Khoảng thời gian Túc Lăng Uyên ra ngoài chinh chiến, Tiêu Doanh Doanh liền nhanh chóng đem toàn bộ Vương phủ thay máu một lần, nghe lời thì lưu lại, không nghe lời thì đuổi đi, trong nhất thời người trong Vương phủ ai nấy điều nhân tâm hoảng sợ. Tống thị bị đoạt quyền quản gia thì vô cùng điệu thấp, ngoài mặt đối Tiêu Doanh Doanh vô cùng cung kính, nhìn không ra có vẻ bất mãn nào. Không còn Dương thị, An thị trở thành thiếp thị duy nhất, tại hậu trạch thân phận thấp nhất, An thị cũng không thường nói chuyện, dáng người nhỏ nhắn, hậu trạch không ai coi nàng là uy hiếp, cũng chẳng ai để nàng vào mắt.
Từ ngày Tiêu Doanh Doanh tiến cung gặp Tiêu quý phi trở đi, cứ cách một đoạn thời gian sẽ lại tiến cung một chuyến, nàng cảm thấy vị biểu cô mẫu này đối với nàng vô cùng quan tâm, còn sẽ vì nàng mà nghĩ ra chủ ý, có đôi khi so với nương càng thêm thân cận, thủ đoạn quản lý hậu trạch lại cao minh, bất tri bất giác liền đem những việc lớn nhỏ trong Vương phủ báo cáo cho Tiêu quý phi, đối với việc Tiêu quý phi đáp ứng sẽ nghĩ cách diệt trừ Tiêu Mặc Hàm thì vô cùng vui sướng. Tiêu quý phi đối với đứa cháu gái họ ngu xuẩn lại nghe lời, thân là Vương phi thì vô cùng hài lòng.
Hôm nay rãnh rỗi, Túc Lăng Uyên liền mang theo Tiêu Mặc Hàm tiến cung, bái kiến Lý quý phi đã lâu không gặp. Mấy tháng không gặp, Lý quý phi đối với nhi tử vô cùng lo lắng.
"Hoàng nhi mau đến đây để mẫu phi nhìn một chút...." Lý quý phi kích động nắm lấy tay Túc Lăng Uyên, nhìn từ trên xuống dưới: "Gầy....Cũng đen đi...." Vừa nói xong, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.
Túc Lăng Uyên một bên vỗ tay Lý quý phi, một bên an ủi: "Mẫu phi đừng lo lắng....Thần nhi rất tốt, không chịu khổ gì...."
Tiêu Mặc Hàm nhìn hai người cũng ướt hốc mắt, nhớ đến thân sinh mẫu thân, có mẫu thân yêu thương là hạnh phúc đến nhường nào.
Lý quý phi dùng khăn tay đè lên khóe mắt, gật đầu: "Chỉ cần hoàng nhi bình an, mẫu phi đã thấy đủ...." Chờ tâm tình Lý quý phi bình phục, Túc Lăng Uyên vội kéo Tiêu Mặc Hàm đến trước mặt Lý quý phi: "Mẫu phi, đây là Mặc Hàm, lần này nhi thần xuất chinh....Ít nhiều cũng nhờ có y chiếu cố, y....Đối với nhi thần rất tốt." Nói xong, trên mặt Túc Lăng Uyên liền có chút ửng đỏ.
Lý quý phi tinh tế đánh giá người trước mặt, diện mạo xinh đẹp, tính tình điềm tĩnh, thật là một thiếu niên ngoan ngoãn, đáy lòng vô cùng yêu thích, lại nhìn ánh mắt vô cùng ôn nhu của hoàng nhi nhà mình, nàng làm sao còn không rõ ý của Túc Lăng Uyên. Tuy rằng, bây giờ Vương phủ đã có một vị Vương phi, vắng vẻ chính phi sủng ái nam thiếp là vô cùng không ổn, nhưng mà lại nghĩ đến hoàng nhi nhà mình từ nhỏ bạc tình, có thể coi trọng một người, chắc chắn là đã động chân tình với người ta, chính nàng làm sao có thể can thiệp, huống chi, đứa nhỏ trước mắt này cũng thật khiến người yêu thích, suy nghĩ xong, Lý quý phi không hề rối rắm nữa: "Tốt, tốt, là một đứa nhỏ tốt...."
