Edit: melbournje
Thư Trữ có chút cứng ngắc, lưng thẳng tắp.
"Thư Thư..."
Trình Đoạn Dịch nhẹ giọng gọi cô, ôn nhu lưu luyến, phảng phất ẩn dấu rất nhiều tình cảm nồng nhiệt, như đã lên men, giờ thì nổi lên.
Thư Trữ càng cứng ngắc, mặt đối mặt, đương nhiên không giống việc chửi rủa trong điện thoại.
"Thư Thư, ai vậy?" Dư Vũ đem cô kéo vào trong lòng, vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của cô.
Thư Trữ bỗng chốc tỉnh táo, ho một tiếng, dựa vào ở trong lòng anh, cười nói, "Bạn học chung đại học với em, cũng là lớp trưởng!"
Trình Đoạn Dịch sửng sốt, bạn học? Lớp trưởng? Lại nhìn cô xinh đẹp tựa vào trong lòng một người đàn ông khác, anh thấy trong lòng mình đau đớn, chỉnh chỉnh quần áo, đè nén cảm xúc.
"Em thật sự không thể nghe anh giải thích sao?"
"Có cái gì mà giải thích, anh có thể nói, anh với cô gái bên cạnh này không có chút quan hệ nào sao?"
Cô chỉ chỉ Liễu Nhứ Ngôn, Thư Trữ cười phô trương, hơi hơi nhíu mi, thoạt nhìn thật rất là xinh đẹp.
Nếu không phải ở gần, Dư Vũ sợ là cũng chỉ nhìn thấy cô cười, mà không thấy hốc mắt cô hơi đỏ.
"Anh..." Trình Đoạn Dịch há hốc, không biết nên nói cái gì, sự việc đã xảy ra, nào có thể hai ba câu là nói rõ ràng?
Liễu Nhứ Ngôn nhẹ nhàng bám lấy tay áo Trình Đoạn Dịch, đôi mắt nhìn về phía anh, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống.
Tất cả mọi người thất thần, mấy người này diễn, ai dám chen vào? Chỉ có thể làm bóng đèn, đứng xem náo nhiệt.
"Tôi nói, cô khóc cái gì? Không phải là cô cầu xin tôi nhường Trình Đoạn Dịch cho cô sao? Cô xem, tôi đây đã cho cô, cô còn khóc cái gì?" Thư Trữ nhìn Liễu Nhứ Ngôn, chính là cô gái này, hơn nửa đêm vác gương mặt hoang mang rối loạn kia tới tìm cô, một đêm đó vẫn còn rành rành trước mắt.
Cô nhớ tối hôm đó Trình Đoạn Dịch gọi điện thoại cho cô, tầm hơn h đêm.
"Đã trễ thế này, gọi điện thoại cho em làm gì?" Thư Trữ dụi mắt, nghi hoặc hỏi.
Giọng nói Trình Đoạn Dịch từ đầu bên kia truyền đến, đè nén và khắc chế,
"Thư Thư, anh yêu em, vĩnh viễn chỉ yêu em!"
Vi ngày thường Trình Đoạn Dịch không hay nói lời ngon tiếng ngọt như thế, cho nên cô có chút ngượng ngùng, không nói nữa.
"Vậy em đi ngủ đi, sáng mai anh mua bánh bao cho em!"
"Không cần, xếp hàng lâu lắm, anh cứ đi làm đi!"
"Không có chuyện gì, ngày mai anh dẫn em đi xem phim!"
"Được." Cô cúp điện thoại, Thư Trữ đi ngủ, khoảng hơn ba bốn giờ sáng, có người gọi cửa cô.
Cô nhìn ra mắt mèo, là Liễu Nhứ Ngôn?
"Thế nào?" Thư Trữ nhìn về phía cô ta, người này coi như là bạn, nên đương nhiên cô phải khách sáo.
"Thư Thư! Thư Thư!" Liễu Nhứ Ngôn hoang mang, nước mắt giàn giụa.
"Sao vây?" Thư Trữ nhíu mày.
"Cậu nhường Trình Đoạn Dịch cho tớ đi!" Liễu Nhứ Ngôn gào khóc, một mặt thống khổ.
Thư Trữ sửng sốt, "Cái gì?"
