Editor: Aubrey.
Trong nhà bếp, Dư Thanh Trạch hấp cá xong, cho ra đĩa. Bên kia, Nhạc ca nhi cũng đã làm xong ba đĩa cá kho cà tím.
“Cá hấp của bàn số năm và bàn số chín đã xong! Cá kho cà tím của bàn số mười, mười một ở nhã gian Thu Cúc Các cũng đã xong!” Mang đĩa đặt ở khu nhận đồ ăn, Dư Thanh Trạch lớn tiếng gọi, tiểu nhị lập tức bưng đồ ăn ra ngoài.
“Nhạc ca nhi, ta làm rau xào, ngươi làm lòng gà chua cay đi. Có bốn bàn gọi lòng gà chua cay, làm bốn đĩa.” Dư Thanh Trạch nhìn đơn treo trên tường, nói với Nhạc ca nhi. Bọn họ dùng nồi lớn xào rau, một lần có thể xào được mấy đĩa, tiết kiệm thời gian.
Lòng gà chua cay
Nhạc ca nhi gật đầu, xoay người đi rửa nồi rồi bỏ dầu vào làm nóng.
Dư Thanh Trạch nhìn số bàn gọi món rau trộn, gọi tiểu nhị đang chờ bưng đồ ăn vào, nói với hắn: “Ngươi đi kêu Tiểu Thông ở tầng hai xuống đây, ta có việc tìm hắn.”
“Vâng, Dư lão bản.” Tiểu nhị gật đầu.
Một lát sau, Tiểu Thông đi xuống, hỏi: “Lão bản, ngài tìm ta?”
Dư Thanh Trạch thấy Tiểu Thông, chỉ vào đơn, nói: “Tiểu Thông, ta nhớ Lạc thiếu gia ở Mặc Mai Các không thể ăn hải sản, trong món này có rong biển, ngươi đi xác nhận lại với khách đi.”
Tiểu Thông nghe vậy, đáp: “Lão bản, Gia Bảo đã nói việc này với ta rồi, lúc nãy ta đã xác nhận rồi. Món này là Lạc phu lang và hai đứa nhỏ ăn, không phải Lạc đại nhân ăn.”
“Vậy sao? Tốt lắm, ngươi và Gia Bảo đều làm rất tốt, phải nhớ kỹ chuyện này, sau này Lạc đại nhân quay lại, phải nhớ điều này, tuyệt đối không thể cho hắn ăn hải sản.” Dư Thanh Trạch nghe vậy, có hơi ngạc nhiên, nhưng vì Gia Bảo và Tiểu Thông đã để ý kỹ như vậy, hắn rất vui mừng.
Được lão bản khen ngợi, Tiểu Thông tươi cười, gật đầu đáp: “Được! Ta nhớ rồi, ta sẽ nói lại với Khánh ca nhi.”
Khánh ca nhi và Tiểu Thông giống nhau, đều phụ trách ở tầng hai.
Dư Thanh Trạch nói: “Được rồi, sáng ngày mai ta sẽ nhắc lại với mọi người lần nữa, đi làm việc đi.”
“Vâng!” Tiểu Thông đáp, trở về tiếp tục làm việc.
Tiểu Thông vừa đi không bao lâu, Tiểu Lâm vào bưng thức ăn, Dư Thanh Trạch nhân cơ hội hỏi hắn tình hình ở bên ngoài như thế nào rồi.
Tiểu Lâm cười đáp: “Rất tốt, các vị khách đều khen ngon, chỉ có vài khách nhân không chờ đồ ăn lên đã đi rồi. Có một đứa bé đã ăn ba chén cơm còn muốn ăn nữa, cha của nó không cho, khóc lớn một trận, vất vả lắm mới dỗ được. Nếu để nó ăn nữa, ta sợ bụng của nó sẽ bị căng hỏng mất.”
Những người trong nhà bếp nghe vậy đều cười, Đại Tùng đang xắt rau cười nói: “Lần đầu tiên ta ăn đồ ăn của lão bản, cũng không ngừng được, nói chi trẻ con.”
Thu thúc sao đang nhóm lửa nghe vậy, bắt đầu trêu Đại Tùng: “Tiểu tử lớn choai choai, ăn muốn mạc luôn. Đại Tùng, lúc ngươi mười bốn, mười lăm tuổi, cha ngươi toàn mắng ngươi tội ăn sạch lương thực trong nhà.”
