Editor: Aubrey.
Xe ngựa lắc lư đi được ba mươi phút, Huyện thừa vén rèm nhìn ra bên ngoài, vẫn còn ở trên đường chính.
“Đại nhân, Tri phủ đại nhân có nói đến thôn nào không?”
“Chưa nói.” Lạc Minh Đạt không thèm nhấc mắt lên trả lời, rõ ràng là không có hứng thú. Ở nông thôn toàn là nhà bằng cỏ tranh, trong nhà thì tối đen như mực, ban ngày cũng như ban đêm, không cần tưởng tượng cũng biết, chẳng có gì tốt đẹp.
Huyện thừa nhìn bên ngoài, nói: “Như thôn ở thành tây, nằm gần huyện thành thì hoàn cảnh tốt hơn một chút, sinh hoạt của thôn dân cũng tốt. Thôn nào càng xa, thì càng nghèo.”
Lạc Minh Đạt hơi mở mắt ra nhìn Huyện thừa, hỏi: “Chúng ta đã đi qua những thôn khá giả?”
Huyện thừa gật đầu, nói: “Xem ra xe ngựa không định đi vào mấy thôn đó, không biết Tri phủ đại nhân muốn đến thôn nào.”
Lạc Minh Đạt lại nhắm mắt lại, nói: “Tới rồi sẽ biết, không tới phiên chúng ta quyết định, cứ đi theo thôi.” Những việc như thế này, không phải cấp trên kêu đi đâu thì đi đó sao.
Huyện thừa tiếp tục nhìn ra bên ngoài, một lát sau, lại nói: “Vào đường làng rồi.”
Lạc Minh Đạt cảm thấy con đường này rất xóc nảy, hắn nhíu mày: “Đang vào thôn nào?”
Huyện thừa đáp: “Gần đây chỉ có vài thôn, thôn đầu tiên là thôn Ngưu Đầu.”
“Ồ.” Lạc Minh Đạt cảm thán, thầm nghĩ, tên của thôn này tục thật.
Lại một lát sau, xe ngựa dừng.
Huyện thừa thấy Thái đại nhân ở phía trước đã xuống xe, lập tức nói: “Đại nhân, tới rồi, là thôn Ngưu Đầu.”
Lạc Minh Đạt mở mắt ra.
Xa phu ở bên ngoài vén rèm lên, thông báo với bọn họ: “Hai vị đại nhân, tới rồi.”
Lạc Minh Đạt và Huyện thừa xuống xe, đập vào mắt là một căn nhà gạch xanh mái ngói khang trang, còn rất mới, hẳn là vừa được xây không lâu, điều này khiến cho Lạc Minh Đạt vô cùng kinh ngạc.
Lạc Minh Đạt chớp mắt, hỏi Huyện thừa: “Trong thôn có nhà tốt như vậy?”
Huyện thừa nhìn căn nhà trước mặt, rồi nhìn những căn nhà xung quanh, đáp: “Chắc đây là nhà của Dư Thanh Trạch, hắn mở tửu lâu ở trong thành, thu nhập không ít.”
“Ngươi nói ai?” Lạc Minh Đạt trợn to mắt, cho rằng mình nghe lầm, hắn khoáy lỗ tai, hỏi.
“Dư Thanh Trạch, chính là lão bản của Dư Ký và Tụ Phúc Lâu mà ngài thích ăn đó.” Huyện thừa đáp.
“Đây là nhà hắn? Hắn sống ở nông thôn?” Lạc Minh Đạt kinh ngạc hỏi.
Huyện thừa gật đầu: “Đúng vậy, hộ tịch của hắn là ở thôn Ngưu Đầu.”
“Sao lúc nãy ngươi không nói cho ta biết hắn ở thôn Ngưu Đầu?” Lạc Minh Đạt nhíu mày hỏi, hắn không ngờ Dư Thanh Trạch sống ở nông thôn, không phải Dư Thanh Trạch là nghĩa huynh của nghĩa tử của Thái đại nhân sao? Hắn tưởng đối phương ở trong thành, sao Thái phủ lại nhận một thôn dân làm nghĩa tử?
Huyện thừa cảm thấy rất oan uổng, đáp: “Ta tưởng ngài biết rồi.” Thường xuyên đi ăn mà không biết, còn hỏi một người ít đi ăn như mình.