Tiêu Mặc Hàm cảm thấy Lý quý phi vô cùng quen thuộc, liền quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến quý phi....."
Lý quý phi kéo tay Tiêu Mặc Hàm, ngăn động tác quỳ xuống của y: "Miễn lễ, miễn lễ...." Đem tay hai người đặt vào nhau: "Hàm nhi, Uyên nhi khó có dịp dẫn một người đến cho ta gặp mặt, ngươi là đứa trẻ đầu tiên, cho dù là Vương phi cũng chưa từng....." Nói xong liếc nhìn Túc Lăng Uyên một cái, trong mắt hiện lên trêu đùa: "Từ nhỏ tính tình Uyên nhi thô lỗ,thích vũ đao lộng thương, ngươi là một đứa nhỏ văn tĩnh, về sau giúp ta trông chừng nó, có ngươi chiếu cố ta cũng yên tâm...."
Tiêu Mặc Hàm nghe vậy lỗ tai liền đỏ, ngượng ngùng gật đầu: "Vâng, quý phi."
"Còn gọi là quý phi?"
"Mẫu....Mẫu phi."
"Ha ha, tốt, tốt." Từ tận đáy lòng Lý quý phi cười đến thoải mái.
"Mặc Hàm da mặt mỏng, mẫu phi đừng nháo." Túc Lăng Uyên trông thấy Tiêu Mặc Hàm đỏ mặt, nắm chặt tay đối phương.
"Ngươi nhìn xem, hiện tại đã bắt đầu biết che chở người." Lý quý phi cười nói với ma ma bên cạnh.
Ma ma cũng không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn hai người, vẻ mặt vui vẻ.
Đột nhiên nhớ đến một chuyện, Lý quý phi hỏi: "Kia...Phân vị của y? Vương phi sẽ đồng ý?"
Sợ Túc Lăng Uyên khó xử, Tiêu Mặc Hàm tranh nói: "Thần....Chỉ mong được ở bên cạnh Lăng Uyên, không cầu cái khác."
Túc Lăng Uyên cũng không đáp lời. Kế hoạch của hắn trước mắt vẫn chưa được thực hiện, vẫn là không nên nói trước với mẫu phi.
Lý quý phi gật đầu, biểu tình nhìn về Tiêu Mặc Hàm càng thêm nhu hòa.
Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm ở tại Vĩnh Hoa Cung dùng xong bữa tối, mới bái biệt hồi phủ.
Trên đường hồi phủ, hai người ngồi trong xe ngựa, Tiêu Mặc Hàm dựa vào lòng ngực Túc Lăng Uyên, có chút ngủ gà ngủ gật, gần đây không hiểu vì sao, Tiêu Mặc Hàm rất dễ mệt mỏi, gặp một chút chuyện cũng mỏi mệt. Túc Lăng Uyên ôm người vào lòng, nhớ đến tình hình mẫu phi lúc nãy, khóe miệng mỉm cười, tay vỗ nhẹ lên tóc đối phương.
"Vương gia....." Một tiếng gọi kéo Túc Lăng Uyên về hiện thực.
Túc Lăng Uyên hạ giọng:" Chuyện gì?"
"Cung Cửu cầu kiến, có việc bẩm báo." Người ngoài xe ngựa đáp.
Túc Lăng Uyên suy nghĩ trong chốc lát: "Ngươi trước tiên hồi phủ, ở thư phòng chờ ta."
"Vâng." Cung Cửu phi thân đi trước một bước, hướng về phía Vương phủ.
