Cuối cùng Nguyễn Túc cũng không gửi tin nhắn hủy bỏ cuộc hẹn ngày mai. Đến mai khi cô đi, để xem có thể về sớm không.
Dì Phương rất tốt, chắc là sẽ không tức giận.
Nguyễn Túc lấy con thỏ con màu hồng phấn từ trong chăn ra ôm vào trong ngực, nhìn trần nhà, khóe môi không tự chủ được mà giương lên, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Ngày mai cô…lại có thể nhìn thấy Thẩm Nhiên.
Nghĩ đến là cảm thấy thật vui vẻ.
Ngày hôm sau, sáng sớm Nguyễn Túc đã dậy, tự chôn vùi mình trong tủ quần áo, bắt đầu tìm quần áo.
Bây giờ nhiệt độ đã giảm, không thể mặc váy mùa hè được nữa.
Cô thích nhất chính là mùa này.
Nguyễn Túc lấy một chiếc quần jean màu xám khói, một chiếc áo khoác màu đen, uốn xoăn tóc một chút, trang điểm nhẹ nhàng.
Lúc xuống lầu, Chu Lan nhìn cách ăn mặc cả người của cô, rõ ràng sửng sốt vài giây: “Tây Mễ…”
Dường như Nguyễn Túc không nhận ra được bà không vui, tươi cười ngọt ngào: “Chúng ta có thể đi được chưa ạ?”
Chu Lan nhíu mày, cuối cùng vẫn là rút lại lời nói: “Đi thôi.”
Dọc theo đường đi, tâm trạng Nguyễn Túc nhìn nhìn qua cũng rất tốt, thỉnh thoảng còn ngâm nga hai câu hát.
Từ chuyến lưu diễn thế giới mấy tháng trước, Chu Lan đã rất lâu không thấy cô vui vẻ như vậy, cười hỏi: “Con rất thích đi nhà dì Phương sao?”
Nguyễn Túc nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, mới gật đầu: “Thích ạ.”
“Lúc trước do mẹ quản con quá nghiêm, tuổi tác của anh Tòng Nam và con cũng không cách biệt lắm, gia giáo cũng tốt, sau này con có thể tìm thằng bé chơi nhiều một chút.”
“Được ạ…”
Tới nhà Phương Lê vừa đúng giờ.
Bố của Cố Tòng Nam hôm nay ở nhà, đang cùng cậu ở trong vườn hoa chuẩn bị dụng cụ để nướng thịt.
Phương Lê nhìn Nguyễn Túc, dịu dàng nói: “Tây Mễ, đột nhiên dì gọi con đến, có khi nào làm con trễ hẹn đi ra ngoài chơi với bạn không?”
Chu Lan đang muốn mở miệng, Nguyễn Túc liền cười: “Không đâu ạ, buổi chiều con đi là được rồi.”
“Xem ra hôm nay Tây Mễ thật sự có hẹn, vậy buổi chiều dì Phương sẽ không giữ con lại nữa.”
Lúc này Cố Tòng Nam đi lại: “Cậu đi đâu chơi, dẫn tôi đi một lần đi.”
Nguyễn Túc: “…”
Chu Lan nói: “Đúng vậy, đi cùng với anh đi, có thằng bé ở đây mẹ cũng yên tâm một chút.”
Phương Lê vỗ vỗ tay Nguyễn Túc, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Nếu Tòng Nam bắt nạt con, con trở về nói với dì, dì nhất định trừng phạt nó thật tốt.”
Bà ấy thân thiện khiến Nguyễn Túc hoàn toàn không có cách nào từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Cố Tòng Nam đứng một bên, khóe môi cong lên một cái.
Chu Lan xoa đầu Nguyễn Túc: “Được, con và anh đi dạo trong sân vườn đi, mẹ giúp dì Phương chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”
Nguyễn Túc thở ra một hơi, cúi đầu đi vào trong sân vườn.
Cô thật sự có thể chắc chắn, cho dù là cô hay là mẹ cô, lúc trước đều không thân thiết với gia đình dì Phương, thậm chí có thể nói là không quen biết.
Không biết tại sao bọn họ vừa mới quen biết, mà quan hệ lại có thể tốt như vậy, còn để bọn cô tới tham gia họp mặt gia đình của bọn họ.
Bố của Cố Tòng Nam nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, Cố Tòng Nam có vài phần giống ông.
Nguyễn Túc sau khi chào hỏi ông ta, ngồi lên ghế ở bên cạnh.
Cố Tòng Nam đi tới ngồi cạnh cô, tiện tay cầm ly nước trái cây uống: “Có phải cảm thấy tôi rất phiền không?”
Nguyễn Túc hơi nghiêng đầu nhìn cậu, không nói gì.
“Cậu không được trách tôi, mẹ bảo tôi ở cùng cậu nhiều, cậu sao thế, không thoải mái ở đâu?”
Nguyễn Túc cắn môi, có một ý nghĩ gần như sắp lao ra từ đáy lòng, cô kìm nén cảm xúc bản thân, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ cậu…làm nghề gì?”
