"Nhung Nhung......"
Quyền Nam Dương có ngàn vạn lời muốn nói với Trần Nhạc Nhung, nhưng ngoài kêu tên cô, lại không biết cuối cùng nên nói gì với cô.
Anh nhìn hai má bị đông lạnh đến đỏ bừng của cô, nhìn đôi mắt to trong veo như nước của cô, hầu kết bỗng nhiên khó chịu lăn lộn hai cái.
Đột nhiên, vào lúc Trần Nhạc Nhung còn chưa kịp phản ứng, anh duỗi tay ra, giữ chặt gáy cô, kéo cô về phía mình, cúi đầu hung hăng hôn cô.
Nụ hôn của anh rất hung mãnh, cũng rất đòi hỏi, giống như đã chờ đợi ngàn vạn năm rồi, vừa chạm tới đôi môi đỏ mọng ấm áp mềm mại của cô, đã không thể vãn hồi được nữa.
"Liệt......"
Trần Nhạc Nhung muốn mở miệng gọi anh, nhưng hô hấp đều bị anh cắn nuốt, ngay cả một âm thanh cô cũng không phát ra được, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn của anh lúc này, Trần Nhạc Nhung nhạy cảm nhận ra nó không giống bất cứ lần nào anh hôn cô lúc trước.
Nụ hôn của anh ngoài mạnh mẽ và độc chiếm giống như lúc trước, hình như còn có thêm rất nhiều rất nhiều sợ hãi và lo lắng.
Trần Nhạc Nhung biết anh đang sợ cái gì, anh sợ mất đi cô, sợ chỉ còn một mình anh, ngay cả tìm một người để nói lời thật lòng cũng không có nữa.
Lăn lộn trong vòng xoáy của chính trị và quyền lực, mấy năm nay anh Liệt đã mất đi rất nhiều, người thân thân thiết nhất cũng không thể tin tưởng, trong Bắc Cung cũng có nội gián mà đối thủ xếp vào.
Bên cạnh anh, có thể nói là nguy hiểm khắp nơi.
Rất lâu sau đó, khi Trần Nhạc Nhung sắp bị anh hôn đến ngạt thở, cuối cùng Quyền Nam Dương cũng buông cô ra, anh vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, cười cười: "Thích không?"
"Vâng. Thích." Trần Nhạc Nhung đỏ mặt dùng sức gật gật đầu.
Ở trước mặt Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung chưa bao giờ che giấu suy nghĩ thật sự của mình, thích chính là thích, cô phải nói ra, nếu không anh sẽ không biết.
"Cô nhóc ngốc này, mẹ em không dạy em, là con gái phải kín đáo một chút sao?" Câu nói thì đang trách cô, nhưng ánh mắt và giọng điệu đều mang theo cưng chiều.
"Anh Liệt không thích em trực tiếp một chút sao?" Bởi vì đối phương là anh, cô mới có thể nghĩ cái gì nói cái đó, người khác hoàn toàn không có ưu đãi này đâu.
"Thích! Cho dù Nhung Nhung có thế nào, anh đều thích!" Giống như tình cảm của cô với anh vậy, cho dù cô có trở thành thế nào, anh đều sẽ thích.
"Hì hì......" Trần Nhạc Nhung vui tươi hớn hở cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Anh Liệt, anh đồng ý với em một chuyện được không?"
"Được." Anh còn chưa hỏi cô chuyện gì đã lập tức đồng ý.
"Anh Liệt, anh đồng ý sảng khoái như vậy, không sợ em sẽ bán anh đi sao?" Trần Nhạc Nhung làm tổ trong lòng anh, nghe tiếng tim anh đập, hỏi.
"Nhung Nhung nỡ bán anh đi sao?" Anh cười nhẹ, vô cùng hưởng thụ thời gian hai người ở bên nhau, cho dù cứ đứng như vậy, nhìn phong cảnh dưới chân núi, cũng cảm thấy hạnh phúc.
"Đương nhiên không nỡ. Anh Liệt là của em, sao em nỡ bán cho người khác được." Trần Nhạc Nhung khẽ ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt cúi đầu nhìn cô của anh, hai má không nhịn được càng đỏ hơn.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, Quyền Nam Dương lại không nhịn được cúi đầu hôn cô, sau khi nếm sạch hương vị của cô, anh mới buông cô ra, hỏi: "Nha đầu ngốc, nói đi, chuyện gì?"
Trần Nhạc Nhung nói: "Anh Liệt, chờ anh xử lý xong chuyện này, Tết Âm lịch năm nay cùng đi New York gặp ông nội bà nội và ba mẹ của em được không.”
Cô đã chính thức ra mắt mẹ của anh rồi, cô cũng muốn chính thức giới thiệu anh cho ba mẹ biết, là chính thức giới thiệu.
Chính thức nói với ông nội bà nội và ba mẹ, Nhung Nhung của bọn họ đã trưởng thành, đã tìm được người đàn ông cô muốn sống cùng cả đời, hy vọng bọn họ sẽ tác thành cho cô.