Quay về Vương phủ, Túc Lăng Uyên đem áo choàng bao Tiêu Mặc Hàm kín mít, đem người ôm ngang, một đường hồi Tẩm Viện. Nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài, đặt y lên trên giường, dịch hảo góc chăn, ở trên trán hôn hôn một chút, mới xoay người đến thư phòng.
"Chuyện gì?" Đi đến thư phòng, Cung Cửu đã sớm chờ.
Cung Cửu đem tình hình trong khoảng thời gian Túc Lăng Uyên xuất chinh, chuyện trong chuyện ngoài cùng đám người trong Vương phủ nhất nhất bẩm báo lại, có chút chuyện Túc Lăng Uyên đã biết từ sớm, Túc Lăng Uyên gật đầu: "Này đó....Bổn vương biết được một ít."
"Vương gia, còn có dạo gần đây....."Cung Cửu ở bên tai Túc Lăng Uyên nhỏ giọng thì thầm.
Trong mắt Túc Lăng Uyên hiện lên vẻ tàn nhẫn, tựa như ở trên chiến trường gặp phải quân địch, máu toàn thân nhanh chóng sôi sục: "Tốt. Bản vương đã biết."
Sau khi Cung Cửu lui ra, Túc Lăng Uyên một mình ở trong thư phòng một lát, mới quay về phòng ngủ.
Vào đông, trời dần dần lạnh, Tiêu Mặc Hàm chịu không nổi giá rét, cho nên Túc Lăng Uyên đã sớm cho người đốt than, lúc này toàn bộ căn phòng đều cực kỳ ấm áp, Tiêu Mặc Hàm ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng đáng yêu, Túc Lăng Uyên lên giường, đem người gắt gao ôm vào trong ngực.
Hàm nhi tốt như vậy, vì sao hai đời..... Hai đời bọn họ điều không buông tha cho y.....Nhất định phải chia rẽ bọn họ.....Hảo một cái Tiêu quý phi, hảo một cái Tiêu Doanh Doanh, hảo một cái.....An thị....Túc Lăng Uyên ta nhất định sẽ đem các ngươi từng bước từng bước đưa đến địa phủ!
Túc Lăng Uyên đã sớm vào cung tảo triều, Tiêu Mặc Hàm rãnh rỗi không việc gì, ở thư phòng đọc sách để giết thời gian, xem một lúc lâu, cảm thấy trong lòng buồn bực, liền nghĩ đi đến vườn một chút. Ánh Đường lấy áo choàng đến, giúp Tiêu Mặc Hàm chuẩn bị thật tốt, mới cùng An Sinh, đi ra cửa.
Trước đây Túc Lăng Uyên sợ một mình Ánh Đường không thể chiếu cố thật tốt cho Tiêu Mặc Hàm, liền an bài cho y một gã tiểu tư, lại như cũ không yên lòng, thấy thế nào cũng không hài lòng, nghĩ trước nghĩ sau, điều người trước đi, cho An Sinh đến chiếu cố Tiêu Mặc Hàm. Thứ nhất An Sinh vô cùng linh hoạt, thứ hai đối với Vương phủ vô cùng quen thuộc, dù sao trên cơ bản Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm như hình với bóng, đi đâu cũng mang theo An Sinh, nghe ai cũng như nhau, cho nên Tiêu Mặc Hàm liền đáp ứng rồi.
Tiêu Mặc Hàm không biết rằng, trừ bỏ hai người Ánh Đường cùng An Sinh, còn có vài vị ảnh vệ lẳng lặng ẩn thân đi theo phía sau ba người, từ ngày Cung Cửu đến, ảnh vệ bên người Tiêu Mặc Hàm từ một mình Ảnh Bát tăng lên bốn, ngay cả trong Vương phủ cũng không ngoại lệ.
Trong vườn hoa, hoa đã héo không sai biệt lắm, hồ nước cũng có dấu hiệu kết băng. Tiêu Mặc Hàm đứng ở giữa đình, lặng lặng nhìn mặt nước trước mắt ngây người, chính y đến Vương phủ đã được nửa năm, thật sự giống như là một giấc mộng, vốn dĩ biết Túc Lăng Uyên muốn cưới trưởng tỷ, chính y cũng đã nản lòng thoái chí, cho rằng mình cùng Túc Lăng Uyên không còn khả năng, không nghĩ đến....Sang năm y sẽ mười sáu, một năm cứ như thế mà trôi qua thật nhanh.