Lạc Minh Đạt: “…”
“Này, Lạc đại nhân, Huyện thừa. Lại đây, lại đây, chúng ta đi ra ruộng xem tình hình.” Thái đại nhân đứng đợi một hồi, thấy bọn họ đứng ở bên kia lẩm bẩm không biết nói cái gì, ông đành gọi bọn họ.
Lạc Minh Đạt và Huyện thừa đi tới, bọn họ cùng nhau vào thôn.
Biết đây là thôn của Dư Thanh Trạch, tâm trạng của Lạc Minh Đạt cực tốt, hoàn toàn không còn cảm giác bực bội khi buổi sáng nghe tin đến nông thôn nữa.
Hắn thầm nghĩ, với quan hệ của Thái đại nhân và Dư Thanh Trạch, bọn họ đặc biệt đến thôn này, hẳn là giữa trưa sẽ có đãi cơm?
Tâm tình tốt, hắn mới có thể suy nghĩ đến mấy chuyện khác, hắn đi đến bên cạnh Thái đại nhân, hỏi: “Đại nhân, ngài vội như vậy, sao lại đột ngột muốn đi xem thu hoạch vụ thu?”
Tri phủ nhiều việc như vậy, sao có thời gian rảnh tới thành Đồng Sơn? Ở đây còn có nhiều thôn như vậy, sao lại chọn thôn Ngưu Đầu của Dư Thanh Trạch?
Thật ra, Thái đại nhân chỉ mượn cớ để đi thưởng thức tay nghề của Dư Thanh Trạch thôi phải không?
Lạc Minh Đạt suy nghĩ một hồi, cuối cùng cho ra kết luận nghe có vẻ hợp lý nhất.
“Một là kiểm tra thu hoạch vụ thu, còn hai là, lát nữa ngươi sẽ biết.” Thái đại nhân nhìn xung quanh, đáp.
Quả nhiên! Lạc Minh Đạt nhìn Thái đại nhân một cái, thầm nghĩ: Không ngờ Thái đại nhân cũng là đồng đạo!
Hiện tại, các thôn dân đang vùi mình làm việc ngoài ruộng, một số người thì gom lúa về nhà, vô cùng bận rộn.
Một đám tiểu hán tử khoảng bốn năm tuổi chạy giỡn ở trên bờ, nhìn thấy người từ huyện thành tới, bọn trẻ tò mò nhìn bọn họ. Thấy bọn họ đến gần, bọn trẻ tức khắc bỏ chạy.
Lúc này, một hán tử gánh lúa đi tới, thấy mấy người này không quen, y phục mà bọn họ mặc còn rất đẹp, xem ra không phải người trong thôn.
Hắn dừng lại, hỏi: “Các vị khách quý, tới thôn Ngưu Đầu có việc gì?”
Thái đại nhân nghe vậy, cười đáp: “Đồng hương, bọn ta tới tìm Dư Thanh Trạch, thấy nhà hắn đóng cửa, ta đoán có thể đã ra ngoài ruộng rồi. Xin hỏi, đường ruộng đi như thế nào?”
Hán tử nghe là tới tìm Dư Thanh Trạch, lập tức hiểu ra. Hèn gì, trong thôn không có ai quen mấy người này.
“Hoá ra là tìm A Trạch.” Hắn xoay người, chỉ tay nói: “Dọc theo con đường này đi thẳng, đến chỗ dòng suối nhỏ, qua dòng suối nhỏ. Bên cạnh cái cây to ở đằng kia có một con đường, trực tiếp dẫn ra ruộng.”
“Ồ, cảm ơn.” Thái đại nhân cười đáp.
Bọn họ đi theo lời hướng dẫn của hán tử, sau khi băng qua dòng suối nhỏ, con đường phía trước rộng rãi hơn. Nhìn một vòng, trước mặt là ruộng lúa đã được san bằng, hạt lúa vàng óng theo gió lay động, tạo nên từng làn sóng.
Thái đại nhân hít sâu một hơi, nói: “Mỗi lần đến mùa thu hoạch, thật khiến cho người ta kích động.”
Phụ tá đứng cạnh ông họ Tôn, Thái đại nhân gọi ông là Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh tiếp lời: “Đúng vậy, đặc biệt là thu hoạch vụ thu, các bá tánh có thể ấm no qua mùa đông hay không, đều dựa vào đợt thu hoạch này.”
Thái đại nhân gật đầu, ngầm đồng tình.
