Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251

chương 13: anh ta sẽ không cưới cô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dư Vũ đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Thư Trữ cười phô trương, "Là cái hot search diễn viên quần chúng phải không!"

Mọi người ở đây có chút ngây người, cái gì mà diễn viên quần chúng?

Dư Vũ bất đắc dĩ cười, "Từ khi quen Thư Thư, tôi cảm thấy trước đó mình sống thật không giống người, muốn tìm một việc đứng đắn để làm, nhưng trừ ba tôi, thì chả chỗ nào muốn nhận tôi cả! Tôi chỉ có thể vào giới giải trí cuồn cuộn này, cũng may là tôi có khuôn mặt này còn có thể dùng, tôi muốn chứng minh, tốt xấu gì tôi cũng có ích! Mà Thư Thư cũng thật tốt, cô ấy không bị xấu hổ vì những điều này!"

Xì xì xì! Phá Thư này mới không có việc làm, cả ngày làm gì đâu, quen cái rắm!

Thư Trữ uống môt ngụm nước, lộ ra nụ cười cảm động.

ĐM! Liêm sỉ rớt rồi kìa!

"Thư Trữ, bạn trai của cậu đối xử với cậu thật tốt!" Cô gái ngồi cùng bàn cảm động nói.

"Đúng vậy, đúng là chuyện tốt, lại còn muốn tự mình thử sức và trải nghiệm, Thư Trữ, cậu thực sự hạnh phúc!"

Nụ cười này cũng có chút giả, nhưng mà Thư Trữ biết cô ta đang nghĩ gì, làm ra vẻ hiền lành, nhưng nghĩ tôi là đồ ngốc sao?

Dù sao Thư Trữ cũng không tin, người này thực sự tốt như vậy, không phải không có đầu óc, thì chính là làm bộ!

Liễu Nhứ Ngôn có chút cứng ngắc, mặc kệ lời đối phương nói thật hay giả, nhưng chẳng lẽ cô ta còn có thể níu chặt không tha? Cô ta im lặng ngồi chỗ đó, tựa như câu nói vừa rồi của mình chỉ là vô tình.

Thư Trữ đột nhiên nhớ tới một từ, yên lặng như "kê". Cô không quen nhìn Liễu Nhứ Ngôn làm bộ, bày ra vẻ yếu ớt, nhưng vì không muốn phá hủy bầu không khí ở đây, nên cô chưa nói!

Năm đó học đại học, ai chẳng biết việc Liễu Nhứ Ngôn là người vô cùng đáng thương, hồi học cấp hai đã mất ba mẹ, từ giáo viên đến dì trông coi kí túc xá, ai mà không thương cô ta. Ngay cả Thư Trữ cũng bởi vì (1) "đồng bệnh tương liên", nên có hai phần cảm thông.

(1) Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau. (Nguồn GG)

Học phí đại học, thậm chí tiền sinh hoạt của cô ta đều được chu cấp.

Lại có rất ít người biết, từ nhỏ Thư Trữ đã không ba không mẹ, khi lên đại học thì cô nhi viện không cung cấp học phí nữa. Đây mới là lý do cô viết truyện, còn không phải là vì muốn kiếm sống sao!

Người biết cô là cô nhi chỉ có ba người, một người là Mẫn Á Lan, sau khi tốt nghiệp xong, hai người cũng ít liên lạc. Một người là Kim Du, còn đang ở nước ngoài chưa về, nhưng quan hệ với cô rất tốt, thi thoảng còn gọi điện thoại. Cuối cùng, là Trình Đoạn Dịch...

Thư Trữ còn nhớ rõ anh ta ôm cô nhẹ nhàng nói câu, Thư Thư, em không cần người khác thương tiếc, có anh yêu là đủ rồi...

Trên thực tế, anh ta nuốt lời.

Đang xuất thần, đột nhiên chân tê rần, cúi đầu thì thấy, người nọ đang kẹp chặt chân mình.

Thư Trữ vung ra, làm bộ thân mật tới gần anh, cười rộ lên, "Muốn chết à! Anh làm gì đó?!"

