Editor: Aubrey.
Buổi chiều, Dư Thanh Trạch đến Thái phủ tìm Thái lão phu lang thương lượng chuyện bánh bá trạng. Lúc đến, trùng hợp gặp quản gia đang đi ra ngoài.
Dư Thanh Trạch chào ông, thuận miệng hỏi: "An thúc, ngài đi ra ngoài sao?" Quản gia của Thái phủ tên là Thái An.
Thái quản gia thấy Dư Thanh Trạch, gật đầu cười đáp: "Không phải ngày mai có yến tiệc sao? Lão phu lang sai ta đưa thiệp mời cho tân Huyện lệnh."
"À, thì ra là vậy. Hôm nay, bọn ta có nhìn thấy tân Huyện lệnh rồi." Dư Thanh Trạch nói.
Thái quản gia gật đầu, nhỏ giọng nói với hắn: "Bọn ta không ngờ hôm nay tân Huyện lệnh lại đến, lúc nghe tin là hai ba ngày trước, nên trước khi hắn tới bọn ta phải tổ chức yến tiệc. Ai ngờ... Haiz! Đúng rồi, ngươi tới tìm lão phu lang có việc gì? Ngài ấy đang ở trong đình, bên cạnh hồ nước, ngươi qua đó đi."
"Được, đa tạ An thúc." Dư Thanh Trạch gật đầu, nghiêng người để Thái quản gia đi qua.
Dư Thanh Trạch tìm được Thái lão phu lang ở hậu viện, ở bên cạnh hồ nước trong đình, ông đang kiểm tra danh sách.
"Tiểu Dư đấy à? Ngươi lại đây, ta đang muốn tìm ngươi." Thái lão phu lang thấy Dư Thanh Trạch, đặt danh sách xuống, mời hắn ngồi.
Dư Thanh Trạch hỏi: "Lão phu lang tìm ta có chuyện gì?"
Thái lão phu lang thở dài, nói: "Sáng hôm nay tân Huyện lệnh đến nhậm chức, ngươi biết rồi phải không?"
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Biết, hắn đi từ cửa thành bắc, bọn ta đều thấy, thật uy phong."
Thái lão phu lang cười một tiếng, nói: "Chỉ có uy phong thôi, ngoại trừ uy phong, hắn chẳng còn bản lĩnh nào khác."
Dư Thanh Trạch nhướng mày, hỏi: "Lão phu lang, ta muốn hỏi một câu không tiện hỏi. Tân Huyện lệnh này, ngài có biết địa vị của hắn như thế nào không?"
"Không có gì không tiện hỏi, ngươi làm buôn bán, biết cũng tốt, tránh việc không cẩn thận rước lấy rủi ro." Thái lão phu lang đan tay vào nhau, nói nhỏ với hắn: "Người này à, họ Lạc, tên là Lạc Minh Đạt, là nhi tử thứ ba của Lễ Bộ Thượng Thư, năm nay khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Hắn ở Kinh Thành có tiếng là ăn chơi trác táng, cà lơ phất phơ, ăn nhậu chơi bời, rất ham chơi, khiến cho cha hắn lúc nào cũng đau đầu. Năm trước, hắn tham gia thi hương, thật vất vả mới lọt vào hạng chót, nhưng thi hội thì không đậu. Cha của hắn đành phải tìm cách, đưa hắn tới nơi này, hẳn là để rèn luyện."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, kinh ngạc nói: "Theo như ta được biết, cử nhân rất ít khi được nhậm chức Huyện lệnh?"
Thái lão phu lang gật đầu, nói: "Phải, nhưng tháng ba vừa rồi không phải mất đi rất nhiều chức vị sao? Với thân phận của Lễ Bộ Thượng Thư, an bài một người chỉ là chuyện đơn giản."
Dư Thanh Trạch lắc đầu, cảm thán một chút, nói: "Thì ra là thế, trên đó, quá phức tạp."
Quan trường hắc ám, quyền tiền giao dịch, lấy quyền mưu lợi, vĩnh viễn không thể tránh khỏi. Diệt được bầy sâu mọt cũ, thì sẽ có sâu mọt mới xuất hiện. Hơn nữa, quan hệ trong đó rất phức tạp, quan viên có tâm tư không dễ lung lay, thật sự rất khó trụ vững chốn quan trường.