"Ta còn nghĩ là ai, thì ra là Mặc Hàm a...." Tiêu Doanh Doanh không biết cũng đến vườn khi nào, phía sau còn mang theo An thị.
Tiêu Mặc Hàm khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy đoàn người Tiêu Doanh Doanh đang đi đến, không thể trốn khỏi, đành phải hành lễ: "Tham kiến Vương phi."
"Vương gia đem ngươi bảo hộ đến chặt, tỷ tỷ muốn gặp ngươi cũng thật khó." Tiêu Doanh Doanh âm dương quái khí nói.
"Vương phi có việc thì bảo người đến phân phó một tiếng là được, Mặc Hàm nào dám từ chối." Tiêu Mặc Hàm biết người đến không có ý tốt, không nghĩ sẽ ở lâu, dù sao y cũng là nam tử, vẫn cần phải tránh tiếp xúc với nhóm nữ quyến nội trạch, không đợi Tiêu Doanh Doanh đáp lời, y liền nói tiếp: "Thời tiết chuyển lạnh, Mặc Hàm có chút không khỏe, Vương phi nếu không có việc gì, Mặc Hàm xin phép cáo lui trước."
Ngoài ý muốn, Tiêu Doanh Doanh không có ngăn cản, chỉ gật đầu, nghiêng thân, nhường đường, ý bảo ba người Tiêu Mặc Hàm đi qua.
Đi đến đình ở giữa hồ chỉ có một con đường nhỏ, hai người cùng đi liền có chút chen chúc. Tiêu Mặc Hàm trông thấy Tiêu Doanh Doanh không tiến không lùi, chờ bọn họ đi qua, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn phải căng da đầu đi qua.
Tiêu Mặc Hàm từ bên Tiêu Doanh Doanh nghiêng người đi qua, Ánh Đường theo sát phía sau, An Sinh đi cuối. An Sinh vừa muốn đi qua, thì bị Tiêu Doanh Doanh gọi lại: "Ngươi không phải là người bên cạnh Vương gia...."
An Sinh nghe vậy chỉ đành quỳ xuống trước mặt Tiêu Doanh Doanh, hành lễ: "Nô tài An Sinh, bái kiến Vương phi."
Lúc này, Tiêu Mặc Hàm đã đi ngang qua An thị, Ánh Đường vừa định bước theo, đột nhiên, An thị duỗi chân, Ánh Đường vướng phải, lảo đảo, thân hình không thể đứng vững, hướng về phía Tiêu Mặc Hàm đánh tới.
Sau lưng bị người va phải, thân mình Tiêu Mặc Hàm bị lệch, mắt thấy sắp phải rơi vào trong hồ nước.
"A....Công tử....." Ánh Đường kêu thất thanh.
An Sinh bị Tiêu Doanh Doanh ngăn cản đường đi, vô pháp tiến lên.
Trong chớp mắt, một hắc ảnh chợt lóe qua, đem Tiêu Mặc Hàm sắp rơi xuống nước ôm chặt, sau đó bay đến bên bờ bên kia.
Tiêu Mặc Hàm tuy được cứu kịp thời, nhưng vẫn bị kinh hách, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy bụng dưới ẩn ẩn đau, đầu choáng váng, buồn nôn, thân mình mềm nhũn, hôn mê bất tĩnh.
Ánh Đường cùng An Sinh không dám trì hoãn, vội theo ảnh vệ đưa y về tẩm viện, lại phái người thông tri cho Túc Lăng Uyên. Tiêu Doanh Doanh thấy việc không thành, sợ bị Túc Lăng Uyên trách cứ, liền mang theo An thị vội vàng trở về Thục Lan Viện, thương lượng đối sách.