Mọi người bật cười.
Tiểu Lâm bưng nồi canh vừa được nấu xong, cũng nói: “Chưa hết đâu, hắn còn lén đi đào khoai trong vườn ăn, bị A ma của hắn thấy, mắng một trận.”
Đại Tùng cười mắng: “Tiểu Lâm, ngươi tốt hơn ta chỗ nào? Không phải ngươi cũng đi đào chung với ta sao? Ngươi cũng ranh ma lắm, toàn đào khoai nhà ta, sao không dẫn ta đi đào khoai nhà ngươi?!”
“Dẫn ngươi đi đào khoai nhà ta, chẳng phải sẽ bị A ma của ta mắng sao?” Tiểu Lâm nói xong, bưng đồ ăn ra ngoài.
Mọi người lại cười, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi nghe vậy cũng nhịn không được cười theo.
Mãi cho đến giờ Mùi, khách đến Tụ Phúc Lâu mới bớt, cuối cùng bọn họ cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Dư Thanh Trạch triệu tập mọi người, mở một cuộc họp nhỏ, nghe bọn họ báo cáo một số tình huống xảy ra trong trưa nay.
Đây vốn là phong tục của tiệm ăn vặt, Tiểu Lâm, Khánh ca nhi và Tiểu Hải đã quen, nên dẫn đầu báo cáo trước. Những người còn lại nghe xong, cũng lần lượt đứng lên báo cáo.
Vấn đề chủ yếu là ứng phó với các yêu cầu của khách, hiện tại vẫn chưa xử lý linh hoạt. Vấn đề này, người có kinh nghiệm và chưa có kinh nghiệm có cách xử lý khác nhau.
Tuy Tiểu Lâm và Khánh ca nhi đã tiếp xúc với nhiều khách ở tiệm ăn vặt, nhưng hình thức buôn bán của hai bên không giống nhau. Bên kia khách tự lấy đồ ăn, rất đơn giản, nên khi qua đây đảm nhận việc chạy bàn, vẫn chỉ là tay mơ. Có điều, vì đã có kinh nghiệm đón khách ở tiệm ăn vặt, bọn họ không quá lo lắng khi đối mặt với khách.
Còn Tiểu Thông, Đại Huy và Đại Lâm là ba người đã có kinh nghiệm, tương đối dễ xử lý, nên vấn đề mà bọn họ gặp cũng rất ít.
Dư Thanh Trạch mời bọn họ chia sẻ phương pháp, những người khác học theo.
Tiểu Thông rất hào phóng chia sẻ cách mình ứng phó với yêu cầu của khách, Đại Lâm cũng chia sẻ vài câu, Đại Huy thì gãi đầu nói cách của hắn không khác bao nhiêu so với cách của hai đồng nghiệp.
Tiểu Lâm bọn họ nghe xong, được học thêm kinh nghiệm, đến tối làm việc, mọi chuyện suôn sẻ hơn rất nhiều.
Ngày đầu tiên buôn bán kết thúc, mọi người dọn dẹp một chút, rồi rời đi. Tiểu Thông bọn họ về nhà, còn những tiểu nhị trong thôn thì về phòng trọ ngủ, Gia Bảo cũng đi theo bọn họ.
Trong tiệm chỉ có hai phòng, một phòng của Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi ở, phòng còn lại thì dùng để trữ nguyên liệu nấu ăn, mùi không dễ ngửi, nên Dư Thanh Trạch mới cho Gia Bảo ở cùng các thôn dân.
Ngày hôm sau, Thường gia gia đến kéo nước gạo về cho heo ăn, sẵn tiện mang theo một rổ khoai tây nhỏ cho bọn họ.
“A Trạch, hơn nửa tháng trước khoai tây đã to chừng này, bây giờ vẫn như vậy. Không to thêm, lá cây cũng bắt đầu héo.” Thường gia gia cầm khoai tây, nhíu mày nói với Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch cầm lên quan sát, hình như còn nhỏ hơn loại mà Đại Giang mang về, hắn nhớ kiếp trước người ta thường thu hoạch khoai tây vào mùa đông hoặc mùa xuân, hắn nói: “Có thể là do nhiệt độ không khí quá cao, lá bị héo, người có đào lên liền không?”
