Vào một buổi tối mấy hôm sau, đêm đã khuya, tôi đang chuẩn bị đi tắm, bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Tôi nghi ngờ ra mở cửa, Y Y đang đứng ngoài cửa. Tôi kinh ngạc vô cùng. “Muộn thế này rồi, cô vẫn chưa nghỉ ư, có chuyện gì vậy?”.
Y Y nhìn tôi, không nói gì. Tôi thấy đầu tóc cô rũ rượi, sắc mặt rất nhợt nhạt, khó coi, trông như người ốm. Tôi lo cô ốm, vội mời vào nhà, hỏi: “Cô sao thế, sắc mặt xấu quá, ốm đấy à?”. Toàn thân cô như mất hết sức lực, gục ngay vào lòng tôi, mắt nhắm nghiền, không nói năng gì, giống như bị bất tỉnh. Tôi vội dìu cô ngồi xuống ghế, dỗ dành, sờ trán cô, tay chân bối rối, không biết phải làm thế nào. Tôi để cô ngồi đấy, định chạy đi gọi điện thoại, bỗng cô mở mắt, lắc đầu: “Em không sao, đừng gọi điện”, rồi lặng nhìn tôi với ánh mắt chứa chan tình cảm.
Tôi nói: “Vừa rồi cô vị ngất, tại sao vậy?”.
Y Y gật đầu, có vẻ mệt mỏi: “Em mệt quá... em... rất... mệt... anh... mật mã của anh làm em mệt quá!”. Nói xong, cô cầm tay tôi.
Tôi định rụt tay lại: “Cô sao thế?”.
Y Y bóp chặt tay, nhìn thẳng vào tôi, hồi lâu mới nói: “Anh Thiên, anh nên tin rằng, chúng ta cần được trời phù hộ, anh còn nhớ lúc rời Bắc Kinh em đến lễ trước tượng Tổ Xung Chi không?”.
Tôi nói: “Tất nhiên vẫn nhớ”.
Giọng nói của Y Y rất buồn và tuyệt vọng: “Nhưng em, bị một người đàn ông bỏ rơi, phải làm thế nào để được ông trời thương? Anh Thiên, anh có hi vọng em sẽ phá được khóa mật mã Quang phục hay không?”.
Dự cảm thấy cô sẽ chơi trò cũ, tôi vừa cố rụt tay lại, cười: “Nói nhảm, hơn bất cứ ai, tôi tin rằng cô sẽ phá được”.
Cô cố nắm chặt tay tôi: “Vậy thì em tin. Anh Thiên, em mong anh giúp đỡ, ông trời biết em yêu anh... Ông trời thấy anh không yêu em, em làm sao yêu được anh? Đúng vậy, anh Thiên, lần này... thất bại... anh Thiên, giúp em, anh yêu em tức là đã giúp em”.
Tôi nói: “Y Y, cô sao thế, lại nói đến chuyện ấy rồi”.
Y Y nói: “Điều này liên quan đến việc chúng ta có thể phá được khóa mật mã Quang phục hay không”.
Tôi ngắt lời cô: “Đừng nói thế!”. Tôi cố rụt tay, lùi xa, giống như một tên lính đào ngũ, cố khuyên: “Y Y, đừng làm khó tôi”.
Y Y xáp tới, lại nắm lấy tay tôi: “Tại sao anh không yêu em? Anh Thiên, em yêu anh, em rất yêu anh... Em biết anh cũng yêu em...”
Tôi bực mình, nhìn lên hộp tro hài cót của Vũ để trên bàn thờ, bất ngờ lôi cô ra trước cửa, chỉ ra ngoài: “Cô đi đi, đi khỏi đây nhanh lên!”.
Y Y bối rối: “Anh Thiên, em không biết nói sao...”
Tôi nói: “Cô không cần nói gì, đi nhanh lên”.
Y Y nói: “Em không đi”. Nói xong, cô ngả vào người tôi: “Anh Thiên, anh yêu em đi, hãy ôm em đi!”.
Tôi đẩy mạnh cô ra, lùi về phía sau: “Cô đừng đến gần... về đi...”. Y Y đứng sững lại, đôi mắt đẫm lệ, vừa oán hận vừa nồng cháy. Cô nói: “Anh Thiên, em không biết nói gì... Em biết, em không nên giành lấy tình yêu của anh vào lúc này... nên chờ phá xong mật mã... Nhưng, anh Thiên, lần này thất bại em bị kích động mạnh, Thượng đế không giúp em, thần linh không đứng về phía em... Em luôn tự hỏi, tại sao ông trời không giúp em... vì sao em không được anh yêu... Một người không được người khác yêu sẽ không được Thượng đế sủng ái... Anh Thiên, hãy tin em, em yêu anh, em cần tình yêu của anh...”
Tôi đến trước bàn thờ Vũ, chỉ vào hộp tro hài cốt, nói: “Cô Y, cô hãy tôn trọng tôi, xin đừng nói chuyện yêu đương trước bàn thờ vợ tôi, cô không có quyền yêu tôi, tôi đã có vợ”. Y Y nói: “Nhưng chị Vũ đã đi xa, em tin rằng, chị ấy sẽ hiểu chúng ta”.
