Lâm Thiếu, Em Sai Rồi!

chương 34: mỗi người một tâm sự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Trước đó)

Ngồi trên xe, Việt Anh hết nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhau mày nhìn ra ngoài cửa kính. Ba anh thấy vậy bèn hỏi:

- "Con có tâm sự gì à? Nói cho ba nghe đi!"

Việt Anh nghe vậy khẽ cười:

- "Ba! Ba đã từng thấy con gái của Nguyệt tổng chưa?"

Lâm Thanh Dương nghiêng đầu:

- "Đã từng thấy qua lần, nhưng con bé khiêu vũ hôm nay với con hình như không phải!"

Việt Anh nhìn ông:

- "Điều này con biết!"

Thanh Dương thấy anh vẫn còn chuyện gì chưa nói hết, ông gặng hỏi:

- "Sao tự dưng lại tò mò về con bé?"

Việt Anh bỗng thấy hơi nóng mặt, anh cười:

- "Không có gì? Con chỉ hỏi vậy cho chắc thôi!"

Nói rồi, Anh lại nhìn chăm chú vào bức hình trong điện thoại(Anh Anh? Em rốt cuộc là đã hết bí mật chưa?). Thanh Dương không hiểu chuyện gì cả, thôi thì...cũng mặc kệ cậu.

Về đến nhà, Việt Anh chạy thẳng lên phòng ôm lấy cái máy tính. Đăng nhập vào Thiện Nữ, Cậu nhắn tin qua SMS cho Anh Anh:

"Vy Vy, muội ngủ chưa? Vào thiện nữ đi cùng huynh nói chuyện?"

........

"Được...muội vào ngay!"

Anh Anh bước vào phòng, cô thấy máy tính đã được để ngăn nắp trên giường, khẽ cười:

- "An An làm việc hiệu quả thật, để xem..."

Đăng nhập vào Thiện nữ, cả người đều bàng hoàng khi thấy phần chat Tiêu Nại/Vy Vy toàn là những lời ngọt ngào, sến súa...Anh Anh đỏ hết cả mặt, vội chat:-"Tiêu..Tiêu Nại..."

Cô chưa kịp chat hết thì đối phương đã phản hồi:

- "Vy Vy...em thật dễ thương đấy!"

Việt Anh biết những tin đó đều không phải do Anh Anh nhắn nên rất thản nhiên trêu đùa cô...cũng không quên trách Duy Anh(Cái tên này, làm ăn thật cẩu thả...lần sau gặp phải xử đẹp mới được!). Anh Anh "cạn lời" như không còn gì để nói, cô hỏi:

- "Tiêu nại...huynh muốn nói chuyện gì với muội vậy?"

Việt Anh trở lại với vẻ mặt nghiêm chỉnh:

- "Vy Vy, chúng ta kết hiệp lữ cũng khá lâu rồi! Huynh...Huynh rất muốn gặp muội!"

Anh Anh nhau mày(Lại là câu nói này...thế mà mình còn tưởng anh ta khác với Hạo Thiên Cơ!), cô ngập ngừng chưa chat vội thì Việt Anh nhắn tiếp:

- "Huynh biết muội đang nghĩ gì và cũng đừng nghĩ huynh như Hạo Thiên Cơ. Huynh chỉ muốn gặp muội, nói cho muội biết hết sự thật về huynh còn có...tình cảm "Hư ảo" của huynh nữa!"

Anh Anh đọc xong tin nhắn thì đỏ mặt(Anh ấy đọc được suy nghĩ của mình sao? Thật ra mình cũng muốn nói hết sự thật với anh ấy! Nếu vậy thì...!)

- "Tiêu nại, thật ra muội cũng có chuyện muốn nói với huynh. Cũng sắp đến cuộc thi PK Cặp Đôi rồi, hay là...hay là chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé!"

Việt Anh nhoẻn cười:

- "Được, vậy chiều mai h gặp nhau ở cầu Bán Nhật!"

