Ánh mặt trời dần dần khuất đi thay vào đấy là mây đen âm u tăm tối, gió lạnh thổi tứ tung.
Một giọt nước mưa rơi trên mu bàn tay Nguyễn Túc, lạnh giá lại tê buốt.
Cô vẫn duy trì tư thế ngồi xổm ở chỗ đó, không động đậy.
Rất nhanh, giọt mưa bắt đầu rơi xuống dày đặc, trong chốc lát đã làm ướt con đường.
Mà trên người Nguyễn Túc lại không ướt một chút nào.
Cô mở mắt ra, xuyên qua khe hở giữa khuỷu tay nhìn dưới mặt đất.
Trong cái hố bên cạnh đã đọng đầy nước, gợn sóng lăn tăn không ngừng dâng lên dập dờn.
Nguyễn Túc từ từ ngẩng đầu lên, bóng dáng anh cao ngất thon dài xuất hiện trong tầm mắt, tất cả ồn ào, dường như đều bị anh cản lại phía sau lưng.
Thẩm Nhiên khuỵu gối rồi ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa tóc cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi: “Sao thế?”
Mũi Nguyễn Túc bỗng chua xót, cắn môi dưới thật chặt, muốn nói mình không sao, nhưng sao không có cách nào nói ra.
Giống như cô vừa mở miệng, nỗi buồn cố gắng đè nén sẽ xông ra khỏi cổ họng.
Thẩm Nhiên liếm môi mỏng một cái, chuyển hướng bàn tay đặt ở đỉnh đầu cô sang phía sau lưng cô, ôm người vào trong lòng.
Đầu Nguyễn Túc dựa vào ngực anh, nắm tay đang nắm chặt dần buông lỏng, chuyển sang túm lấy quần áo của anh.
Cuối cùng không đè nén được, tiếng khóc tuôn ra.
Thẩm Nhiên cũng không nói gì, chỉ là từng chút từng chút một, động tác dịu dàng vỗ lưng cô.
Bên tai là tiếng nước mưa rơi lộp độp trên mặt đất.
Qua rất lâu, Nguyễn Túc mới ngẩng lên từ trong ngực anh, nhìn nước đọng trước ngực anh, nức nở nói: “Xin lỗi… Lại làm bẩn quần áo của anh rồi.”
Thẩm Nhiên cười một cái: “Không sao đâu.” Dừng một lát, anh lại nói: “Còn có thể đứng dậy không.”
Nguyễn Túc gật đầu, tay chống lên bức tường phía sau, mới vừa muốn đứng lên, có lẽ do ngồi xổm lâu chân đã tê rần, cô nhất thời bị mất trọng lực, lại ngã xuống.
Thẩm Nhiên đỡ cánh tay mảnh khảnh của cô, giọng rất thấp: “Từ từ thôi.”
Khoảnh khắc đứng lên, đầu Nguyễn Túc có hơi choáng váng, trước mắt đều tối đen, bắp chân tê vô cùng, cử động một chút là khó chịu.
“Cầm một chút.” Thẩm Nhiên đưa chiếc ô vào trong tay cô, ngồi xuống lần nữa, đưa tay ra dường như dừng giữa không trung do dự vài giây, mới nhẹ nhàng nắn bóp bắp chân của cô.
May mà hôm nay cô gái nhỏ mặc quần, nếu không thì anh thật sự hết cách.
Nguyễn Túc cúi đầu nhìn anh, không tự chủ được nắm chặt cán ô.
Câu nói kia của Lâm Vị Đông vọng lại trong đầu cô hết lần này đến lần khác.
— “Là kiểu yêu đến nỗi không thể rời bỏ em, nếu xa cách em thì không thiết sống nữa ý.”
Bỏ qua những lời nói này, cô càng muốn biết, rốt cuộc Thẩm Nhiên đã trải qua những gì.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ say sưa, Thẩm Nhiên đã đứng trước mặt cô: “Đỡ hơn nhiều chưa?”
Nguyễn Túc thu lại suy nghĩ, mỉm cười với anh: “Đỡ rồi ạ.”
Thẩm Nhiên khẩy nhẹ đuôi chân mày, đỡ lấy ô: “Đi phòng luyện tập hả?”
Nguyễn Túc lắc đầu: “Em không mang đàn theo, hôm nay chúng ta đi chơi đi.”
“Có chỗ nào muốn đi à.”
Nguyễn Túc lại lắc đầu, cô gần như chưa từng ra ngoài chơi, nơi duy nhất từng đi chính là phòng game của Thẩm Nhiên.
Thẩm Nhiên nói: “Vậy tôi đưa em đi một nơi.”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Là phố trò chơi điện tử lần trước mình đi sao?”
“Không phải.”
…
Trời mưa nên không đón được xe, nếu đặt xe thì cũng phải chờ rất lâu.
Nguyễn Túc nhẹ giọng: “Nếu không thì chúng ta đi bộ đi?”
Thẩm Nhiên suy nghĩ một chút, cất điện thoại: “Được.”
Chỗ muốn đi cách nơi này không xa lắm, đi bộ khoảng chừng nửa tiếng.
Nguyễn Túc đi bên cạnh Thẩm Nhiên, hai tay do căng thẳng mà đan hai tay vào nhau, qua một lát mới mở miệng: “Anh… Mở phòng game từ lúc nào vậy ạ?”
