Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm không nhanh không chậm vừa đi vừa dừng, năm ngày sau thì về đến doanh địa của Túc quân. Sợ bị người trêu chọc, dưới sự kiên trì của Tiêu Mặc Hàm, Túc Lăng Uyên đành phải buông y xuống ngựa trước, rồi mới trở về doanh trướng.
Nước ấm vừa đến, Túc Lăng Uyên liền giúp Tiêu Mặc Hàm cởi ra ngoại bào, rồi lấy áo lót xuống. Cánh tay bóng loáng đặt trên lưng một đường di chuyển xuống dưới, chạm vào một mảnh mềm mại. Tuổi trẻ huyết khí phương cương, lại xa cách nhiều ngày, tưạ như củi khô lửa bốc, chỉ cần một mồi châm là sẽ bùng cháy ngay lập tức, đôi môi cuối cùng cũng có thể lần nữa chạm vào nhau, đầu lưỡi mở khai khớp hàm để biểu lộ có biết bao nhung nhớ cùng yêu thích, hai người đều bắt đầu trở nên động tình.
Túc Lăng Uyên một tay bế ngang Tiêu Mặc Hàm, nhẹ nhàng đặt vào trong thùng tắm, sau đó bản thân cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo, đi vào. Làm y ngồi trên đùi đối diện mình, hai mắt đã bắt đầu mơ màng, cùng làn da trắng nõn ẩn hồng, cuối cùng Túc Lăng Uyên cũng không thể nhịn được nữa, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng tiến vào thân thể đối phương mà hảo hảo yêu thương một phen.
Thùng nước nhẹ nhàng nổi lên những gợn sóng, thẳng đến khi hơi ấm dần biến mất, mời dừng lại, lúc này, Tiêu Mặc Hàm đã mệt đến không thể mở mắt. Túc Lăng Uyên mới chịu đem người rửa sạch, ôm lên giường, đắp tốt nệm chăn, hôn hôn cánh môi có chút sưng đỏ. Ở cạnh mép giường, chờ cho hô hấp của đối phương dần ổn định, bấy giờ Túc Lăng Uyên mới phân phó ảnh vệ canh giữ cho tốt, rồi xoay người đi đến trướng của Hoắc Châu.
"Tham kiến đại tướng quân." Trong doanh trướng chỉ có mỗi mình Hoắc Châu, Túc Lăng Uyên vừa thấy mặt liền hành đại lễ.
"Vương gia, không cần đa lễ." Hoắc Châu một phen giữ lại.
"Đa tạ tướng quân vẫn luôn đối với bổn vương tràn đầy tín nhiệm, cho Tả Hữu tướng quân suất vạn quân chi viện cho Hải Nhật Cổ." Túc Lăng Uyên hiểu rõ, tuy hắn là một vị Hoàng tử, nhưng hiện tại trong Túc quân, Hoắc Châu mới là tướng lĩnh tối cao, không có sự cho phép của Hoắc Châu, Tả Hữu tướng quân không có khả năng nhanh như vậy đã có thể phối hợp hành động với hắn.
"Hoắc mỗ tin tưởng Vương gia một lòng vì nước, mà không phải như người nọ....Vì tư lợi của bản thân, mà cấu kết với Hung Nô...." Hoắc Châu đối với việc gia độc Tiêu thị vì đạt được mục đích của mình mà cấu kết với Hung Nô, áp bách đại quân ở biên giới, không màng an nguy quốc gia cùng tính mạng của các bá tánh, thống hận cùng cực.
"Túc Lăng Tiềm....Bổn vương tự nhiên sẽ không tha cho hắn, chờ đến khi hồi triều, nhất định sẽ tìm cơ hội báo cáo việc này cho Phụ hoàng." Chuyện lần này, Tiêu Thanh đã chết, Tiêu thị bên kia nhất định sẽ không chịu buông tha, nhưng mà nếu phanh phui, Tiêu thị sẽ phủi sạch toàn bộ quan hệ, đem mọi chuyện đẩy lên đầu Tiêu Thanh, như vậy đối với Túc Lăng Tiềm cùng Tiêu quý phi ảnh hưởng sẽ không quá lớn, cho nên việc lần này Túc Lăng Uyên quyết định tạm thời ém xuống, từ từ thu thập chứng cớ, rồi mới đem đám người Túc Lăng Tiềm trừ khử toàn bộ.
