Editor: Aubrey.
Vào tháng năm, tiệm ăn vặt cho ra mắt món bánh chưng Đoan Ngọ.
Ở thế giới này, mọi người không có tập tục ăn bánh chưng vào dịp Tết Đoan Ngọ, nhưng Dư Thanh Trạch thì có. Bánh chưng là một món rất phổ biến trong kiếp trước của hắn, vô cùng được hoan nghênh. Tết Đoan Ngọ, nếu không ăn bánh chưng, hắn sẽ cảm thấy lấn cấn, có cảm giác như thiếu cái gì đó.
Lại nói, bản thân bánh chưng chính là một món ăn vô cùng mỹ vị, người dân ở đây chưa từng ăn bánh chưng, vừa lúc có thể cho bọn họ nếm thử, tăng thu nhập của tiệm ăn vặt.
Vì thế, Dư Thanh Trạch bắt đầu thực hiện.
Ngày đầu tiên, hắn làm không nhiều, chỉ làm một nồi. Táo đỏ, hạt dẻ, nhân thịt, đậu đỏ nghiền, trứng muối, khoảng năm sáu chục cái, bán hết chỉ trong một buổi sáng.
Vì thế, mấy ngày kế tiếp, bọn họ làm nhiều một chút. Chỉ có lượng gạo nếp không giống nhau, gạo nếp vừa thơm vừa mềm, mang theo hương thơm tươi mát của lá cây, cộng với mùi hương của cỏ. Có nhiều vị, mặn ngọt đều có, các khách nhân rất thích, bất giác trở thành món bán chạy nhất của tiệm ăn vặt.
Đặc biệt là bánh chưng vị trứng muối dành cho trẻ con, được rất nhiều khách nhân hoan nghênh.
Từ sau khi thành thân, Dư Thanh Trạch đã dành thời gian làm trứng muối, cách làm rất đơn giản. Ngâm trứng trong nước muối, vớt ra, rửa sạch, lau khô, rồi đặt vào một cái bình, đậy kín, hơn hai mươi ngày là có thể lấy ra ăn.
Dư Thanh Trạch nhân cơ hội cho ra mắt món trứng muối, trực tiếp rửa sạch bằng nước nóng, cắt ra, hai văn tiền nửa cái, bán cũng rất chạy.
Sinh ý của tiệm ăn vặt rất thuận lợi, hai đồ đệ cũng nghiêm túc học tập, Dư Thanh Trạch cân nhắc thời gian cho bọn họ xuất sư, sau đó sẽ nghĩ đến chuyện mở tửu lâu.
Hiện tại, trù nghệ của Nhạc ca nhi đã tiến rất xa, mỗi buổi tối Gia Bảo cũng phụ hắn nấu ăn, vừa làm vừa học, đã học thêm được vài món, sau này sẽ càng học được nhiều hơn.
Sau này, nên mở tửu lâu dưới hình thức như thế nào, hắn phải cân nhắc thật kỹ.
Hôm nay, ngày ba tháng năm, gần trưa, toàn thành Đồng Sơn chào đón hai sự kiện cực tốt đến từ Kinh Thành.
Kết quả thi đình đã có, Nhị thiếu gia Khương gia ở thành nam, Khương Thiên Thụy đậu hoàng giáp, xếp hạng thứ tám!
hoàng giáp: bậc tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng thời phong kiến.
Đại thiếu gia Thái phủ, Thái Thần Hi, đỗ Trạng Nguyên!
Hơn nữa, hai người đều được ở lại Kinh Thành, được vào Hàn Lâm Viện!
Thành Đồng Sơn có hai vị quan lớn, còn có một Trạng Nguyên, mọi người đều vô cùng vinh dự.
Nơi này chính là cố hương của Trạng Nguyên!
Biết được tin vui này, rất nhiều thương nhân bắt đầu có hành động, để chúc mừng tin vui này, bọn họ có ưu đãi, giảm giá!
Tiệm ăn vặt Dư Ký cũng không thua bọn họ, giảm giá tám phần để ăn mừng ba ngày.
Lúc này, những kiến thức tính toán mà Gia Bảo được học đã có tác dụng, bên trái là bàn tính, bên phải là bàn cát, tốc độ tính cực nhanh. Dư Thanh Trạch nhìn qua vài lần, thấy hắn tính không sai, liền yên tâm, hắn phải mang lễ vật đến Thái phủ và Lưu Ký một chuyến.
Nhờ vào hành động của các thương nhân, mấy ngày nay, người dân trong thành rất náo nhiệt. Mọi người đều thừa dịp mấy ngày khuyến mãi này, mua những thứ mà trước kia mình chỉ dám nhìn chứ không dám mua. Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi cũng đến cửa hàng bán vải, càn quét thật nhiều mang về.