Dư Vũ ôn nhu nhìn lại cô, "Là ai vừa thấy cặn bã nam liền không ngừng xuất thần hả?!"

"Tử Ngư!"

"Phá Thư!"

Hai người nhẹ giọng mắng, trong mắt mọi người là ôn nhu trò chuyện, Trình Đoạn Dịch nắm đũa, không ngừng dùng sức, rốt cuộc... "Đùng"!

Liễu Nhứ Ngôn ở bên cạnh để ý toàn bộ, nhịn không được, đứng lên, "Tớ muốn đi toilet chút!"

Dư Vũ cúi đầu, nháy mắt, "Tiểu tam cho cô, cặn bã nam cho tôi!"

Cô nhíu mắt lại, "Anh có thể chứ?"

Dư Vũ giận dữ, "Ông đây làm được thật! Nhưng mà vấn đề là cô, cô biết không?"

Thư Trữ hếch mày, "Tôi cũng đi toilet!" Rồi sau đó đứng lên, đi ra ngoài.

Dư Vũ thấy Trình Đoạn Dịch có động tác, hình như cũng muốn theo ra, chạy nhanh lên tiếng, "Lớp trưởng Trình ~ trước kia anh đã chăm sóc Thư Thư rất nhiều, tôi mời anh một ly!"

Trình Đoạn Dịch hừ lạnh một tiếng, "Tôi chăm sóc cô ấy là điều đương nhiên, không cần cậu cảm ơn!"

"Anh không thể nói như vậy được, dù sao anh chỉ là ed, tôi mới là ing mà!"

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không buông tay Thư Thư!"

"Tôi cũng nói rồi, tôi sẽ không cho anh cơ hội!"

Trình Đoạn Dịch khắc chế hừ lạnh một tiếng, Dư Vũ còn nói, "Anh có muốn đến uống cùng không?"

Nhắc tới rượu, anh đi tới bên cạnh, ngồi ở chỗ Liễu Nhứ Ngôn.

Trình Đoạn Dịch cũng lấy tới một chai rượu, hai người liền uống, anh một câu tôi một câu châm chọc nhau.

"Lúc tôi ở cùng với Thư Thư, không biết Dư đại công tử còn đang tán gái đua xe ở đâu!"

"Haha, tuy hồi trước ông đây tán gái, nhưng giờ chỉ có Thư Thư, cũng không giống anh, ăn trong bát nhìn trong nồi!"

"Tình cảm của tôi cùng Thư Thư bao nhiêu năm, cậu nghĩ cậu có thể vượt qua?!"

"Không chắc, nhưng anh chỉ có vài năm, hình như là bốn năm đại học nhỉ, và hai năm sau khi tốt nghiệp nữa? Ha ha, nhưng tôi còn có thể ở cùng cô ấy mấy chục năm nữa cơ!"

...

Mà bên này, Thư Trữ vừa đến toilet, vừa vặn thấy Liễu Nhứ Ngôn rửa tay định đi ra, Thư Trữ đi qua.

"Thư Trữ, cậu cũng tới rồi?" Liễu Nhứ Ngôn cười rất là ôn hòa.

Thư Trữ lạnh lùng nhìn cô ta, "Đừng giả bộ, chỉ có hai chúng ta thôi!"

"Tớ..." Liễu Nhứ Ngôn ủy ủy khuất khuất lên tiếng, chỉ thấy Thư Trữ lấy trong túi ra một thỏi son, nhìn gương bình tĩnh tô lên, có một mị lực phô trương. Mà chính thỏi son kia, lúc trước, bản thân cô ta rất coi trọng, cảm thấy quý giá.

Thư Trữ này, ngay tô son đều phảng phất như đang cười nhạo cô ta.

Cô nhìn qua, lộ ra một nụ cười châm chọc, "Tôi muốn nhìn xem, Liễu Nhứ Ngôn cô hao hết tâm tư dán lên người Trình Đoạn Dịch cuối cùng có thể có kết cục gì!"