"Vương gia văn thao võ lược, có dũng có mưu, cho đến nay Hoắc mỗ đều xem ngài là minh quân." Hoắc Châu vô cùng thưởng thức Túc Lăng Uyên, từ nhỏ đã có thể chinh chiến sa trường, cộng thêm việc nhiều ngày qua ở chung quân doanh với nhau, cũng đã lĩnh ngộ được tài trí cùng lòng dạ của đối phương: "Về sau, Vương gia có việc cần giúp đỡ, thần nghĩa bất dung từ."
Có Tây Bắc quân trấn thủ duy trì, đối với đường đi sau này của hắn là một trợ lực rất lớn, Túc Lăng Uyên sao có thể từ chối: "Ha ha, được, đa tạ Đại tướng quân ưu ái, bổn vương nhất định không phụ kỳ vọng của ngài!"
"Được." Hoắc Châu cũng thoải mái cười to: "Đúng rồi, chuyện chi viện cho Hải Nhật Cổ...."
"Nga, sự tình là như vầy....." Túc Lăng Uyên đem chuyện mình đã trải qua kể cho Hoắc Châu, tất nhiên là giấu đi thân phận của Tiêu Mặc Hàm cùng với đoạn giao dịch với Hải Sơn: "Hiện tại, chỉ chờ Hải Nhật Cổ....."
Hải Nhật Cổ cũng không để cho Túc Lăng Uyên chờ lâu, sau hai ngày, Tả Hữu tướng quân đã trở về doanh trại, bởi vì lần này Hải Nhật Cổ xuất binh bất ngờ, mưu kế thỏa đáng, Túc quân tổn thất rất ít. Hải Sơn bị giết, vây cánh bị tiêu trừ, Hải Nhật Cổ lên làm Khả Hãn của Hung Nô. Sau đó, Hung Nô quả nhiên lui binh, đem nhân mã cùng bộ lạc một lần nữa phân phối, các bộ lạc cũng quay về địa giới của mình, từ đây, Tây Bắc không còn chiến sự.
Túc Viễn sau khi nhận được tin tức Hung Nô lui binh, long nhan vui vẻ, đối với Túc Lăng Uyên vô cùng tán thưởng, ngày thứ hai sau khi chiến thắng, hạ một đạo thánh chỉ, lệnh Túc Lăng Uyên hồi triều.
Sáng sớm Túc Lăng Uyên đã an bài công việc hồi kinh, Tiêu Mặc Hàm một mình ở trong trướng thu dọn vật phẩm của hai người. Ngày mai sẽ khởi hành hồi kinh, nghĩ đến việc phải trở lại kinh thành, quay về Vương phủ, trong lòng Tiêu Mặc Hàm có chút rầu rĩ không vui, y cũng không biết bản thân mình bị làm sao, lần này xuất chinh hơn nửa năm, đã sớm quen việc ở cạnh Túc Lăng Uyên cả ngày, ngoại trừ trải qua chuyện ngày đó, Tiêu Mặc Hàm hiểu rõ Túc Lăng Uyên quý trọng chính mình, cũng khiến y biết được phân lượng của mình ở trong lòng Túc Lăng Uyên, giữa hai người bây giờ đã không còn chỗ trống cho kẻ thứ ba.... Quay về vương phủ không thể không đối mặt với Vương phi, cùng các phu nhân, tuy rằng Tiêu Mặc Hàm biết, trong lòng Túc Lăng Uyên chỉ có mỗi y, Túc Lăng Uyên cũng đã từng nói, tương lai sẽ để các nàng rời phủ, nhưng mà bản thân y vẫn nghẹn muốn chết. Có lẽ, khi yêu một người đến sâu đậm, bản thân sẽ trở nên ích kỷ, chỉ nghĩ muốn độc chiếm toàn bộ mọi thứ của người đó, coi người đó là tất cả của mình.....Âm thầm hạ quyết tâm, Lăng Uyên chỉ có thể thuộc về mình y, ai cũng không thể cướp.....
Tiêu Mặc Hàm đang miên man suy nghĩ, đột nhiên được ảnh vệ nhắc nhở: "Công tử, ngoài trướng có người xưng là Hà Thương Hải, muốn gặp ngài."