Lạc Minh Đạt nghi hoặc nhìn Huyện thừa.
Huyện thừa và Lạc Minh Đạt đã làm việc chung với nhau vài tháng, nên biết hắn đang thắc mắc điều gì.
Huyện thừa tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Lạc Minh Đạt: “Bởi vì sau khi thu hoạch vụ thu, phải chờ đến vụ hè năm sau, khoảng tháng sáu, tháng bảy mới thu hoạch tiếp. Thời gian quá dài, còn phải nộp thuế ruộng. Thu hoạch vụ thu có thuận lợi hay không, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến các thôn dân có đủ lương thực ăn qua mùa đông hay không, hay phải chịu đựng đến vụ hè.”
“À…” Lạc Minh Đạt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu thu hoạch không tốt, mùa xuân năm sau sẽ có rất nhiều người chịu đói?”
Huyện thừa gật đầu.
Lạc thiếu gia chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, dù là khi chiến loạn, hắn cũng không bao giờ chịu đói, căn bản không lo chuyện ăn uống. Trong mắt hắn, đồ ăn chỉ được chia thành hai loại, ngon hoặc không ngon, không suy xét đến chuyện có ăn hay không.
Thấy Huyện thừa gật đầu, hắn lâm vào trầm mặc.
Hắn biết, kiểm tra thành tích của quan viên ở Lại Bộ, trị an cuộc sống của bá tánh có tốt hay không, có để nhiều người đói chết hay không, đều nằm trong nội dung kiểm tra.
Thái đại nhân nhìn Lạc Minh Đạt một cái, cười cười, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem.”
Bọn họ đi vào đường ruộng.
Các thôn dân nhìn thấy bọn họ, đều tò mò nhìn qua, muốn xem bọn họ là ai.
Hôm nay, Dư Thanh Trạch bọn họ đi cắt lúa ở mẫu ruộng gần chân núi, hiện tại bọn họ đang ngồi xổm, bị đám lúa rậm rạp che người, nên không dễ nhìn thấy.
Thái đại nhân bọn họ đi hơn nửa con đường, vẫn không tìm được Dư Thanh Trạch, đành hỏi một hán tử ở trên đường.
Hán tử kia nghe vậy, lập tức chỉ phương hướng cho bọn họ, nhưng do tầm nhìn bị chắn, hắn dứt khoát kêu to: “A Trạch! A Trạch! Dư Thanh Trạch, có người trong thành tới tìm ngươi!”
Sau đó, Thái đại nhân bọn họ mới nhìn thấy giữa cánh đồng lúa màu vàng óng, khoảng mười mấy cái đầu nhô lên, rồi có mấy người đứng lên.
Dư Thanh Trạch bọn họ đang ngồi dưới ruộng lúa, nghe hán tử kia gọi, lập tức đứng lên, nhìn qua bên đó.
“Ai vậy?” Thường Hạo dùng tay che ánh nắng trên đầu, nhìn xem là ai. Chương mới nhất tại ++ TrumTruye n.co m ++
Những người khác cũng đang nhìn.
“Hình như… Là nghĩa phụ, còn có… Huyện lệnh đại nhân?” Gia Bảo híp mắt nhìn, sau đó nói.
Nghe là Thái đại nhân và Huyện lệnh đại nhân, Dư Thanh Trạch bọn họ đều giật mình.
Sao bọn họ lại tới đây?
“Để ta đi, các ngươi tiếp tục cắt lúa đi.” Dư Thanh Trạch nói, hôm nay phải cắt hết lúa trên mẫu ruộng này cho xong, buổi chiều sẽ dùng máy tuốt lúa.
Dư Thanh Trạch cắm đao xuống đất, rồi đi về phía trước.
Bên kia, Thái đại nhân bọn họ cũng đi về hướng này.
Đi hết đường đất, Thái đại nhân không cần tùy tùng đỡ xuống, trực tiếp bước xuống ruộng.
Lạc Minh Đạt nhìn bờ ruộng chật hẹp, nhíu mày, phải xuống sao? Chờ Dư Thanh Trạch lại đây không được sao?
Tôn tiên sinh, Huyện thừa và hai người tùy tùng đều đang chờ Lạc Minh Đạt đi trước, thấy hắn không nhấc chân, Huyện thừa hỏi: “Đại nhân, ta đi trước được không?”
Lạc Minh Đạt gật đầu.