Những thương nhân từ xa tới thấy nhiều nơi ở trong thành ra ưu đãi như vậy, đều tò mò hỏi. Thế mới biết, hoá ra là để chúc mừng cho tân Trạng Nguyên và một vị tiến sĩ, đây là cơ hội hiếm có, bọn họ cũng tranh thủ mua những thứ mình cần.
Những ngày mua sắm náo nhiệt của mọi người trôi qua, tiếp theo là Tết Đoan Ngọ.
Hôm nay, ngày bảy tháng năm, sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng. Từ xa, trên phố Bắc Đại, âm thanh gõ kẻng loảng xoảng liên tục vang lên.
"Huyện lệnh tân nhiệm, Lạc đại nhân. Hôm nay vào giờ Tỵ sẽ vào thành nhậm chức, đến lúc đó, mong tất cả mọi người cùng hoan nghênh!"
Người đi rao vừa gõ kẻng vừa lớn tiếng hô, từ cửa bắc cho đến đường cái ở phía đông, lại từ đường cái ở phía đông đến đường cái phía nam. Cuối cùng là đường cái ở phía tây, quay lại đường chính, rồi đến huyện nha thông tri.
"Tân Huyện lệnh tới, hy vọng không giống như Huyện lệnh trước đây."
"Tân huyện lệnh họ Lạc, không biết là người ở nơi nào? Làm quan như thế nào?"
"Còn muốn chúng ta quỳ trên đường hoan nghênh, trước kia không có Huyện lệnh nào thông tri như vậy. Không phải toàn là lặng lẽ mang gia đình đến huyện nha là được rồi sao?"
"Dù sao cũng diễu hành trên đường cái, biết mặt trước, miễn cho sau này đắc tội vì không quen."
"Nói cũng phải."
...
Dư Thanh Trạch bọn họ đứng trước tiệm cũng nghe, các khách nhân bên cạnh bắt đầu thảo luận. Dư Thanh Trạch nhướng mày, không biết chuyện hoan nghênh là chủ ý của Huyện lệnh, hay do người của huyện nha an bài, mặc kệ là cái nào, cũng quá kiêu ngạo.
Qua nửa canh giờ, người đi rao lại tiếp tục gõ kẻng thông báo từ phố Bắc Đại cho đến đường cái. Nhắc nhở mọi người đứng hai bên đường để đón tân Huyện lệnh, không được chen lấn.
Sau đó, người dân trên phố Bắc Đại chứng kiến Huyện thừa mang theo một đám nha dịch vội vã chạy đến bến tàu.
Khoảng ba khắc sau, một đội xe ngựa tiến vào thành từ cửa bắc.
Dẫn đầu là một nam nhân trẻ tuổi mặc quan phục của Huyện lệnh, cưỡi một con ngựa lớn đỏ thẫm, được một nha dịch dẫn về phía trước. Sau lưng hắn là một cỗ xe ngựa cực kỳ hoa lệ, màn cửa sổ được vén lên, bên trong là một ca nhi mặc y phục sang trọng, dung mạo rất tinh xảo.
Người đang cưỡi ngựa chính là tân Huyện lệnh, còn trong xe ngựa chắc chắn là Huyện lệnh phu lang.
Sau cỗ xe ngựa hoa lệ là hai chiếc ngựa bình thường, trên đó chứa đồ đạc và một số hạ nhân được mang theo.
Xe ngựa đi tới đâu, người dân đều quỳ xuống hoan nghênh.
Nụ cười trên mặt tân Huyện lệnh không thay đổi, liên tục vẫy tay chào bá tánh hai bên.
Lúc gần đi tới tiệm ăn vặt, Dư Thanh Trạch thừa dịp mọi người không chú ý, kéo Nhạc ca nhi và Gia Bảo vào tiệm, trở về phòng.
Nhạc ca nhi nhìn Dư Thanh Trạch bằng ánh mắt kỳ quái.
"Đại ca, ngươi có chuyện muốn nói sao?" Gia Bảo tò mò nhìn hắn, cho rằng hắn có chuyện gì. Nếu không, tại sao đang yên đang lành lại kéo bọn họ vào phòng.
Dư Thanh Trạch làm gì có chuyện gì, hắn chỉ đơn thuần là không muốn phu lang và đệ đệ của mình quỳ thôi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chút, lấy cớ: "Ta chợt nhớ tới, ngày mai Thái phủ có một buổi tiệc tạ ơn, chúng ta có thể làm thêm điểm tâm."
Nhạc ca nhi khoa tay hỏi: Điểm tâm gì?
