Quyền Nam Dương cười lạnh một tiếng: "Bùi Huyên Trí, anh đừng nghĩ tôi không biết trong đầu anh đang suy nghĩ lộn xộn cái gì. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám có suy nghĩ đó nữa, có lẽ lần sau tôi không chỉ đơn giản là tạm thời cách chức anh đâu."
Quyền Nam Dương biết Bùi Huyên Trí sẽ không làm ra chuyện phản bội anh, Quyền Nam Dương cũng biết Bùi Huyên Trí thật lòng muốn cướp Trần Nhạc Nhung từ bên cạnh anh đi.
Chỉ vẻn vẹn một suy nghĩ đó của Bùi Huyên Trí, đã đụng tới giới hạn của Quyền Nam Dương rồi, vì vậy anh mới không thể dễ dàng tha thứ cho Bùi Huyên Trí như vậy.
Nhất định phải khiến cái tên không hiểu chuyện kia nếm chút đau khổ, anh ta mới biết được chuyện gì có thể làm, còn chuyện gì thì không thể.
"Ngài Tổng thống, a lô a lô a lô, cậu nghe tôi nói đi......" Bùi Huyên Trí còn muốn nói gì đó, Quyền Nam Dương đã cúp điện thoại rồi, anh ta gấp đến mức giơ chân: "Tôi đi theo bên cạnh cậu mấy chục năm, trung thành và tận tâm tuyệt không hai lòng với cậu, sao cậu có thể bắt nạt tôi như vậy chứ?"
Long Duy ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, cười trên đau khổ của người khác nói: "Cô nhóc kia ở bên cạnh cậu ấy, cậu còn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy không phạt cậu đi làm chuyện gì khác đã là tốt lắm rồi.
"Tôi nói nè Long công tử, tôi trêu chọc hay làm gì anh rồi hả?" Bùi Huyên Trí bất mãn nhìn về phía Long Duy, giả vờ khóc nức nở: "Ngay cả anh cũng bắt nạt tôi, tôi làm việc bên cạnh cậu ta dễ dàng lắm sao."
Long Duy vội vàng phất tay: "Cậu Bùi, đừng đừng đừng ngàn vạn lần đừng khóc, nếu muốn khóc cậu đi tìm một chỗ nào đó yên lặng khóc ấy, đừng làm dơ tai tôi......"
Long Duy còn chưa dứt lời, Bùi Huyên Trí nhìn về phía sau anh ta cười cực kỳ nịnh nọt: "Tiểu Nhi, đã lâu không gặp, em vẫn đẹp như xưa. Tôi vẫn không biết, sao trên đời này lại có cô gái đẹp như em vậy chứ."
Long Duy nhìn lại, nhìn thấy Tưởng Linh Nhi đang đi về phía bọn họ, cô lễ phép trả lời: "Cậu Bùi, đã lâu không gặp! Anh cũng vẫn đẹp trai như xưa."
Tưởng Linh Nhi nói chuyện lễ phép khách sáo, trên mặt mang nụ cười nhợt nhạt, Long Duy thấy thế thì cực kỳ không vui, đi lên kéo cô đi: "Tưởng Linh Nhi, em muốn anh nói với em bao nhiêu lần đây, không được cười đẹp như vậy với đàn ông khác trừ anh ra."
Long Duy hoàn toàn là một người đàn ông nhỏ mọn, anh không cho phép trong mắt Tưởng Linh Nhi xuất hiện người đàn ông khác ngoài anh.
Tên Bùi Huyên Trí kia còn cố tình kêu to phía sau bọn họ: "Tiểu Nhi, hôm nào tôi mời em ăn cơm nhé. Em nhất định phải đồng ý đấy. Người đàn ông kia của em bá đạo cường thế như vậy, em đừng có nhịn anh ta. Dựa vào điều kiện tốt của em, tùy tiện cũng có thể tìm một người đàn ông xuất sắc hơn anh ta gấp chục gấp trăm lần."
Nghe thấy âm thanh lộn xộn của Bùi Huyên Trí, Long Duy quay đầu lại, hung hăng liếc anh ta một cái: "Bùi Huyên Trí, nếu anh lại nói lung tung thêm một chữ, tôi sẽ cắt đứt lưỡi anh."
Long Duy thầm quyết định, hôm nào nhất định phải dùng sức nói xấu Bùi Huyên Trí trước mặt Quyền Nam Dương, khiến anh ta không thể trở mình được nữa.
"Cậu Long, đừng tức giận, tôi chỉ đùa với anh chút thôi mà, tôi còn hy vọng anh nói tốt về tôi bên tai ngài Tổng thống đấy. Hơn nữa, chúng ta đều biết, Tiểu Nhi yêu anh như vậy, cho dù tìm cho cô ấy một người đàn ông mạnh mẽ hơn anh gấp trăm lần, cô ấy chắc chắn cũng không cần." Bùi Huyên Trí tuyệt đối là cố ý, trăm phần trăm là cố ý, chính là muốn chọc giận Long Duy.