Huyện thừa đi xuống trước, sau đó duỗi tay, chờ Lạc Minh Đạt xuống.
Lạc Minh Đạt thấy Thái đại nhân ở phía trước quay đầu lại, hắn không thể không nhấc vạt áo, vịnh tay Huyện thừa, đi xuống.
Hai bên gặp mặt ngay trên ruộng.
Dư Thanh Trạch thấy hai vị đại nhân, lập tức hành lễ, sau đó hỏi: “Hai vị đại nhân đến thôn này có việc gì?”
Thái đại nhân cười nói: “Không phải đang thu hoạch vụ thu sao? Đến đây nhìn xem mọi người thu hoạch thế nào.”
Dư Thanh Trạch nhìn ngoài ruộng, đáp: “Năm nay khá ổn, không gặp thiên tai, cũng không bị sâu bọ hoành hành, mọi người có thể đủ ăn.”
Thật ra, trong mắt Dư Thanh Trạch, sản lượng thóc ở thế giới này thật sự quá thấp, một mẫu ruộng chỉ thu hoạch khoảng ba bốn trăm cân. Không giống với kiếp trước của hắn, nhờ có đoàn nghiên cứu của ông Viên Long Bình tạo ra lúa lai, nông sản thu được lên đến bảy tám trăm ký. Hơn nữa, nếu là giống lai tốt, nông sản thu được thậm chí lên đến mức kỷ lục là một ngàn ký, có thể nói, ông Long Bình đã cứu sống hơn một tỷ người!
Nghe vậy, Thái đại nhân gật đầu, cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Đại nhân, ngoài ruộng dơ lắm, chúng ta về nhà nói đi.” Dư Thanh Trạch thấy Lạc Minh Đạt đang chà đế giày dính bùn lên một đống rơm, vội nói.
Thái đại nhân theo ánh mắt của hắn nhìn qua, nói: “Không cần, ta mang Lạc đại nhân đến đây là để trải nghiệm cuộc sống. Lạc đại nhân, Lạc đại nhân…”
Lạc Minh Đạt đang chà đế giày, nghe Thái đại nhân gọi mình, vội ngẩng đầu, hỏi: “Sao vậy đại nhân?”
“Ngươi đừng chà, lát nữa cũng dơ thôi.” Thái đại nhân cười lắc đầu, sau đó nói.
Nói như vậy là… Lạc Minh Đạt rối rắm nhìn giày, nhíu mày, chà thêm hai cái, sau đó đi tới chỗ Thái đại nhân: “Ngoài ruộng không có đường đi, sao các ngươi cắt lúa được?”
Dư Thanh Trạch dẫm dẫm bùn dưới chân, cười nói: “Các thôn dân đã quen như vậy rồi, không có gì đáng ngại.”
Đường ruộng ở đây rất nhỏ, lúc dẫm lên rất dễ dính bùn, đối với đại thiếu gia như Lạc Minh Đạt mà nói, đúng là dơ không chịu được.
“Không sao.” Thái đại nhân xua tay, sau đó nói với Lạc Minh Đạt: “Lạc đại nhân, chúng ta đi phụ A Trạch bọn họ một tay, thế nào?”
“Hả?” Lạc Minh Đạt nghe vậy, lập tức ngẩn ra, nhưng Tri phủ đại nhân đã nói như vậy, hắn đành phải gật đầu: “Vâng.”
Thái đại nhân nén cười, nói với Dư Thanh Trạch: “Đi, đi ra ruộng của các ngươi xem thử.”
Dư Thanh Trạch thấy vậy, gần như đã hiểu tại sao Thái đại nhân lại dẫn Lạc Minh Đạt đến đây.
Hắn gật đầu, dẫn đầu đi trước.
Lạc Minh Đạt khổ không nói được vén vạt áo lên, cẩn thận theo sau.
Gợi ý pass chương sau: Đệ đệ của cháu trai cả của Thái lão phu lang tên gì nhỉ? chữ, không hoa, không cách, không dấu.
_._._._
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Minh Đạt: “Hoá ra đại nhân cũng là đồng đạo?”
Thái đại nhân: “…Đồng đạo?”
Lạc Minh Đạt: “Vì muốn được ăn mỹ thực, nên bất chấp tất cả!”
Thái đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “…Đứa nhỏ ngốc này, vẫn không cảm nhận được thâm ý của ta.”