Hà huynh? Có chuyện?: "Ta biết hắn, cho hắn vào đi."
Hà Thương Hải đi vào doanh trướng, từ trên xuống dưới quan sát thật kỹ Tiêu Mặc Hàm: "Mặc Hàm, mấy ngày trước huynh nghe nói đệ bị quân Hung Nô bắt đi.....Có sao không?"
"Hà huynh chớ lo, Mặc Hàm không sao. Vương gia.... Tự tay cứu đệ trở về." Tiêu Mặc Hàm khẽ cười.
Hà Thương Hải nhìn đối phương nở nụ cười thật tâm, liền nhanh chóng áp xuống nỗi chua xót trong lòng: "Vậy là tốt rồi, Vương gia....Đối với đệ không tồi...."
"Ừm, Vương gia đối với đệ rất tốt....." Lỗ tai Tiêu Mặc Hàm ẩn đỏ: "Đúng rồi, Hà huynh tìm đệ có việc gì sao?"
Nói đến chính sự, Hà Thương Hải liền thu liễm biểu tình: "Có liên quan đến Tiêu Thanh...."
"Tiêu Thanh? Không phải hắn....." Tiêu Mặc Hàm đã nghe qua chuyện ngày đó khi y bị bắt đi.
"Sau khi Têu Thanh bị xử trí theo quân pháp, ngày ấy Đại tướng quân đã hạ lệnh điều tra vây cánh của hắn, trong lúc vô ý huynh phát hiện phó tướng Trương Hưng đang muốn tiêu hủy cái này...." Hà Thương Hải vừa nói, vừa lấy ra một bức thư cùng vài quyển sổ. Ngày ấy, hắn định đi đến doanh trướng của Trương Hưng để thương lượng về việc lương thảo kế tiếp, không nghĩ đến lại có thể phát hiện ra dáng vẻ lén lút như đang muốn tiêu hủy thứ gì đó của đối phương, dưới tình thế cấp bách, Hà Thương Hải đã vọt vào lều trại đoạt lấy đồ vật, tiếp theo cả hai người tranh chấp với nhau, sau nữa đột nhiên có vài binh lính vọt đến, Hà Thương Hải không biết thứ này là phúc hay họa, cho nên cũng không giao ra, mà vội vàng cất vào trong tay áo, binh lính kia nói Đại tướng quân điều tra đồng đảng của Tiêu Thanh, Trương Hưng không thoát khỏi bị nghi ngờ, nên phải đem hắn đi. Sau nữa, quả nhiên tra ra Trương Hưng chính là người cùng phe với Tiêu Thanh, cùng nhau cấu kết Hung Nô. Hà Thương Hải cẩn thận nghiên cứu thư tín cùng sổ sách, cảm thấy sự tình trọng đại, nghĩ trước nghĩ sau, cho rằng chuyện này cần phải bẩm báo cho Túc Lăng Uyên, vì vậy lúc này mới đi tìm Tiêu Mặc Hàm.
Tiêu Mặc Hàm nhận lấy thư tín cùng sổ sách, vừa lật xem, liền phát hiện ra vấn đề: "Đây là....Thư tín cùng sổ sách buôn bán lương thảo.....Với Hung Nô?!"
"Huynh cũng nghĩ như vậy, việc này trọng đại, chỉ có Vương gia mới có thể điều tra rõ ràng rành mạch." Nếu thư tín cùng sổ sách là thật, không chỉ chứng minh việc Túc Lăng Tiềm cùng Hung Nô cấu kết, mà còn có thể đoán ra được, Túc Lăng Tiềm đã cùng Hung Nô đạt thành hiệp nghị, âm thầm đem lương thảo cung ứng của Túc quân bán cho Hung Nô. Từ sổ sách cũng có thể nhìn ra, việc này đã bắt đầu từ một năm trước, chỉ là sau khi Túc Lăng Uyên đến Tây Bắc, mới có chút thu liễm.