Tôi nói: “Với cô thì Vũ đã chết, nhưng với tôi, cô ấy vẫn còn sống. Cô về đi, xin cô hãy tôn trọng tôi một chút”.
Y Y nói: “Vậy tại sao anh không tôn trọng em... Anh Thiên, hãy ôm em, em yêu anh, em yêu anh, xin anh...”
Tôi không còn chịu nổi, lớn tiếng: “Cô đừng nói nữa! Giữa chúng ta không có tình yêu, cô không có quyền yêu tôi, mời cô đi cho!”.
Y Y ngồi phịch xuống sofa, nói: “Em không đi!”.
“Cô không đi, tôi đi”. Nói rồi tôi đi ra cửa, ra đến cửa, không chịu nổi, quay lại khuyên cô: “Cô không thấy mình vớ vẩn à? Làm gì có người nào yêu như thế”.
Y Y ngẩn ngơ nhìn tôi, ngả người như đổ vật ra phía sau sofa.
Tối hôm ấy Y Y ở trong phòng tôi hơn một tiếng đồng hồ rồi mới uể oải đứng dậy ra về. Cô không nhìn quanh, chỉ đi thẳng, đi như người mộng du. Cho đến khi cô khuất hẳn cuối hành lang, tôi mới lặng lẽ về phòng mình.
Trên mặt bàn trà có một mảnh giấy, trên đó viết câu: Anh Thiên, em hận anh!
Tôi vội quẹt diêm đứng quay lưng về phía bàn thờ Vũ để đốt mảnh giấy.
Sáng hôm sau, tôi đến nhà ăn ăn sáng, chờ hồi lâu chẳng thấy Y Y đâu, bất giác tôi hồi hộp lo lắng. Trong lúc tôi lo lắng nhìn quanh thì Vương, Chủ nhiệm Trung tâm Huấn luyện đi tới, hỏi tôi: “Này, nhà toán học mới đến của các anh tối hôm qua có chuyện gì thế?”. Tôi lấy làm lạ tại sao người của Trung tâm Huấn luyện ở cách xa Cục Giải mã chúng tôi lại hỏi như thế, tôi liền lạnh nhạt hỏi lại: “Cô ấy thế nào?”. Vương nói, tối hôm qua anh ta ở nhà khách về, lúc ấy đã gần giờ sáng, trời mưa to, thấy Y Y như người mất hồn đi dạo dưới mưa, người ướt như chuột lột, khuyên bảo thế nào cô ấy cũng không chịu về.
Tôi biết tại sao, liền ăn vội mấy miếng rồi định đi hỏi Tiểu Tra xem Y Y có chuyện gì. Nhưng không ngờ, sau khi ăn xong, Vương ngồi bên tôi với vẻ muốn nghe tôi nói chuyện. Càng làm tôi bất ngờ hơn là, chính cậu Vương, Chủ nhiệm Trung tâm Huấn luyện, nói nhóm phá khóa mật mã Quang phục đã gây ra nhiều phiền toái, suýt nữa thì nghiền nát tôi và Y Y. Ngay lúc ấy tôi đã dự kiến chuyện này, kiên quyết bảo cậu ta đi khỏi nhà ăn. Nhưng tôi không phải là nhà tiên tri để biết những gì xảy ra sau đấy, ngay lúc ấy tôi chỉ rất ghét người khác muốn nghe ngóng chuyện nội bộ của chúng tôi, nhất là chuyện có liên quan đến Y Y, hễ có ai nhắc đến là tôi rất bực mình. Cho nên, khi cậu Vương xáp lại định nói gì đó, tôi làm bộ lạnh nhạt, cúi xuống ăn vài miếng rồi bỏ đi.
Về phòng làm việc, không thấy Y Y đâu. Tôi hỏi Tiểu Tra đang dọn vệ sinh, cô bảo Y Y vẫn chưa đến. Chừng một tiếng đồng hồ sau, tôi lại sang hỏi, Tiểu Tra vẫn bảo chưa đến. Tôi hơi giận, phê bình: “Cô là trợ lí, không thấy cô ấy đến, vậy mà cô vẫn không để ý gì hay sao? Đi gọi cô ấy đến đây”. Tiểu Tra có vẻ oan ức, nói: “Em đi gọi chị ấy rồi, nhưng không có nhà, em không biết chị ấy đi đâu”.
Chợt tôi sững sờ, trong óc thoáng hiện lên một cảnh tượng đáng sợ, ý nghĩ ấy làm tôi sợ hãi, vội vàng cùng Tiểu Tra đi tìm Y Y. Đầu tiên về nhà riêng của cô, ra sức gõ cửa, gọi thật to, bên trong vẫn không có động tĩnh. Nhưng tôi có dự cảm Y Y ở trong phòng. Vậy là tôi nhờ một cậu thanh niên nhà bên, phá cửa, thấy Y Y đang sốt cao, nằm bất tỉnh trên giường. Chúng tôi vội gọi điện cho bác sĩ để họ cho xe cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.
Khám xong, bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn, chỉ bị cảm thôi, lúc này tôi mới yên tâm.