Thường gia gia gật đầu: “Có chứ, nếu để lâu quá sẽ hư. Ngươi xem củ này, bị sâu gặm, ta đã kiểm tra, có củ không được đất lấp lại, vỏ chuyển sang màu xanh.”
“Cũng phải, khoai tây trồi lên mặt đất rất dễ hư. Gia gia, vậy đào lên hết đi, chờ thêm một tháng nữa rồi trồng tiếp.” Dư Thanh Trạch nói.
Thường gia gia đáp: “Được.”
Cùng ngày, giữa trưa, đang là giờ cơm trưa, Dư Thanh Trạch làm món khoai tây sợi xào cay, cho mọi người nếm thử.
Khoai tây sợi xào cay
Lại một ngày trôi qua, Thường gia gia đào toàn bộ khoai tây lên, đến huyện thành một chuyến: “Tổng cộng có ba sọt, ta đã đặt trong phòng kín. Cũng sắp tới mùa thu hoạch rồi, các ngươi có về không?”
Hiện tại tửu lâu vừa mới khai trương, đang làm ăn rất tốt, nếu đóng cửa lâu trong thời gian này có hơi không ổn lắm.
“Về chứ, bọn con không về, một mình người phải làm sao?” Dư Thanh Trạch đáp.
Thường gia gia nói: “Có thể thuê người làm, dù sao cũng không cần cấy mạ, chắc khoảng hai ngày là xong. Việc làm ăn của tửu lâu mới quan trọng, tiền kiếm được trong hai ba ngày nghỉ còn nhiều hơn lương thực ở nhà.”
Dư Thanh Trạch suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy người nhờ người nhà trưởng thôn giúp được không? Con cũng sẽ hỏi những tiểu nhị ở đây, nếu bọn họ phải về nhà thu hoạch thì con cũng về, việc trong tửu lâu rất nhiều, con không thể lo hết được.”
Các tiểu nhị là thôn dân trong tửu lâu và tiệm ăn vặt tổng cộng là hai mươi người, một nửa sức lao động chính trong các gia đình trong thôn đang làm ở chỗ hắn.
Dư Thanh Trạch thừa dịp không có khách, hỏi các tiểu nhị. Ba thúc sao phải quay về, hai hán tử bởi vì trong nhà có đệ đệ còn quá nhỏ nên bọn họ cũng phải về phụ, còn những người khác không trở về cũng được.
Vậy là có năm người về, trong đó có một thúc sao phụ trách nhóm lửa, hai hán tử phụ trách xắt rau. Bọn họ đi rồi, việc trong nhà bếp sẽ nhiều lên, Dư Thanh Trạch dứt khoát quyết định đến lúc đó sẽ nghỉ bán bốn ngày.
Từ ngày đầu tiên Tụ Phúc Lâu khai trương, thanh danh đã vang xa.
Vốn dĩ thanh danh của bọn họ đã đủ nổi tiếng ở thành Đồng Sơn, bây giờ có thêm một tửu lâu, Dư Ký đã chính thức trở thành đại biểu mỹ thực ở thành Đồng Sơn.
Từng ngày trôi qua, việc làm ăn của tửu lâu càng ngày càng tốt lên, khách càng ngày càng nhiều. Thỉnh thoảng, có người phải chờ hai ba khắc, thậm chí là nửa canh giờ mới có chỗ ngồi.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng đi đặt thêm mấy cái ghế để ở dưới mái hiên, cho khách ngồi chờ. Lại làm thêm một số mộc bài nhỏ, để Gia Bảo phân theo thứ tự phát cho khách, tránh việc tranh cãi ai tới trước ai tới sau.
Ngày hai mươi ba tháng chín, Tụ Phúc Lâu nghỉ bán bốn ngày, về nhà thu hoạch vụ thu.
Những khách nhân đến Tụ Phúc Lâu thấy thông báo, lắc đầu thở dài. Dư Ký này cái gì cũng tốt, nhưng mỗi khi đến mùa thu hoạch là nghỉ liên tục mấy ngày, bọn họ đã quen với phong cách làm việc của lão bản này, nên đành chờ vậy.
Hôm nay, giữa trưa, Lạc Minh Đạt từ huyện nha trở về, trong lúc ăn cơm, thấy đồ ăn trên bàn, cảm thấy có gì đó không giống thường ngày. Mấy món này sao lạ vậy? Màu sắc và mùi hương đều khác mọi ngày.
