nghĩ tới có thể vừa rồi mình dùng sức quá mạnh, liền hỏi: “Đau à?”
Hoắc Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, cô hít mũi, mắt ướt lệ nhòa, giọng nghẹn đặc, nức nở nói: “Khương Nghiêu Xuyên, anh dựa vào gì mà có quyền bắt nạt em?”
Cô ngủ một lúc liền tỉnh lại, cả người nhớp nháp nằm trên giường, mặc vào váy ngủ, cô đi vào WC, càng nghĩ càng thấy uất ức. Rõ ràng là anh mất tích nhiều ngày như vậy, cô đã không so đo với anh, thế mà anh lại tới đây mắng cô, còn hung dữ, không thèm nói chuyện với cô. Hơn nữa anh ‘làm’ rất mạnh, hiện tại cả người cảm giác bủn rủn đau đớn.
Mệt cho cô vẫn còn lo lắng đến vết thương của anh.
Khương Nghiêu Xuyên vẫn còn hơi tức giận, thấy cô khóc thì lập tức tiêu tan, cô khóc đáng thương như vậy, trái tim anh trở nên rối tinh rối mù.
“Được rồi, là anh sai.” Khương Nghiêu Xuyên mở miệng, dịu giọng nói: “Em đứng lên trước đã.”
Hoắc Nhiễm cụp mắt, không nghe lời anh nói, ngày cả dép cũng không thèm đi, cứ như vậy ngồi xổm trên mặt đất, chắc chắn không ổn. Nói chuyện với cô, cô lại không chịu nghe, Khương Nghiêu Xuyên chỉ có thể trực tiếp bế cô lên, đặt cô lên trên giường, sau đó lại vào WC lấy nước ấm.
Anh định lau thân dưới cho cô, nhưng Hoắc Nhiễm rụt chân lại, không cho anh chạm vào. Khương Nghiêu Xuyên chỉ có thể dùng sức, cầm lấy cổ chân của cô, bất đắc dĩ thở dài.
Thật ra anh có hơi hối hận, đáng lẽ ra không nên tức giận với cô. Cô cũng chỉ là một đứa nhỏ, anh tức giận với cô… cô liền mất hứng, anh muốn dỗ cũng khó.
Nhưng giây phút đó vô cùng hung hiểm, người vốn có tâm lý mạnh như anh cũng cảm thấy sợ hãi. Trên đời này, rất ít khi Khương Nghiêu Xuyên mất lí trí, nhưng ở trước mặt Hoắc Nhiễm, mọi thứ đều tiên tan.
“Em không được đi lung tung, mấy chỗ kia toàn người xấu, cho dù là công việc, cũng không được mạo hiểm.” Khương Nghiêu Xuyên lau sạch hai chân của cô, lúc này mới mở miệng nói chuyện, ít ra không phải giống như cục đá lạnh tanh lúc trước, giờ đã ôn hòa hơn.
“Dù sao anh cũng không quan tâm tới em, đừng có quản em có nguy hiểm hay không…” Hoắc Nhiễm nhỏ giọng nói thầm, bĩu môi, vừa tức vừa oan ức.
Cô vốn không cảm thấy nguy hiểm, nhưng lúc mấy người vệ sĩ cầm gậy sắt đuổi theo, cô thật sự bị dọa sợ, lúc sau Khương Nghiêu Xuyên mắng cô, cô cũng biết mình sai, chỉ là hiện tại vẫn có phần mạnh miệng.
“Không phải không cần em.”
Nhiệm vụ lần này nguy hiểm, lúc anh tiếp nhận, nghĩ nghĩ, cảm thấy không nên nói với Hoắc Nhiễm. Cô chắc chắn sẽ không cho anh đi, lỡ cô nói gì đó, Khương Nghiêu Xuyên sợ mình sẽ không có biện pháp rời đi.
“Rõ ràng ngủ với em xong liền bỏ chạy…” Hoắc Nhiễm tiếp tục lên án anh.
Buổi tối hôm đó rõ ràng là anh cố ý, ép tới mức sức lực cô cạn kiệt, một ngón tay cũng không động đậy được, nhìn tư thế lúc ấy của anh, khiến người ta cảm giác như đó là lần cuối cùng.
“Hơn nữa vừa rồi anh không mang bao…” Khương Nghiêu Xuyên còn chưa kịp nói chuyện, Hoắc Nhiễm đã nói tiếp.
“Được rồi, Nhiễm Nhiễm, anh sai rồi.” Vừa rồi Khương Nghiêu Xuyên còn đang tức giận, nhưng hiện tại lại phải dỗ cô, mỗi lời tiểu tổ tông này nói, anh đều không thể phản bác.
“Nếu thật sự mang thai, chúng ta liền kết hôn.”
Anh đột nhiên nói như vậy, Hoắc Nhiễm sửng sốt.
Vì sao lại đề cập tới mang thai và kết hôn.
Hiện tại Hoắc Nhiễm đang trong ngày an toàn [], không sợ xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi thấy vẻ mặt anh, một câu không nói liền làm, còn hung dữ như vậy, thật sự khiến cô không biết làm sao.
[] Thời điểm an toàn cao được tính từ ngày thứ của chu kỳ kinh nguyệt cho đến ngày đầu tiên của kỳ kinh tiếp theo. Thời điểm này do trứng mới rụng và đang trong quá trình phân hủy, chuẩn bị cho kỳ kinh nguyệt sắp tới, nên khả năng thụ thai sẽ không xảy ra. Tuy nhiên, trên thực tế vẫn có một số trường hợp ngoại lệ đó là bạn gái vẫn có thể mang thai ngoài ý muốn trong thời điểm này là do có thể trứng đôi bị rụng nhưng không cùng một thời điểm.
“Đừng khóc.” Anh lấy tay lau nước mắt cho cô, động tác cực kì nhẹ nhàng, “Anh vừa xuống chuyên cơ, Chung Tuệ bảo anh tới đón em, anh mới biết được chuyện này, lo lắng cho em nên mới mắng em. Anh xin lỗi, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ không như vậy nữa.”
Khương Nghiêu Xuyên giải thích với cô, nhăn mày, niết khuôn mặt cô, kiên nhẫn dỗ dành.
Khuôn mặt anh hốc hác, vừa thấy đã biết là không nghỉ ngơi tốt, trên người còn có vết thương, lẫn cả máu, đến bây giờ mùi máu tươi vẫn chưa tản đi.
Trái tim Hoắc Nhiễm căng thẳng, không khỏi cảm thấy đau lòng, chắc hẳn mấy ngày nay anh cũng rất mệt mỏi.
Hoắc Nhiễm mím môi, cuối cùng vẫn mềm lòng, vừa mới mở miệng, lời nói lại nghẹn lại. Cô xốc chăn, đưa lưng về phía Khương Nghiêu Xuyên, lạnh lùng nói: “Di thư cũng đã viết rồi.”