"Anh ấy không cần tớ nữa! Trình Đoạn Dịch không cần tớ nữa!"
Sau đó, Thư Trữ cũng nhớ không rõ, chỉ thấy đầu đau, Liễu Nhứ Ngôn thì ghé vào sofa bên cạnh càng không ngừng cầu xin, thậm chí còn cho cô xem dấu hôn trên cổ.
Rồi sau đó không nhớ được khoảng mấy giờ, Trình Đoạn Dịch hoang mang đi tới, ôm lấy cô, đá một cước vào Liễu Nhứ Ngôn đang ở trên đất có ý đồ kéo chân anh.
"Cút!"
Thư Trữ đẩy anh ra, nói, "Các người đều cút đi!"
"Thư Trữ!" Anh muốn ôm cô, Thư Trữ run run tránh ra, "Dơ bẩn!"
"Các người đều cút đi!!"
"Cút đi, cút đi thật xa cho tôi!"
...
"Này, Thư Thư, em đói bụng sao, mọi người, chúng ta ăn cơm đi!"
Dư Vũ lắc lắc Thư Trữ đang xuất thần, nhân lúc mọi người không để ý thì trừng cô một cái, thấp giọng nói,
"Này, cô đến đây là để ngược chết bọn họ! Cũng không phải là đến để tha thứ cho cặn bã nam!"
Thư Trữ nghe, đứng lên, cười nói, "Được, chúng ta đang sống rất tốt, cũng không nên để người khác phá hủy tâm tình tốt của đôi ta!"
Dư Vũ đứng lên, cũng cười, "Anh này, đây là họp lớp, còn đây là bạn gái tôi, mời anh mang theo bạn gái của anh, cách xa chúng tôi một chút!"
Mặt Trình Đoạn Dịch trầm xuống nhìn anh, chậm rãi tiến lên, hai người đều là người cao ráo, khí thế kinh người.
Trình Đoạn Dịch nói, "Tôi sẽ không buông tay Thư Thư!"
Dư Vũ chợt nhíu mày, cười đặc biệt đáng đánh, "Tôi sẽ không cho anh cơ hội!"
Hai người nhìn nhau, xung quanh hơi trầm xuống.
"Thư Trữ cũng thật có phúc, hai người đàn ông này, đều là người hoàn hảo!"
"Còn không phải sao, có ngoại hình xinh đẹp, đương nhiên là tình duyên phải đẹp nốt rồi!"
...
Mọi người thấp giọng trao đổi, Thư Trữ đứng gần, cười tự giễu, hai người này á, một người hồi trước phản bội cô, còn một người thì là giả!
"Đến đây, Thư Trữ ngồi đi!" Dư Vũ kéo ghế cho cô.
Dư Vũ cùng Thư Trữ ngồi ở giữa, Trình Đoạn Dịch ngồi đối diện Thư Trữ, Liễu Nhứ Ngôn ngồi bên cạnh anh ta. Bên cạnh Thư Trữ là Mã Yến, và chồng cô ta, Trương Na cùng vài người khác.
Có hai bàn, cũng đã ngồi đầy, thoạt nhìn thì quả thực có vài phần náo nhiệt của họp lớp.
"Mọi người ăn cơm, ăn cơm đi!" Mã Yến đứng lên, chồng cô ta cũng đứng lên rót cho Dư Vũ một chén rượu.
"Cậu Dư, tôi kính cậu một ly, Vi Vi cùng cô Thư đây là bạn, chúng ta cũng chính là bạn! Đến đây, uống nào!"
"Đúng vậy, Thư Trữ, đến đây, tớ cũng mời cậu một ly!"
Mã Yến lấy lòng cười cười, thái độ với Thư Trữ hoàn toàn khác.
Thư Trữ cười, rồi sau đó nói, "Cảm ơn, tớ không uống rượu!"
Dư Vũ gật đầu, "Thư Thư nhà chúng tôi không uống, tôi cũng sẽ không uống!"
Anh dừng một chút, còn nói, "Đúng rồi, là vị tiểu thư này lúc trước nói Thư Thư nhà tôi là tiểu tam sao?"
Mã Yến sửng sốt, xấu hổ cười cười, "Không có không có, tôi chỉ đùa một chút thôi!"