“Sao đồ ăn hôm nay không phải là của Tụ Phúc Lâu?” Giọng điệu cứng ngắc, chứng tỏ hắn không vui.
Lạc phu lang bới cho hắn một chén cơm: “Tụ Phúc Lâu nghỉ bán bốn ngày, về nhà thu hoạch vụ thu.”
“Gì? Lại nghỉ? Còn nghỉ bốn ngày?” Lạc Minh Đạt nhíu mày: “Vậy tiệm ăn vặt thì sao?”
Lạc phu lang đáp: “Cũng nghỉ bốn ngày.”
Lạc Minh Đạt: “…”
Hắn nhíu mày ngồi xuống, nhận cơm trong tay Lạc phu lang, nhìn đồ ăn trên bàn do đầu bếp nhà mình làm, chậm chạp không nhấc đũa.
“Không thích ăn?” Lạc phu lang thấy hắn như vậy, hỏi.
Lạc Minh Đạt lắc đầu, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt hầm.
Thịt hầm này là đầu bếp nhà bọn họ phỏng theo cách làm của Tụ Phúc Lâu, nhìn bề ngoài thì giống, nhưng hương vị thì kém xa vạn dặm.
Trong miệng toàn mùi dầu mỡ.
Lạc Minh Đạt không thích ăn thịt mỡ, quá béo. Mỗi lần ăn của Tụ Phúc Lâu đều không có nhiều dầu mỡ, còn cái này thì…
Hắn nhíu mày, cố gắng nuốt xuống, rồi nhanh chóng uống một tách trà nhuận cổ họng.
Lạc phu lang thấy thế, nói: “Ăn rau đi.” Y gắp một đũa rau đặt vào trong chén của hắn.
Lạc Minh Đạt đau khổ nhìn rau trong chén, nhưng vẫn ăn. Mấy ngày nay, ngày nào cũng ăn ở Tụ Phúc Lâu, bây giờ ăn đồ ăn do đầu bếp nhà mình làm, sao lại cảm thấy khó ăn vậy?!
“…Hôm qua mua lòng gà chua cay từ Tụ Phúc Lâu về vẫn còn, hay là, hâm lại cho ngươi nhé?” Lạc phu lang thấy hắn ăn mà đau khổ như vậy, nhịn không được nói.
Lạc Minh Đạt nghe vậy, lập tức gật đầu: “Được được được, mau làm đi.”
“Đồ ăn thừa đấy?” Lạc phu lang nhắc nhở, từ nhỏ Lạc Minh Đạt đã sống trong nhung lụa, chưa bao giờ ăn cơm thừa canh cặn, mỗi lần ăn là phải ăn đồ mới. Kể cả chiến loạn năm đó, nhà hắn cũng bị ảnh hưởng nhưng không nhiều, cũng chưa bao giờ ăn đồ thừa, dù ăn đơn giản đến cỡ nào cũng phải là đồ ăn mới.
Lạc Minh Đạt nghe vậy, nhíu mày, sau đó nhìn đồ ăn trên bàn, lại quay đầu nhìn phu lang của mình, biểu tình rất đáng thương.
“…Được rồi, chờ một lát, để ta nhờ Minh thúc hâm lại.” Lạc phu lang nói, sai hạ nhân đi truyền lời.
Lạc Minh Đạt liên tục gật đầu, buông đũa xuống, chờ.
“Phu lang, món cà tím ngày hôm qua còn không?”
Tiểu hán tử khoảng bốn năm tuổi ngồi bên cạnh Lạc phu lang nói: “Cha! Hết rồi, hồi sáng con ăn hết rồi.”
Lạc Minh Đạt: “…À.”
Ngày hôm sau, Lạc Minh Đạt đến huyện nha, ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, Tri phủ Thái đại nhân dẫn theo phụ tá và hai tùy tùng của ông tới.
“Thái đại nhân? Sao ngài có thời gian rảnh đến đây?” Lạc Minh Đạt đứng dậy nghênh đón.
Thái đại nhân cười nói: “Có chuyện tốt, ngươi mau đi thay y phục, gọi Huyện thừa, chúng ta vào thôn một chuyến.”
Lạc Minh Đạt: “Hả? Vào thôn?”
Thái đại nhân nói: “Phải, đi xem tình hình thu hoạch vụ thu như thế nào, đi thôi!”
Lạc Minh Đạt: “…Vâng.”