"Bùi Huyên Trí!" Long Duy dừng chân, xoay người muốn đánh tên mập Bùi Huyên Trí kia một trận, nhưng vừa mới cất bước, anh đã bị Tưởng Linh Nhi kéo lại.
Cô cười nhìn anh: "Cậu Bùi nói đúng, cho dù để em gặp người đàn ông tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần, lựa chọn của em vẫn là anh, anh cảm thấy có gì sai sao?"
Long Duy nét mặt lạnh lẽo: "Người phụ nữ của anh, anh không thích người khác nói này nói kia. Hơn nữa em vẫn chưa đồng ý với anh, không được cười đẹp như vậy với người đàn ông khác."
Đàn ông ấy, có đôi khi thật sự ngây thơ giống như trẻ con vậy, cô chỉ chào hỏi người ta xuất phát từ lễ phép thôi, anh đã ghen đến mức này, có ngây thơ hay không chứ.
Tưởng Linh Nhi bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Được được được, em đều nghe lời anh, sau này em nhìn thấy ai đều sẽ nghiêm mặt, chắc chắn không để anh ghen."
Lúc này Long Duy mới vừa lòng, cúi đầu cắn một cái lên vành tai của Tưởng Linh Nhi: "Phụ nữ ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, mới có thể được đàn ông thích chứ."
Tưởng Linh Nhi: "......"
Quên đi, không so đo với anh, anh ngây thơ như vậy, không phải là vì quan tâm cô sao, đối với mấy người phụ nữ khác không phải cô, anh có lúc nào bá đạo cường thế như vậy đâu.
Cô chỉ thở dài một tiếng, Long Duy lại bắt đầu ồn ào: "Em thở dài? Là không hài lòng với anh sao? Tưởng Linh Nhi, có gì không hài lòng em cứ nói ra, không được giấu trong lòng."
Tưởng Linh Nhi thật muốn trợn trắng mắt, người đàn ông này thật sự càng ngày càng quá đáng mà, cẩn thận ngày nào đó cô không chịu nổi ném anh đi.
"Em còn trợn trắng mắt? Tưởng Linh Nhi, cuối cùng em có gì không hài lòng về anh, anh cho em nói thẳng ra, chỉ cần là cái gì em không hài lòng, anh đều sẽ sửa." Long Duy còn đang rống, nhưng không khó nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của anh.
Bởi vì quá để ý, mới có thể căng thẳng.
Bởi vì quá để ý, anh mới không muốn cô cười đẹp như vậy với đàn ông khác.
Cô chắc chắn không biết lúc cô cười rộ lên đẹp bao nhiêu, anh say đắm cô là vì nụ cười của cô, vừa say đắm đã nhiều năm như vậy, muốn quên cô cũng không thể quên được.
Anh cũng không muốn có người đàn ông khác nhìn trúng cô vì nụ cười của cô, nhiều đối thủ cạnh tranh là nhiều hơn một phần nguy hiểm, nguy cơ mất đi cô càng nhiều hơn một phần.
"Long Duy, anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Ở trong lòng em, anh là tốt nhất. Cho dù là ưu điểm hay là khuyết điểm của anh, đó đều là đặc điểm riêng biệt của anh, em đều bằng lòng chấp nhận." Tưởng Linh Nhi dựa sát vào lòng anh, cười cười với anh: "Được rồi, đừng lo lắng, cười một cái em xem nào.”
"Bị em chọc tức đến không cười nổi rồi." Anh nói xong thì cúi đầu hôn cô một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tưởng Linh Nhi, cho dù em bằng lòng hay không, em cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh."
Tưởng Linh Nhi nhìn anh: "Long Duy, chẳng lẽ em vẫn chưa nói rõ ràng cho anh hiểu sao? Em là người của anh, anh cũng là người của em, đời này cho dù chuyện gì cho dù là ai, cũng không thể khiến chúng ta xa nhau lần nữa."
"Đừng nhìn. Anh biết rồi. Mỗi ngày anh đều nói, không phải để nhắc nhở em sao, anh sợ em quên." Long Duy đột nhiên vươn tay, một tay lấy nàng vòng lấy eo ôm cô lên: "Đi, chúng ta đi tạo người thôi."
Mặt Tưởng Linh Nhi đỏ ửng, nhấc tay đánh anh một cái: "Phía sau còn có người đó, lúc anh nói chuyện chú ý chút đi. Hơn nữa, vẫn chưa tìm ra được hung thủ thật sự, anh đừng nghĩ muốn mấy chuyện lộn xộn kia.”
"Hung thủ thật sự đã tìm ra rồi, trước mắt chúng ta chỉ thiếu một phần chứng cứ mà thôi." Long Duy cười cười, giọng nói bỗng nhiên lạnh lẽo hơn vài phân: "Bây giờ anh không lo lắng không bắt được hung thủ phía sau nữa, anh chỉ không nghĩ ra cách để giết chết bọn họ thôi."