Dư Thanh Trạch nói: "...Bánh bá trạng." Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể nghĩ ra món gì khác.
"Bánh bá trạng? Có loại bánh này sao? Chỉ có Trạng Nguyên mới được ăn sao? Hay ăn vào là có thể thành Trạng Nguyên?" Gia Bảo tò mò hỏi.
Dư Thanh Trạch xoa đầu Gia Bảo, nói: "Trạng Nguyên đâu dễ đậu như vậy, nó chỉ mang ngụ ý may mắn thôi."
Gia Bảo cười nói: "Vậy ta sẽ nói Tiểu Hạo và Tiểu Úy ăn nhiều một chút."
"..." Dư Thanh Trạch nói: "Chiều nay ta đến Thái phủ tìm Thái lão phu lang thương lượng, nếu ngài ấy đồng ý, tối nay ta sẽ dạy cho Nhạc ca nhi. Ngày mai, Sướng ca nhi phải vất vả phụ trách thanh toán và trông tiệm, còn tất cả chúng ta phải đến Thái phủ."
Gia Bảo gật đầu, hỏi: "Đại ca, hay là xế chiều ngày mai, mọi người dùng bữa xong, ta về tiệm trước?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không cần, hiện tại ngươi là nghĩa tử của Thái phủ, cũng coi như là một nửa chủ nhân. Ngày mai cũng không cần vào bếp cùng bọn ta, ngươi phải phụ lão phu lang bọn họ đón khách, biết không?"
Gia Bảo ngại ngùng cười một cái, gãi đầu, có chút chần chờ nói: "Nhưng mà, ta ăn nói rất vụng về, không giỏi tiếp khách."
"Không sao cả, trước đó ta đã nói với Thái lão phu lang rồi, để Vân Uý đi cùng ngươi. Thường ngày ngươi như thế nào, cứ như vậy, không cần thay đổi." Dư Thanh Trạch nói.
Thường ngày, cách đối nhân xử thế của Gia Bảo rất lễ phép, A ma của hắn dạy hắn thật tốt.
"À, vâng." Gia Bảo nghe vậy, gật đầu, trong lòng yên tâm.
Chờ bọn họ nói xong, xe ngựa của tân Huyện lệnh đã đi qua.
Sướng ca nhi gõ cửa, nói: "Sao các ngươi lại vào đây? Thấy tân Huyện lệnh sao? Gia Bảo, có khách cần tính tiền."
"A! Vâng, ta tới ngay." Gia Bảo nghe có khách muốn tính tiền, lập tức đáp, rồi chạy ra ngoài.
"Chúng ta cũng đi ra ngoài đi." Dư Thanh Trạch kéo Nhạc ca nhi đứng dậy, đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích với Sướng ca nhi: "Ta chợt nhớ tới vài việc vào ngày mai, sợ quên nên mới nói với bọn họ."
Sướng ca nhi bừng tỉnh, nói: "À, vậy mà ta vừa quay đầu lại, còn tự hỏi các ngươi đi đâu rồi."
Một lát sau, Lưu lão bản ghé qua.
Ông kéo Dư Thanh Trạch đến hậu viện, ra vẻ thần bí nói với hắn: "Bên nhà ca tế của ta nói tân Huyện lệnh này rất có địa vị, dặn chúng ta phải chú ý một chút. Đừng gây chuyện, kẻo bị người ta ghi hận."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, tò mò hỏi: "Có nói địa vị như thế nào không?"
Lưu lão bản lắc đầu, đáp: "Cái này không nói rõ, chỉ nói hắn là nhi tử của một vị quan lớn trong Kinh Thành, đến đây để học hỏi lấy kinh nghiệm. Hai năm sau, có lẽ sẽ trở về Kinh Thành."
Dư Thanh Trạch ồ một tiếng, nói: "Thì ra là vậy, ta biết rồi, cảm ơn lão ca!"
"Khách khí với ta làm gì? Đúng rồi, ngươi dạy ta cái món gì mà có thể ăn với măng chua, có phải là bún ốc và cháo Quế Lâm không, ta cho ra mắt được chưa?"
Quế Lâm là một thành phố ở Quảng Tây (Trung Quốc), bún ốc là một trong những đặc sản không thể bỏ lỡ khi đến Quảng Tây vì hương vị khác xa bún ốc của Việt Nam. Các loại cháo thì tương tự Việt Nam.
Dư Thanh Trạch gật đầu, đáp: "Ra mắt đi, nhưng phải nhớ kỹ ốc nước ngọt không thể ăn chung với mì, nếu ăn vậy sẽ bị tiêu chảy."
"Được, ta nhớ rồi."