Anh Anh cũng đồng ý, người cùng thở phào nhẹ nhõm như giải tỏa được phần nào tâm trạng(Vậy là sắp được gặp nhau thật rồi! "Hư ảo" sao?). Anh Anh đang định tắt máy tính thì một dòng tin nhắn lại hiện lên:

- "Vy Vy, rảnh không? Nói chuyện chút đi!"

Anh Anh nhận ra đó là Điệp Doanh Doanh, cô trả lời:

- "Có chuyện gì vậy? Thấy cậu có vẻ rất gấp gáp!"

Doanh Doanh:-"Cũng không có gì, chỉ là một số chuyện trong bang. Mình...mình không biết nên làm thế nào cả? Cậu giúp mình được không?"

Anh Anh nhau mày:-"Gia tộc Âu?"

Doanh Doanh:-"Ừm...đúng là về họ, hiện giờ Lăng Nguyệt Cát bị họ đổi tên thành Âu Thanh Cát! Âu Dương Phong dạo này..mà thôi...!"

Anh Anh:-"Cậu ta làm sao, kể rõ đi!"

Doanh Doanh:-"Nói trên này rất khó..hay là thế này đi. Chiều thứ cậu rảnh không? Chúng ta đi Cà Phê!"

Anh Anh:-"Mình...Nhưng mình ở Hạ Chí!"

Doanh Doanh:-"Mình cũng ở Hạ Chí...vậy h chiều t gặp nhau tại Cafe'Minh nha!"

Anh Anh chẳng biết làm gì cả, hiệp ước thì cũng giải rồi...vậy cô có nên đi hay không? Chẳng nghĩ nhiều, tình anh em là trên hết. Cô liền gật đầu:-"Được, hẹn gặp!"

Anh Anh tắt máy tính, cô đi xuống nhà xem tình hình của nam thanh niên thì không thấy cậu ta đâu cả, trong khi đó tô mì đã vỡ toang trên sàn nhà. Anh Anh tức giận(Cái tên này! Người ta đã tốt bụng cho cậu ta vào nhà lại còn nấu cả đồ ăn cho, thế mà lại...Thật quá đáng! Đã thế còn không nói lời nào đã tự ý bỏ đi, coi nhà Anh Anh mình là công viên chắc. Tôi mà gặp lại cậu...thì đừng có trách!)

Anh Anh nhìn mọi thứ túm lum...vẻ lo lắng(bây giờ làm sao? Mình...mình...). Cô đang phân vân không biết làm thế nào thì Nương Thẩm từ đâu chạy tới:bg-ssp-{height:px}

- "Tiểu thư, người sao lại không ngoan rồi!"

Tiếng nói của Nương Thẩm như đã cứu rỗi Anh Anh. Cô thật thà kể hết cho dì Thẩm nghe, bà cũng hiểu được phần nào, bèn kêu cô cứ lên phòng ngủ:

- "Yên tâm, việc ở đây đã có tôi lo! Tiểu thư mệt rồi thì lên phòng nghỉ ngơi đi...mai còn đến Royal School nữa!"

Anh Anh ôm chầm lấy Nương Thẩm, thủ thỉ:-"Con yêu dì nhất!"

Nói rồi, cô chạy một mạch lên phòng nhưng cũng không quên chúc ngủ ngon Nương Thẩm. Dì Thẩm nhìn theo bóng dáng của cô, cười khổ(Tiểu thư, có vẻ những ngày tháng sau này của cô sẽ vất vả lắm! Dì Thẩm...cũng không biết sẽ còn được thấy nụ cười của cô bao nhiêu lần nữa!)

' trước:

Thần Hy bước ra cổng thì thấy Nương Thẩm đi vào, bà hoảng hốt:-"Cậu là ai? Sao lại vào được đây?"

Thần Hy nhìn bà nhoẻn cười:-"Dì Thẩm chăm sóc Anh Nhi vất vả rồi! Có cần...Hy Nhi cho bà về quê hưởng lão không?"