Vậy mới nói, như tính tình của Gia Bảo, quả thật rất không hợp làm quan. Giống như bây giờ cũng tốt, tuy rằng cuộc sống đơn giản, bình bình đạm đạm, nhưng được là chính mình, sống hạnh phúc.
Thái lão phu lang thở dài, nói: "Đúng vậy, thật ra ta không hy vọng Úy Nhi đi theo con đường làm quan, nó không giống với Hi Nhi, từ nhỏ Hi Nhi đã đi theo cha nó, chứng kiến nhiều, học được cũng nhiều, có thể ứng phó một vài tình huống. Còn Úy Nhi, bởi vì vấn đề sức khoẻ, mà từ nhỏ nó luôn ở bên cạnh bọn ta, kiến thức hữu hạn, ra thế giới ngoài kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Dư Thanh Trạch an ủi ông: "Nhị thiếu gia thông tuệ, cũng có lý tưởng riêng. Con cháu đều có phúc của con cháu, ngài yên tâm đi."
Thái lão phu lang bất đắc dĩ, nói: "Đành vậy thôi. Đúng rồi, ta phải nói với ngươi, Lạc thiếu gia không ăn được hải sản, khi ăn vào toàn thân sẽ vừa đỏ vừa ngứa. Ta đã xoá hai món hải sản rồi, ngươi xem nên đổi thành món gì?"
Dư Thanh Trạch nhướng mày, hỏi: "Hắn không ăn được hải sản sao?" Hoá ra là dị ứng với hải sản.
Thái lão phu lang gật đầu, nói: "Đúng vậy, từ lúc nghe nói hắn sẽ làm Huyện lệnh thành Đồng Sơn, Hi Nhi lập tức thu thập tin tức gửi thư cho bọn ta, nên chúng ta không thể làm hai món này. Lỡ như hắn ăn vào rồi xảy ra chuyện, chúng ta sẽ gặp phiền toái. Aiz! Tổ tông này, còn khiến chúng ta phải hầu hạ."
Tức khắc, ông nhận ra mình nói lỡ, Thái lão phu lang vội vàng nói: "Ngươi nghe vậy thôi, đừng để ý."
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Vâng, vậy hắn thích ăn gì?"
"Thích ăn gì à? Để ta xem." Thái lão phu lang lấy ra một phong thư trong lòng ngực, đọc lại một lượt, sau đó nói: "Thích ăn thịt ngỗng và thịt bò, còn thích ăn chuối."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Hắn có thể ăn cay không?"
Thái lão phu lang đáp: "Hình như ăn được một chút."
"Ngày mai ngoài chợ có thịt bò không?"
Thái lão phu lang lắc đầu, nói: "Không có, Phúc bá đi hỏi rồi, bọn họ nói không có."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy làm năm con ngỗng, ngỗng hầm nấm, vừa ăn thịt cũng có thể ăn canh. Cuối cùng, thêm một món điểm tâm ngọt, chè chuối nếp."
"Được, chuyện này ngươi làm chủ là được." Thái lão phu lang hoàn toàn tin tưởng vào khả năng sắp xếp các món ăn của Dư Thanh Trạch, hắn muốn làm gì thì làm.
Nói xong việc này, Dư Thanh Trạch chợt nhớ tới ý định mình đến đây, hắn nói thêm: "Lão phu lang, ta tìm ngài là để giới thiệu một món điểm tâm, rất thích hợp với yến tiệc ngày mai. Có điều, ngày mai có Huyện lệnh đại nhân, ta sợ không tiện."
Thái lão phu lang tò mò hỏi: "Điểm tâm gì?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Bánh bá trạng."
"Bánh bá trạng? Có loại bánh như vậy à? Nhưng quả thật rất hợp với yến tiệc." Thái lão phu lang hỏi Dư Thanh Trạch: "Ngươi sợ Lạc thiếu gia nghĩ nhiều?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Có làm mất mặt hắn không?"