Chỉ là thân phận của anh Liệt đặc biệt, anh sẽ chịu đi sao?
Vào lúc Trần Nhạc Nhung không dám chắc Quyền Nam Dương có đồng ý đi hay không, Quyền Nam Dương không hỏi thêm gì nữa, gật đầu thật mạnh nói một chữ: "Được."
Trần Nhạc Nhung đã chuẩn bị tâm lý rất lâu mới cố lấy can đảm nói ra yêu cầu này với anh, dù sao thân phận của anh đặc biệt, ra nước ngoài rất phiền phức.
Cô nghĩ rằng anh sẽ có chút chần chừ muốn cô cho anh chút thời gian suy nghĩ, nhưng mà anh không làm thế, còn trả lời cực kỳ chắc chắn nữa.
"Anh Liệt, anh thật sự đồng ý luôn sao? Anh không cần thời gian suy nghĩ cho kỹ ạ? Thân phận của anh ra nước ngoài rất phiền phức, anh không cần thời gian suy nghĩ cho kỹ sao?" Trần Nhạc Nhung lo anh Liệt vẫn chưa suy xét đến mấy vấn đề này, bèn chủ động nói ra, để anh suy nghĩ cho kỹ.
"Nha đầu ngốc, đừng lo lắng, anh biết mình đang làm cái gì. Muốn cưới vợ về nhà, không đi gặp ba vợ và mẹ vợ tương lai trước sao mà được?" Anh cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, sáng ngời rực rỡ lại ấm áp như ánh mặt trời hôm nay vậy.
Quyền Nam Dương biết ba của Trần Nhạc Nhung là Trần Việt không muốn gặp anh, Trần Việt càng không muốn anh trở thành con rể của nhà họ Trần, bây giờ Trần Việt không ngăn cản Trần Nhạc Nhung qua lại với anh, đơn giản là vì Trần Việt yêu thương đứa con gái này thôi.
Mặc kệ Trần Việt không muốn gặp anh bao nhiêu, mặc kệ Trần Việt không muốn anh trở thành con rể của nhà họ Trần bao nhiêu, vì Trần Nhạc Nhung, trách mắng như thế nào anh đều có thể chịu được.
Hơn nữa anh sẽ cố gắng, để Trần Việt chấp nhận anh, không phải chấp nhận anh vì yêu con gái, mà là vì nhận ra năng lực của anh, nhận ra tình yêu của anh với Trần Nhạc Nhung.
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung vui như nở hoa, còn nói: "Anh Liệt, anh cũng đừng lo lắng, mặc dù ba của em nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng đáy lòng rất ấm áp. Chỉ cần ba chấp nhận anh, ba sẽ đối xử tốt với anh giống như em vậy.
"Ừ, có Nhung Nhung ở bên, anh không lo lắng gì cả." Quyền Nam Dương ôm cô, ngửi mùi hương trên người cô, nhẹ nhàng nói.
Mặc dù Quyền Nam Dương biết cả đời này Trần Việt không thể nào thương anh như Trần Nhạc Nhung, nhưng anh cũng không nói thẳng ra.
Dù sao Trần Việt thật sự thương yêu nâng niu đứa con gái Trần Nhạc Nhung này trong lòng bàn tay, yêu thương của ông với Trần Nhạc Nhung, không có người đàn ông nào trên thế giới này có thể sánh bằng.
Đương nhiên, cũng như vậy, trên đời này cũng sẽ không người đàn ông nào có năng lực và tư cách thay thế vị trí của Trần Việt trong lòng Trần Nhạc Nhung, bao gồm cả Quyền Nam Dương anh.
Trần Nhạc Nhung cọ cọ trong lòng anh, nhìn thấy mặt trời dần xuống núi xa xa, nói: "Anh Liệt, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta về thôi."
Quyền Nam Dương gật đầu: "Được, chúng ta đi về."
Vừa mới nói xong, điện thoại của Quyền Nam Dương đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem, là Bùi Huyên Trí gọi tới
Nhìn thấy ba chữ Bùi Huyên Trí, Quyền Nam Dương nhíu chặt mày, khi điện thoại sắp tự động kết thúc, anh mới nhận điện thoại, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
"Ngài Tổng thống, cậu còn đang giận tôi sao?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bùi Huyên Trí, nghe qua có chút bỉ ổi.
"Anh tiếp tục suy nghĩ cho kỹ đi." Nói xong, Quyền Nam Dương muốn cúp điện thoại.
Cuối cùng Bùi Huyên Trí ở đầu bên kia điện thoại gào khóc kêu to: "Ngài Tổng thống thân yêu của tôi ơi, là cậu kêu tôi đi nằm vùng, là cậu kêu tôi đối xử tốt với mẹ con hai người kia. Tôi lập được công lớn như vậy, cậu không thưởng cho tôi thì thôi, sao còn muốn tạm thời cách chức tôi chứ?"