Bây giờ trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, về cái chết của mẹ cô, về chuyện của ba cô, chuyện mẹ kế và cũng có chuyện của Hoắc.
Những lời nói của Hoắc Tiêu cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Tại sao lại trùng hợp như thế, cô không nghĩ nó xảy ra cùng một thời điểm như vậy...!không đúng một tí nào....
Nghĩ là làm cô liền tạm biệt hai người họ, nói muốn đi trước.
Tang Hỷ Dao đi đến một góc không người, lấy di động gọi đi, bên kia Hoắc Tiêu thấy cô gọi đến thì bắt máy.
Cả hai không ai nói gì cả, dường như đã biết đối phương đang muốn nói gì.
Hít một ngụm khí lạnh, sau đó cô mới dũng cảm nói:" chuyện của mẹ em có phải anh từ lâu đã biết rồi không?".
Hoắc Tiêu bên này chậm chạp ừ một cái, duy chỉ không phải hắn đã biết mà chính là hắn tung ra tin tức này.
Khi nãy cô còn trách hắn vì sao lại giấu cô, nhưng hiện tại, hắn lo lắng cho cô đến như thế, che giấu chỉ vì sợ cô biết được sẽ đau khổ, Hoắc Tiêu suy nghĩ nhiều cho cô như vậy, cô có thể trách sao?.
Cô thở dài:" không sao, em không phải là người không biết lý lẽ, chuyện này không có gì cả, không liên quan đến anh, anh cũng đừng trách".
Tại sao không liên quan tới hắn chính là hắn gây ra, nếu hắn một mực giấu giếm đến cùng thì cô sẽ không như thế.
Hoắc Tiêu không biết phải nói với cô như thế nào cho phải:" hiện tại em đang ở trường sao?, đợi anh, anh sẽ đến ngay em".
" không sao".
Tang Hỷ Dao cản hắn lại:" Em không việc gì, anh đừng lo, chỉ là em không thích ứng kịp với tin tức này, dù thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không trách anh, Cảm ơn anh".
Cô lại nói:" Anh cũng đừng đến, hiện tại, em đang muốn ở một mình".
Với câu nói này của cô, Hoắc Tiêu rất bối rối, hắn cảm thấy hắn là một người chứa đầy tội lỗi.
"Xin lỗi, vì anh không nói cho em biết".
Cô lắc đầu, nói rõ:" không sao, em hiểu...!anh không muốn nói cho em biết là vì anh sợ em sẽ bị tổn thương, lúc đầu sau khi biết được chuyện này thì em cũng có ý trách móc anh, nhưng mà suy nghĩ lại thì dù biết trước hay biết sao thì cảm xúc cũng không thay đổi được gì...em cần phải cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em nhiều như thế".
Bên này im lặng, những lời cô nói ra khiến anh không biết cách nào để trả lời được.
" Em cần yên tĩnh một mình, em cúp máy đây".
Tang Hỷ Dao nói xong thì tắt máy trước, để cho Hoắc Tiêu bần thần cầm di động, hắn chau mi, cuối cùng quyết định nhanh chóng, lái xe chạy đến trường cô.
Tang Hỷ Dao trở về ký túc xá của mình suốt của một quá trình đều trầm mặc, không nói, cô không biết mình sẽ bộc lộ ra cảm xúc gì nữa.
Có lẽ cô sẽ không chịu nổi, Cũng có thể cô sẽ rất bình tĩnh mà đối mặt với sự thật.
Mẹ cô, bà cũng đã chết rồi, như thế thì còn giúp ích được gì nữa.
Chỉ hi vọng pháp luật có thể trừng phạt kẻ ác, cô không còn yêu cầu gì hơn.
Tang Hỷ Dao cứ thế nằm trên giường, buổi trưa cũng không ăn, Tần Thư và Lưu Chân Chân trở về thấy cô như thế thì nháo nhào, lo lắng, cô lại bảo mình không sao, chỉ là có một chút khó chịu trong người mà thôi, cô gọi hai người đó đi ăn trước đi, đừng lo cho cô.
Hai người nhìn cô một lúc:" cậu bị cậu khó chịu như thế, vậy chúng ta đi đến phòng y tế đi".
Cô từ chối:" không sao, nằm một chút sẽ ổn thôi, các cậu cứ đi đi không cần lo cho tớ".
" cậu thật sự không sao chứ, đi đến phòng y tế....".
" không sao".
Cô cắt ngang lời của Tần Thư.
" nằm một chút là được rồi".
Cô cười nhẹ.
" Vậy được rồi".
Lưu Chân Chân nói:" nếu cậu có khó chịu gì thì gọi cho chúng mình nhé".
" Được, cảm ơn các cậu".
Thoái thác xong lý do, Tang Hỷ Dao nằm trở lại trên giường, kéo chăn đắp phủ đầu, nấc nghẹn từng cái.
Cô khóc, nhưng không dám phát ra âm thanh sợ mọi người sẽ lo lắng, chỉ cố giấu một mình.
Hai hàng nước mắt chảy dài, cô lại đưa tay lau đi, thấm ướt cả tay áo.
Cô mồ côi mẹ từ nhỏ, còn thiếu thốn tình cảm của bà, vì sao những người ác độc đó lại ác độc đến vậy, còn lấy đi niềm khao khát có mẹ của một đứa trẻ chỉ vì lợi ích kỷ của bản thân.
Chỉ như thế thôi Sao ?
Mẹ cô vừa đau khổ vì ba, vừa bị những kẻ độc ác đó giết hại.
Bọn họ không thấy mẹ cô rất đáng thương hay sao?.
Khóc không phát ra âm thanh thật sự rất khó chịu, Khóc một lúc lâu, cô liền cạn hết sức lực, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ở bên ngoài cổng, Hoắc Tiêu đang ngồi trong xe chăm chú nhìn vào bên trong, hắn đã đậu trước cổng trường cô một thời gian khá lâu, cứ thế mà im lặng ngồi đây.
Không muốn cho cô biết, cũng không gọi cho cô, hắn rõ ràng hơn ai hết, cô chắc chắn sẽ khóc, những giọt nước mắt cô rơi lại làm hân đau lòng.
Nhưng mà chuyện này cần thời gian để giải quyết, Chỉ có nó mới có thể giúp xóa đi tất cả nỗi đau mà cô đã gánh chịu.
Hắc tiêu cứ ngỡ mình sẽ chờ đợi như thế, nhưng mà hắn đã sai lầm.