Cố Tòng Nam nói: “Bác sĩ tâm lý.”
Từ trước đến nay phản ứng của Cố Tòng Nam rất nhanh nhạy, dường như là vô thức buột miệng nói ra, sau khi nói xong, cậu thấy sắc mặt cô không đúng lắm, lúc này mới nhận ra được vừa rồi dường như đã nói sai.
Cậu ho khan một tiếng: “Cái gì nhỉ, buổi chiều hai chúng ta cùng nhau ra ngoài, nếu cậu không muốn tôi đi theo cậu cứ nói, chúng ta sẽ đường ai nấy đi, đến lúc đó chúng ta thống nhất cách xử lý một chút là được.”
Nguyễn Túc nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lúc này Chu Lan và Phương Lê từ trong nhà đi ra, cầm nguyên liệu nấu ăn bắt đầu nướng thịt.
Nguyễn Túc nhìn vẻ mặt nói cười của hai người, không hiểu sao cảm thấy có chút mỉa mai…
Lúc trước cô còn đang suy nghĩ, quan hệ của bọn họ tại sao đột nhiên tốt như vậy.
Thì ra là như vậy.
Xem ra đối với bọn họ, cô chính là một bệnh nhân.
Thịt nướng được một nửa, Phương Lê phát hiện cảm xúc của Nguyễn Túc dường như không tốt lắm, gọi riêng Cố Tòng Nam vào bên cạnh hỏi nhỏ, Cố Tòng Nam cũng nói đúng như sự thật.
Phương Lê cau mày, sau khi thấp giọng trách cứ cậu một câu thì đi tìm Chu Lan.
Nguyễn Túc ngồi trên ghế, trái cây và điểm tâm đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đều chưa động đến.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, giờ hai mươi.
“Tây Mễ.” Chu Lan ngồi xuống bên cạnh cô: “Không phải con thích ăn mấy món này sao, sao lại không ăn?”
Nguyễn Túc rũ mắt: “Không có khẩu vị ạ.”
Chu Lan nhìn cô, khẽ nhíu mày: “Lúc trước mẹ nói tìm bác sĩ tâm lý cho con, con cũng đồng ý, dì Phương là bác sĩ tâm lý uy tín nhất, giúp ích rất nhiều đối với bệnh tình của con, con biết mẹ tìm cô ấy không hề dễ dàng không, mẹ tốn thời gian rất dài mới…”
Nguyễn Túc cảm giác huyệt thái dương đau nhức, giọng cô thật nhẹ nhàng: “Con biết, cũng không trách mẹ đâu ạ.”
“Tây Mễ, mẹ có thể làm gì đều đã làm rồi, còn lại chỉ có thể dựa vào chính con, hiểu chưa?”
Tay Nguyễn Túc đặt trên đầu gối từ từ siết chặt lại, cúi đầu thấp hơn.
Phương Lê đi tới, dịu dàng phá vỡ sự yên lặng này: “Tây Mễ, thịt nướng xong rồi, mau đi ăn đi, lát nữa không phải con còn có hẹn với bạn sao?”
Nguyễn Túc đứng lên, hơi cúi đầu với bà ta: “Cảm ơn dì Phương chiêu đãi ạ, con ăn no rồi, phải đi trước ạ.”
Nói xong xoay người rời đi.
“Tây…”
Chu Lan vừa định gọi cô lại, đã bị Phương Lê giữ chặt, sau đó vỗ vỗ sau lưng bà, ý bảo cô yên tâm, để Cố Tòng Nam đi theo.
Ra khỏi biệt thự, Nguyễn Túc vừa định đón xe, Cố Tòng Nam đã đi theo ra ngoài: “Cậu đi đâu, tôi đưa cậu?”
Nguyễn Túc nói: “Không cần, tôi đón xe là được rồi.”
Cố Tòng Nam khẩy chân mày một chút, không tiếp tục nói nữa: “Được, buổi tối lại chơi một ván solo thử đi.”
“Cảm ơn.”
Nguyễn Túc thấp giọng nói hai từ, đi đến giao lộ phía trước.
Cô thật sự không muốn ở lại chỗ này một phút cũng không.
Cảm giác vô lực hít thở không thông từ bốn phương tám hướng vây quanh cô thật chặt, dường như khiến cô không thở được.
Cô chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Xe dừng lại, Nguyễn Túc lập tức ngồi lên.
Nguyễn Túc nắm chặt điện thoại, lang thang không mục đích nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt dần dần mất đi tiêu cự.
phút sau, xe dừng lại ngoài phòng game.
Nguyễn Túc đứng ở cửa, cuối cùng không bước lên.
Có lẽ trong mắt người khác, cô chính là một bệnh nhân, một người…tinh thần không bình thường.
Trạng thái hiện tại của cô dường như vô cùng không ổn.
Cô không muốn như thế này mà đi gặp Thẩm Nhiên.
Nguyễn Túc lùi về sau mấy bước, đi đến đầu ngõ ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra gửi cho anh một tin nhắn, rồi vùi đầu vào đầu gối.
Việc hiện tại cô có thể làm, chỉ có thể là trốn tránh.