Lạc huyện lệnh là cử nhân đội sổ, lần đầu tiên nhậm chức, đã tới tham gia yến tiệc của tân Trạng Nguyên, Đại thiếu gia Thái gia. Lỡ như hắn hiểu lầm, cho rằng đây là hành động khiêu khích hoặc ra oai phủ đầu, không phải sẽ rất bất lợi sao?
Thái lão phu lang nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta tổ chức yến tiệc này là để chúc mừng Hi Nhi đậu Trạng Nguyên. Không sao đâu, đợi lát nữa xem Thái An trở về nói như thế nào, nếu Huyện lệnh nói sẽ tới, vậy chứng tỏ bọn họ không có gì bận tâm. Nếu bọn họ không tới, vậy chúng ta càng không cần lo lắng, cứ làm đi."
Được Thái lão phu lang đồng ý, Dư Thanh Trạch yên tâm, hắn giúp ông kiểm tra thực đơn và nhân số, chỉnh sửa một chút rồi rời đi.
Buổi chiều, sau khi từ Thái phủ trở về, Gia Bảo nói Lưu lão bản tìm hắn có việc gấp, nhắn hắn khi nào trở về thì qua bên quán một chút.
Vì thế, Dư Thanh Trạch lại vội vàng chạy qua Lưu Ký.
Mới vừa đến Lưu Ký, Dư Thanh Trạch đã ngửi thấy mùi hương độc đáo của bún ốc lan toả ra khắp quán, không biết nên hình dung như thế nào. Có hơi hôi, cũng có hơi tanh, nhưng khi hắn ngửi được mùi này, trong miệng bất giác phân bố rất nhiều nước miếng.
Món bún ốc này, nếu ai không biết mỹ vị của nó thì sẽ ghét bỏ nó, sau khi biết mỹ vị của nó, sẽ hận không thể húp sạch nước canh.
Nói mới nhớ, lâu lắm rồi không được ăn bún ốc! Nhớ chết được! Dư Thanh Trạch nuốt nước miếng, cảm thấy đói bụng.
"Ối! Mùi gì thế này? Hôi quá đi mất!" Một ca nhi nhanh chóng che mũi, chạy ngang qua Dư Thanh Trạch.
"Hôi quá, đi mau, đi mau!"
"Khụ khụ, mùi hôi ở đâu ra vậy?"
...
Dư Thanh Trạch: "..."
Vào nhà bếp, Lưu lão bản vừa thấy hắn như thấy Bồ Tát sống, tức khắc hét lớn: "Lão đệ, ngươi tới rồi, ta đang tìm ngươi!"
"Sao thế?" Dư Thanh Trạch gần như đã có đáp án.
Lưu lão bản vội kéo hắn đến hậu viện, nói: "Hồi chiều bọn ta nấu bún ốc, vậy mà lại khiến cho khách nhân chạy tán loạn."
Dư Thanh Trạch: "..." Khó trách tại sao trong quán chỉ có vài khách nhân.
Hắn sờ mũi, nói: "Loại bún này, mùi thì hơi khó ngửi thật, nhưng ăn rất ngon."
Lưu lão bản gật đầu, nói: "Cái này ta biết, lần trước ta đã làm cho cả nhà ăn, quả thật rất ngon. Nhưng những vị khách kia thì không biết, vừa nghe mùi là chạy. Hơn nữa, mùi này đọng lại quá lâu, không bay hết, ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ?"
Dư Thanh Trạch hỏi: "Vậy ngươi không bán món này?"
Lưu lão bản nhíu mày: "Ta muốn bán, hương vị của nó rất ngon, ngày nào về nhà ta cũng phải ăn một tô. Nếu khách ăn được, nhất định sẽ rất thích."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ một chút, nói: "Hay là, ngươi cho ra mắt món cháo Quế Lâm trước đi, hương vị của nó nhạt hơn bún ốc. Chờ các khách nhân ăn quen cháo Quế Lâm rồi, thì cho ra bún ốc, thế nào?"
"Đây cũng là một cách, chỉ là cháo Quế Lâm cũng có mùi hơi nặng, bên trong cũng có măng chua. Ngươi xem, nếu người nào không thích mùi của nó, chỉ sợ sẽ không dám vào quán. Vậy, coi như tất cả các khách nhân của ta đều mất hết. Hơn nữa, nếu ta chỉ bán cháo Quế Lâm và bún ốc, sẽ rất khó bán." Lưu lão bản bất đắc dĩ nói.