"Đệ hiểu được, việc này đệ sẽ bẩm báo lại cho Vương gia, lần này Hà huynh đã lập được công lớn!" Tiêu Thanh cũng chỉ phụng mệnh thay người làm việc, người phía sau màn chân chính là kẻ ở kinh thành, quân lương có thể buôn bán, thuyết minh sổ sách Túc quân cũng đã bị người làm giả, nói không chừng lần trước tra ra lương thực cứu tế ở Đông Nam bị người tư thu cũng có liên hệ, phạm vi rộng lớn, không khó tưởng tượng, sẽ có rất nhiều người dính líu vào.
"Lập công thì không dám nhận, Vương gia đối với huynh có ơn tri ngộ, Hà mỗ tự nhiên sẽ vì Vương gia mà ra tay trợ giúp." Hà Thương Hải làm người thẳng thắn, có ân tất báo, đã sớm coi Túc Lăng Uyên là một vị minh quân.
Tiêu Mặc Hàm đối với Hà Thương Hải gật đầu, sau khi hai người cáo biệt, Tiêu Mặc Hàm lại tỉ mỉ đem thư tín cùng sổ sách lật xem lần nữa, tính toán phải nhanh chóng đem việc này nói cho Túc Lăng Uyên.
Thẳng đến ban đêm Túc Lăng Uyên mới vội vàng quay về doanh trướng, Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn chờ hắn cùng dùng bữa.
"Về sau không cần chờ ta, đói bụng liền ăn trước." Túc Lăng Uyên đau lòng gắp một khối thịt đặt vào trong chén của Tiêu Mặc Hàm, gần đây Hàm nhi thật gầy, phải hảo hảo bồi bổ mới được.
"Ta thích chờ ngươi cùng ăn....." Đem thịt đưa vào trong miệng, hai má phình phình, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
"Được, về sau ta sẽ trở về trước giờ cơm." Đáy lòng Túc Lăng Uyên mềm mại, xoa đầu Tiêu Mặc Hàm.
Sau khi hai người dùng xong bữa tối, Tiêu Mặc Hàm liền đem việc Hà Thương Hải nói hôm nay báo lại cho Túc Lăng Uyên.
"Việc này....Ngươi thấy sao?" Tiêu Mặc Hàm trông thấy Túc Lăng Uyên nghe xong chỉ nhíu mày không trả lời, liền nhẹ giọng hỏi.
"Nghĩ như ngươi, liên lụy quá lớn, xem ra sau khi hồi kinh chúng ta phải tìm cơ hội đi một chuyến đến Đông Nam." Sổ sách có ghi lại số lượng, chỉ là số lượng tham ô trong quân lương vẫn chưa đủ, khẳng định trong đó còn có lương thực cứu tế ở Đông Nam, chuyện này cần phải cùng Tam hoàng huynh thương lượng đối sách, để tránh Túc Lăng Tiềm nghi ngờ, cần phải nghĩ ra một cái cớ hoàn mỹ để có thể xuôi nam.
"Ừm, đến lúc đó....Ta đi cùng với ngươi." Tiêu Mặc Hàm nhẹ nhàng nắm lấy tay Túc Lăng Uyên.
"Được." Đem người ôm vào lòng, hôn khóe môi y, hai người lại bắt đầu vui đùa ầm ĩ.
Đại Túc lịch mùa thu năm , Tứ hoàng tử Thành vương đẩy lui Hung Nô, khải hoàn hồi triều, mang về bản hiệp nghị "điều khoản hòa bình", hai nước từ nay không được gây chiến. Văn võ bá quan cách thành ba mươi dặm vui mừng chào đón, trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng Thành vương vang xa, uy vọng tăng vọt. Hoàng thượng ban thưởng, hoàng kim vạn lượng, trăm xấp tơ lụa, trang viên đồng ruộng vô số, biết bao nổi bật không ai không biết. Trên triều đình có vô số lời đồn bốn phương tám hướng nhắm vào Thành vương, các lời cáo buộc cũng nhiều như bông tuyết, có kẻ nói hắn lập công kiêu ngạo, không coi ai ra gì, còn nói hắn kết bè kết phái, âm thầm phát triển vây cánh.
Thế nhưng sau khi Thành vương hồi triều, chỉ ở yên trong nhà, quan viên bái kiến hoàn toàn không gặp, càng đừng nói đến việc kết bè kết phái, phát triển vây cánh, hoàng đế Túc Viễn đối với việc này vô cùng hài lòng. Phe đảng của Túc Lăng Tiềm bất lực quay về.