(...)

Tại Biệt Thự Tô Gia

Tuấn Kiệt vào phòng, anh vừa mở đèn thì đã thấy Diệu Linh ngồi trên giường anh, rưng rưng nước mắt:

- "Anh không tin em!"

Tuấn Kiệt lại gần cô, xoa đầu:

- "Linh, xin lỗi! Bây giờ thì Anh tin em rồi!"

Tô Diệu Linh lau nước mắt:

- "Sao anh biết?"

Tuấn Kiệt nghĩ lại chuyện tình cờ gặp Anh Anh, khẽ cười:

- "Vô tình nghe được độc thoại của Nguyệt tiểu thư!"

Diệu Linh siết chặt tay...vẻ căm phẫn:

- "Cái con nhỏ đó...sao y chang con bé Nguyệt Anh Anh ở Quốc Khánh! Kiêu ngạo, giả tạo...vô.."

...Cháttt...

Cô chưa kịp nói xong thì bị Tuấn Kiệt tát cái:

- "Đến cả Hoàng gia Anh cũng phải gọi cô ấy một tiếng Nguyệt Tiểu thư, vậy mà em mở miệng ra là con nhỏ, con bé, Nguyệt Anh Anh,...Em đúng là ngày càng vô văn hóa!"

Vết tay hằn trên mặt Diệu Linh bỗng nóng ran, cô hoảng hốt:

- "Anh...Anh đánh em...Anh không thương em?"

- "Ra ngoài!"

- "Anh..."

- "RA!"

Tô Diệu Linh tay ôm mặt chạy ra khỏi phòng, Tuấn Kiệt nằm ra giường...nghĩ lại chuyện đã nhìn thấy khi nãy. Bất giác, anh nghĩ tới Nguyệt Vy Vy-Anh Anh trong game(Qủa đúng như lời đồn: Thông minh, quyết đoán, sắc lẹm...Sao giống...Nguyệt...?)

Anh vội lấy máy tính đang nhập vào Thiện nữ, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Vy Vy đập vào mắt:

- "Kiệt, huynh ngủ chưa?"

Tuấn Kiệt:-"Chưa, huynh đang chuẩn bị!"

Vy Vy:-"Mai là phải học cùng các huynh rồi, hồi hộp quá!"

Tuấn Kiệt:-"Có gì đâu, cũng như học ở trường quý tộc thôi! Chỉ là nâng cao và Nghiêm khắc hơn chút!"

Vy Vy:-"Ừm..vậy muội ngủ đây...mệt quá! Mai gặp...!"

Tuấn Kiệt:-"Khoan đã...muội có quen Thiên kim Nguyệt Gia không?"

Vy Vy nhìn dòng chat(Hôn ước cũng hủy rồi..vậy chắc điều kiện kia không tính nữa đâu ha?), cô thật thà:

- "Biết chứ, chúng em còn là bạn thân!"

Tuấn Kiệt nhau mày:-"Vậy còn...Nguyệt! Vy! Vy!?"

Lần này liên quan đến Thiện nữ, sự riêng tư lớn nhất của Anh Anh nên cô không thể nói bừa:

- "Cô ấy cũng là bạn của em, bạn quen trên game thôi!"

Tuấn Kiệt nhìn thấy vậy thở phào:

- "Ừm...vậy thôi em ngủ đi! Mai gặp...ngủ ngon!"

Vy vy:-"You too"

Cả tắt máy tính rồi cùng cùng chìm vào giấc ngủ nhưng suy nghĩ của họ lại cực kì trái ngược. Tình yêu là gì? Có nên ví nó như trò chơi hay không? Đừng yêu ai khi bạn chưa thật lòng đón nhận họ...Hãy thành thật với bản thân, giải thoát cho lương tâm của chính mình!"

HoaNhan(LA)

Truyện Chữ Hay