Dư Thanh Trạch nói: "Vậy ngươi dứt khoát mở một quán ăn chỉ bán cháo Quế Lâm và bún ốc thôi, không cần mặt bằng lớn, nhỏ một chút, chứa khoảng năm sáu bàn là được. Để cho lão đại của ngươi, hoặc lão nhị phụ trách."
"Mở thêm một quán ăn?" Lưu lão bản kinh ngạc hỏi, vấn đề này ông không nghĩ ra.
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Hiện tại quán mì đang buôn bán rất tốt, nếu tách ra, có thể chiếu cố cho khách nhân của hai bên. Ngươi có thể mở quán ăn đó ở thành nam, tiền thuê bên kia không đắt như bên này, người dân qua lại cũng đông, một quán ăn đặc sắc như vậy, chỉ cần khách nhân thích thì sẽ tự tìm đến."
Lưu lão bản đi qua đi lại hai vòng, sau đó nói: "Cách này hay! Vậy ta sẽ nói với bọn chúng."
Dư Thanh Trạch vội vàng kéo ông lại, nói: "Ngươi không cần gấp như vậy, trước khi mở quán, ta kiến nghị ngươi nên thuê một sạp nhỏ bán thử xem. Trước tiên, để cho các khách nhân làm quen trước, chấp nhận mùi của món ăn, rồi mới mở quán. Dù gì, tiền thuê cũng tốn mấy lượng bạc lận!"
"Có lý! Xe ăn vặt của ngươi làm ở đâu vậy? Ta thấy dùng rất tốt, ta cũng đặt một chiếc." Lưu lão bản nói.
Dư Thanh Trạch đáp: "Trưởng thôn của bọn ta làm, nếu ngươi muốn, ta sẽ đặt ông ấy làm một chiếc giống như chiếc của ta."
"Được! Làm một chiếc, cũng có hai cái bếp lò." Lưu lão bản yêu cầu.
"Được!" Dư Thanh Trạch gật đầu, sau đó lại nói: "Các ngươi còn nước canh của bún ốc không? Đợi lát nữa dọn quán, ta mang phu lang qua đây nếm thử."
"Còn, nguyên liệu cũng còn, các ngươi cứ đến đây ăn."
"Được, vậy cảm ơn lão ca."
"Khách khí."
Dọn quán xong, mọi người đều về nhà, Dư Thanh Trạch dẫn Nhạc ca nhi đến Lưu Ký, nói là dẫn y đi ăn một món ngon.
Nhạc ca nhi tò mò hỏi: Ăn cái gì?
Dư Thanh Trạch đáp: "Bún ốc."
Nhạc ca nhi đã sớm biết Dư Thanh Trạch dạy cho Lưu Ký một món ăn như vậy, nhưng vẫn chưa ăn. Nghe nói được đi ăn, y lập tức hứng thú, vô cùng muốn nếm thử.
Dư Thanh Trạch nhắc nhở y trước: "Nhạc ca nhi, mùi của bún ốc hơi nặng. Nhưng hãy tin ta, hương vị thật sự rất tuyệt hảo, ăn rất ngon!"
Nhạc ca nhi buồn cười nhìn Dư Thanh Trạch, gật đầu, khoa tay nói: Được rồi, có bao giờ ta không tin ngươi đâu.
Đến khi Nhạc ca nhi tới Lưu Ký, y đứng yên trước cửa, không đi nữa, thậm chí hận không thể lập tức trở về!
Hôi quá!
Dư Thanh Trạch thấy y bịt mũi, bật cười: "Thật sự khó ngửi như vậy sao?" Có lẽ bây giờ Lưu lão bản đang làm bún ốc, mùi nồng hơn nhiều so với lúc hắn đến.
Nhạc ca nhi điên cuồng gật đầu.
Hôi quá, cực kỳ hôi, hôi quá mức chịu đựng! Hôi đến mức khiến người ta giận!
Dư Thanh Trạch nắm tay y, dỗ: "Ngửi thì hôi vậy thôi, nhưng ăn rất ngon, thật sự. Nào, mau vào đi."