Trên đường không có người đi đường, xe cộ bốn phía cũng rất ít.
Luôn luôn có một trận gió lạnh xen lẫn nước mưa lạnh giá thổi tới, trong không khí tràn ngập mùi vị đầu đông.
Thẩm Nhiên một tay cầm ô, bên tai là giọng nói mềm mại dịu dàng của cô gái nhỏ.
Anh khẽ nhấp môi, chớp mắt một cái mới nói ra thật thấp: “Ba năm trước.”
Nguyễn Túc gật đầu một cái, dường như còn muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục nói ra.
Thẩm Nhiên khẩy khẩy chân mày, giọng nói mê hoặc không dễ nhận ra: “Muốn biết trước khi mở phòng game, tôi đã làm gì không?”
Thật ra thì bản thân Nguyễn Túc, chính là muốn hỏi câu này, chẳng qua là không biết nên hỏi bằng cách nào thôi.
Lần này nghe anh nhắc tới, cô gần như không do dự gật đầu theo bản năng: “Muốn…”
Tròng mắt đen của Thẩm Nhiên hiện lên nụ cười, đôi môi mỏng cong lên một độ cong nhẹ, giọng nói không nghe được tâm trạng gì: “Trước kia là chơi game, so với hiện tại thì tính chất gần giống nhau.”
Nguyễn Túc lắc đầu một cái: “Không giống nhau.”
Cô cũng không biết nên làm thế nào để giải thích sự khác biệt này, im lặng một hồi lâu mới nói: “Cũng có người đã từng nói, em chỉ là một người kéo đàn cello…”
Suốt cả chặng đường, thật ra cô đã nghe được không ít lời bàn tán như vậy.
Người ngoài giới không biết bọn cô, đều sẽ dùng cách của chính họ để định nghĩa.
Bất luận là cô hay là Thẩm Nhiên, đều từng bị hiểu lầm như vậy.
Chính vì như vậy, cô mới có thể nghe ra sự bất lực và tự giễu trong giọng nói của Thẩm Nhiên.
Thẩm Nhiên liếc mắt, tầm mắt rơi trên người cô, ánh mắt nóng bỏng.
Qua rất lâu, giọng nói trầm thấp của anh mới từ từ vang lên: “Ừm, không giống.”
Nguyễn Túc mỉm cười, ánh sáng trong đôi mắt sáng rực lại dịu dàng.
Rất nhanh đã đến nơi.
Nguyễn Túc nhìn mấy chữ ở cửa, hơi nghiêng đầu, phòng trưng bày nghệ thuật ảo ảnh D.
Mặc dù là kỳ nghỉ, nhưng do hôm nay mưa lớn, không có ai đến, cho nên cả phòng trưng bày rất ít người, yên tĩnh lại tự do.
Lúc Thẩm Nhiên đi mua vé, ông chủ nhìn Nguyễn Túc đứng cách đó không xa, lộ ra nụ cười mờ ám: “Bạn gái à?”
Thẩm Nhiên quay đầu lại nhìn, môi mỏng khẽ cong lên.
Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Ông chủ đưa vé cho anh: “Này, buổi tối có thời gian ăn cơm chung không? Lâm Vị Đông gần đây bận việc gì sao, rất lâu rồi không gặp cậu ta.”
“Bận rộn tìm kiếm sự khó chịu.”
Thẩm Nhiên nhận lấy vé, rồi mua hai ly đồ uống nóng, bước chân dài đi về phía Nguyễn Túc.
Nguyễn Túc nói: “Trước đây anh đã đến chỗ này rồi sao?”
Cô vừa mới thấy anh và ông chủ trò chuyện, cảm giác có vẻ rất quen.
“Ừm, Lâm Vị Đông bọn nó thường hay đến chơi, đã đến mấy lần.”
Ánh mắt Nguyễn Túc sáng lên: “Nhìn qua có vẻ rất thú vị.”
Thẩm Nhiên cười: “Đi vào thôi.”
Sau khi vào cửa, Nguyễn Túc cảm thấy mình giống như đến một nơi kỳ diệu, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với thế giới.
Tất cả mọi thứ bên trong phòng trưng bày nghệ thuật, dường như đều tách rời với quỹ đạo thực tế, rất nhiều thứ hoàn toàn chưa từng thấy qua, mới mẻ lại kích thích.
Nguyễn Túc thấy một nhân vật hoạt hình, cho rằng đó là búp bê thật, chạy qua sờ một cái, mới phát hiện đó chỉ là một bức tường mà thôi.
Hiệu quả thị giác thật lợi hại.
Tiếp theo đó, Nguyễn Túc lại thấy những thứ vui vẻ khác, vội vàng chạy đến.
Thẩm Nhiên không nhanh không chậm đi theo sau lưng cô, môi mỏng mỉm cười.
Nguyễn Túc chạy vào trong một cánh cửa, thò đầu vào bên trong vẫy tay với anh, nụ cười sáng rỡ: “Anh mau đến xem, chỗ này tất cả mọi thứ giống như là lơ lửng trên không trung ấy.”
Nói xong cô mới ý thức được, Thẩm Nhiên đã đến rất nhiều lần, chắc chắn đã thấy quen rồi.
Lúc Nguyễn Túc đang muốn rụt đầu lại, Thẩm Nhiên đã đi đến trước mặt cô, nhìn sau lưng cô một cái: “Đi chơi đi.”