Dư Vũ mặt nghiêm, nói, "Có chút không vui thì không cần đùa đâu! Nếu không phải Thư Thư chưa đồng ý kết hôn với tôi, thì hiện tại cô ấy đã chính là phu nhân của nhà họ Dư tôi rồi!"
Biểu cảm của anh có chút nghiêm túc, Mã Yến chột dạ cười cười, Hoàng Lâm nhanh chóng nói, "Chuyện này là Vi Vi không đúng, mau xin lỗi cô ấy đi, Vi Vi!"
"Thư Trữ à, thật sự là ngại quá, con người của tớ là như thế đấy, nói chuyện không mang đầu óc, đều là nói đùa cả thôi!"
Thư Trữ cười cười, "Không có gì, lần này không tính, về sau cũng không nên nói bừa nha! Dù sao, họa cũng là từ miệng mà ra~"
Mã Yến thấy ánh mắt cô sắc bén, gật đầu nhanh chóng, thấy xung quanh bạn học đều nhìn lại, mặt đỏ lên, mặt mũi đều đã quăng đi sạch sẽ! Trước kia cô ta tự tin nói cho cả thế giới rằng Thư Trữ là tiểu tam, kết quả hiện tại bị vả mặt, mà chính là tự mình vả mình! Nhưng dù biện pháp nào, cô ta cũng sẽ bị ngược thôi.
Hoàng Lâm lại bắt đầu hoà giải, duy trì bình tĩnh.
Trong lòng Thư Trữ cũng không bình tĩnh như trên mặt, tất cả đều là nói phét, mà Tử Ngư này diễn nhị thế tổ cũng thật giống, đúng là diễn viên có khác!
"Nè, Thư Trữ em ăn cái này đi!" Dư Vũ chọn cho cô một miếng thịt, Thư Trữ trừng mắt.
Liền thấy anh cười xấu xa.
Tử Ngư, con mẹ nhà anh!
"Cô ấy không thích ăn thịt..." Trình Đoạn Dịch nói một câu, bầu không khí đang náo nhiệt tự dưng lại tẻ ngắt.
Dư Vũ tránh ánh mắt bọn họ, trừng mắt liếc cô một cái, ngoài miệng lại ôn nhu nói,
"Nào, há mồm!"
Thư Trữ khẽ cắn môi, hơi hơi hé miệng, ăn vào, Dư Vũ lại đưa cho cô một chén nước, mới chậm rãi nói,
"Đương nhiên tôi kiết cô ấy không thích ăn thịt. Tôi ở cùng cô ấy lâu như vậy, cuối cùng cô ấy cũng tập ăn được chút thịt!"
Trình Đoạn Dịch mặt đen ngòm, anh đã từng muốn tập cho cô ăn thịt, mà lại nhìn cô khó chịu, đến cùng anh lại đau lòng, không ép cô nữa.
Hiện tại, em đã nguyện ý vì người đàn ông khác mà ăn thứ bản thân không thích sao?
Thư Trữ phối hợp với anh nở nụ cười phô trương, một mặt hạnh phúc.
Ánh mắt Liễu Nhứ Ngôn hơi trầm xuống, Dư Vũ? Cô lấy điện thoại ra, ở dưới bàn lặng lẽ mở trình duyệt, gõ Dư Vũ.
Cô ta muốn nhìn xem, đây là thần thánh phương nào, cô cũng không tin Thư Trữ có thể tìm được chỗ đứng tốt như vậy! Nếu đúng là nhị thế tổ, tốt xấu gì cũng phải có ít tin tức chứ.
Tin tức tra ra lại dọa cô ta nhảy dựng, "diễn viên quần chúng"?
Được, Thư Trữ cô quả nhiên rất khá!
Cô cất điện thoại, khẽ nhấp một ngụm rượu,
"Cậu Dư đây nhìn rất quen, hình như lúc trước đã thấy qua trên hot search?"
Cô ta vừa nói ra, toàn bộ mọi ngưởi yên tĩnh, nhìn cô ta.
Cô ta hơi hơi nhíu mày, phảng phất như kiểu đang cố nhớ lại xem đã thấy Dư Vũ ở đâu, Thư Trữ hơi cứng đờ.