Hai chân của Nhạc ca nhi đứng tại chỗ, lắc đầu, kiên quyết không chịu đi. Hôi như vậy, sao cho vào miệng được?
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ, đi đến trước mặt Nhạc ca nhi, ngồi xổm xuống. Sau đó, hắn bế y bằng tư thế bế công chúa, bế y vào bên trong, dù sao bây giờ trong quán cũng không có khách.
Thân thể của mình mất đi trọng tâm, Nhạc ca nhi nhanh chóng ôm chặt cổ phu quân. Sau đó, bi kịch xảy ra, y không có tay che mũi, mùi hương kia trực tiếp xông thẳng vào khoang mũi của y, bắt buộc phải hít vào.
Khó thở quá! Y lập tức rút ra một bàn tay che mũi miệng lại.
Đặt Nhạc ca nhi ngồi xuống, nhưng tay y vẫn giữ chặt mũi miệng của mình.
Đến khi Lưu lão bản bưng bún ốc lên, thấy Nhạc ca nhi như vậy, ông cười nói: "Hôi một chút, nhưng hương vị rất ngon! Ngươi không tin ta, hẳn là phải tin phu quân của ngươi, có bao giờ hắn làm ra món gì không ăn được đâu, đúng không?"
Về điểm này, trước đó Nhạc ca nhi hoàn toàn đồng ý, nhưng hiện tại thì hoài nghi. Đây không phải là mỹ thực, mà phải gọi là... Thối thực mới đúng.
"Ngươi bịt mũi, vậy để ta đút ngươi ăn?" Dư Thanh Trạch lấy đũa, cười nói: "Cũng đã đến đây rồi, nên ăn thử cho biết. Ngoan, ăn một miếng, nếu ngươi không thích, chúng ta về nhà nấu cơm ăn."
Nói xong, hắn lấy một cái muỗng, gắp một miếng măng chua, đặt lên muỗng rồi đưa đến miệng y, nói: "Cho ta một chút mặt mũi đi, ăn một miếng, nhé?"
Nhạc ca nhi thấy hắn như vậy, không đành lòng cự tuyệt hắn, y há miệng, ngậm bún và măng chua vào trong miệng.
Vừa ăn một miếng, y lập tức mở to mắt, vô cùng kinh ngạc.
Hương vị này, cùng với mùi hôi kia, là cùng một món?
Hương vị này cay ê ẩm, măng giòn giòn, cũng cay tê lưỡi, ăn rất ngon, rất vừa miệng. So với miến chua cay, còn ngon hơn rất nhiều.
"Thế nào?" Dư Thanh Trạch hỏi.
Nhạc ca nhi bóp mũi gật đầu, dựng ngón cái, ý nói ăn ngon, nhưng cái tay để trên mũi vẫn không thả xuống. Ăn thì ngon, nhưng mùi thì hôi quá!
"Thấy không? Ta đã nói ăn ngon mà. Nào, ăn thêm đi, nếm thử mộc nhĩ và đậu phộng này." Dư Thanh Trạch lại đút một muỗng.
Nhạc ca nhi lại ăn, sau đó không cho hắn đút nữa, trực tiếp cầm đũa trong tay hắn, tay trái bịt mũi, tay phải cầm đũa ăn.
Có điều, muốn ăn món bún này, không thể cứ mãi bịt mũi, nếu không sẽ không thở được. Ăn một hồi, y đành phải buông ra.
Sau đó, chờ y ăn xong, ngửi lại mùi này, hình như cũng không khó ngửi.
Đến khi ăn xong bún ốc, ngửi từ nãy giờ, Nhạc ca nhi đã quen mùi này rồi.
Có điều, sau khi rời khỏi Lưu Ký, trở lại tiệm ăn vặt, y cảm thấy vẫn còn ngửi thấy mùi hương kia. Y ngửi tay áo của mình, ngửi áo trước ngực, rồi ngửi áo của Dư Thanh Trạch.
Quả nhiên! Toàn thân đều là mùi của bún ốc!
Y nhanh chóng vào nhà bếp nấu nước ấm, tắm rửa gội đầu.
Dư Thanh Trạch: "..." Mới nãy còn ăn ngon, bây giờ lại ghét bỏ.
Aiz! Đúng là ca nhi...