Liễu Nhứ Ngôn nhịn không được nữa, khuôn mặt tươi cười kia làm cho cô ta ghen tị, lần đầu tiên của cô ta cùng Trình Đoạn Dịch, cũng là cô ta thừa dịp anh uống say, dán lên người anh, nghe anh cả đêm kêu, Thư Thư, Thư Thư!

"Thế giới này vì sao không công bằng như vậy!" Cô ta đưa tay muốn tát Thư Trữ một cái.

Thư Trữ bắt lấy tay cô ta, cô tránh được, đánh trả lại, Liễu Nhứ Ngôn kia thì không thể tin mà che mặt.

Tát một lần, tuy rằng lực của Thư Trữ cũng không lớn, nhưng hiện tại cô đang nắm giữ quyền chủ động, một tay thì nắm chặt tay cô ta.

"A! Buông ra!"

"Cô khôn hồn thì ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích!"

Liễu Nhứ Ngôn hận thù nhìn cô, Thư Trữ có thể nhìn ra sự lên án của cô ta, như kiểu cả thế giới phản bội cô ta không bằng.

Thư Trữ kéo cô ta lại gần, nhẹ giọng nói, "Không công bằng? Còn có việc càng không công bằng hơn cơ! Cô tin không, Trình Đoạn Dịch vĩnh viễn sẽ không bao giờ cưới cô?"

Liễu Nhứ Ngôn mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn cô, Thư Trữ cười, "Tin hay không?"

"Không có khả năng!"

Trình Đoạn Dịch tuy rằng hận cô ta chạy đến trước mặt Thư Trữ, nhưng đến cùng vẫn còn có một chút áy náy, chỉ cần cô ta kiên trì cái vài năm, khẳng định anh ta sẽ tha thứ cho cô, lấy cô ta làm vợ.

Thư Trữ nhìn cô ta, cười nói, "Trình Đoạn Dịch cho cô bao nhiêu tiền? Có phải trước kia cho không ít, hiện tại không cho nữa?"

Liễu Nhứ Ngôn trừng mắt nhìn cô, "Anh ấy nuôi tôi! Anh ấy luôn luôn nuôi tôi!"

Thư Trữ cười nhạo, "À, anh ta cho cô một căn nhà chứ gì!"

Không đợi cô ta nói chuyện tiếp, cô liền nới tay ra, từ trên cao nhìn xuống, "Rất nhanh thôi, anh ta sẽ không nuôi cô nữa... Tôi nói rồi, anh ta sẽ không cưới cô! Không tin ư, chúng ta thử xem?"

Cô đi ra ngoài, Liễu Nhứ Ngôn ngẩn ngơ, Thư Trữ muốn làm cái gì?!

Cô ta vội vàng đuổi theo.

Mà bên này Thư Trữ đẩy cửa phòng, câu đầu tiên chính là, "Tôi đã đánh Liễu Nhứ Ngôn..."

Mọi người im lặng nhìn cô.

➸➹➷➶➵➴➸➹➷➶➵

Tác giả có lời muốn nói:

... Nghe nói trên mạng có một bình luận...

Sau khi Dư Vũ thành nghệ sĩ tuyến ba, kiếm được tiền đều đưa hết cho Thư Trữ...

"Chính anh phải tiết kiệm biết không?"

"Anh thì tích góp tiền làm gì?"

"Vậy anh đừng đi theo em ăn uống ngủ nghỉ nữa!" Thấy tay anh đang chạm vào đồ ăn vặt của mình,

"À, còn cả đồ ăn vặt nữa..."

Dư Vũ nháy mắt mấy cái, "Hết thì lại mua thôi~"

Thư Trữ: "..." Quên đi, xem ra toàn bộ tiền anh ấy đã đưa cho mình, chiều anh ấy chút vậy.

Một hôm, Thư Trữ nhàm chán, lấy sổ tính tính tiền lương của Dư Vũ, cùng chi tiêu hàng tháng của anh.

Sau đó...

"Dư Vũ!!! ĐM nhà anh! Đem tiền trả lại cho bà mau!"

Truyện Chữ Hay