Edit: Nhang – Beta: Hann
Bác bảo vệ ở cửa lớn đại học A rất nghiêm khắc, mọi phương tiện bên ngoài muốn vào đều phải xuất trình thẻ học sinh của trường. Lúc Từ Tinh Miên tham gia buổi tiệc, cô chỉ mang theo điện thoại di động. Vì không muốn làm khó bác bảo vệ nên cô đành phải nhờ tài xế đưa mình đến trước cửa quán mì.
Hoắc Thừa Kiêu quan tâm hỏi han: “Hay vào lấy dù rồi lại đi nhé?”
Từ Tinh Miên lúng túng gật đầu, chiếc váy trắng dài ôm sát người này chẳng dễ chịu chút nào, cô cất bước đi theo anh vào trong.
Cửa tiệm không mở cửa vào buổi tối, nhưng điều hòa vẫn duy trì nhiệt độ ổn định như mọi khi, gió lạnh thổi thẳng vào cổ khiến cô phải rụt bả vai lại.
Hoắc Thừa Kiêu “lạch cạch” bật công tắc đèn lên, nhìn thấy đôi môi trắng bệch của cô gái: “Lạnh à?”
Bả vai đang co lại của Từ Tinh Miên từ từ thả lỏng ra: “Có chút.”
Hoắc Thừa Kiêu dứt khoát tắt đèn: “Lên lầu đi.”
Lầu hai đã được sửa lại thành phòng ngủ, không gian khá rộng rãi. Trên bàn đối diện giường lớn bày một tòa lâu đài bằng lego, bên cạnh có một máy đọc đĩa, sát đó là một chồng đĩa CD được xếp chồng ngay ngắn lên nhau.
Mặc dù đã mở đèn tường rồi, thế nhưng khung cảnh xung quanh vẫn rất tối.
Từ Tinh Miên lặng lẽ đánh giá căn phòng, một hồi sau mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của một người đàn ông. Đột nhiên chân cô như cứng đờ tại chỗ, không thể bước tiếp được nữa.
Hoắc Thừa Kiêu đi đến trước tủ quần áo, rút một chiếc khăn mặt từ trong túi, sau đó lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra: “Có ngại mặc đỡ quần áo của tôi không?”
Từ Tinh Miên nhìn sang áo thun ngắn tay anh đang cầm, lông mi khẽ chớp vài cái rồi cụp xuống: “Không thích hợp lắm đâu.”
Hoắc Thừa Kiêu đã sớm đoán được câu trả lời của cô, anh ném áo thun vào trong tủ quần áo lại: “Được, vậy em chỉ có thể tới phòng tắm hong khô quần áo của mình thôi.”
Vì nước mưa chảy xuống nên mắt cô hơi cay, Từ Tinh Miên giơ tay lên xoa nhẹ khóe mắt mình một chút: “Phòng tắm ở đâu thế?”
Hoắc Thừa Kiêu đáp: “Rẽ phải, phòng đầu tiên.”
Trong phòng tắm, hệ thống máy sấy có hai chế độ là khô và ướt. Từ Tinh Miên mở máy sấy lên, làn gió thổi vào mái tóc ướt nhẹp của cô. Chưa đầy năm phút, mái tóc ướt sũng đã được hong khô.
Từ Tinh Miên nắm chặt quần áo trên người, lắc lư theo làn gió đang thổi trên đầu mình. Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, không biết người đàn ông này đã ở đây từ lúc nào. Anh đứng phía sau cô, hương thơm nhàn nhạt của gỗ xông thẳng vào mũi.
Khoảng cách của hai người không ở trong phạm vi bình thường nữa rồi.
Trái tim Từ Tinh Miên đập chậm nửa nhịp, làn váy đang đung đưa cũng khẽ chững lại.
Hoắc Thừa Kiêu phủ chiếc khăn lông trong tay lên mái tóc đã ướt nhẹp của cô: “Khăn lông này, chưa ai qua dùng đâu.”
Khăn lông màu xanh biển đã che khuất tầm nhìn của cô, Từ Tinh Miên cúi đầu nói: “Cảm ơn.”
Cô ngây người giũ giũ chiếc váy của mình, lúc đang muốn xoay người lại để đổi góc độ hong khô váy thì một cánh tay thon dài trắng nõn xuất hiện trước mặt cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng vén chiếc khăn lên, cứ như vén khăn voan che mặt đang trùm lên đầu cô vậy.
Hoắc Thừa Kiêu trầm giọng: “Nhìn đường đi.”
Từ Tinh Miên ngẩng đầu, khăn lông đang ở trên đầu lại rơi xuống cổ.
Căn phòng đầy hơi nước, chiếc váy trắng ướt đẫm ôm sát vào người cô, phác họa đường cong eo vô cùng hoàn mỹ.
Yết hầu Hoắc Thừa Kiêu khẽ động một cách khó hiểu, anh không mở mắt mà tăng điều hòa lên hai độ.
Anh dặn dò bảo: “Hong khô nhanh đi, nếu không sẽ bị cảm.”
Mười phút sau.
Từ Tinh Miên ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một ly nước ấm, gương mặt hơi phiếm hồng.
Hiệu quả cách âm của cửa tiệm không tốt, tiếng bước chân vội vã chạy lên lầu nhanh như tốc độ của tên lửa bỗng vang lên. Người trong phòng còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã điên cuồng gõ cửa phòng ngủ: “Con mẹ nóa tôi chịu đủ rồi… người anh em ơi tôi muốn được an ủi!”
Hoắc Thừa Kiêu xoa xoa lông mày của mình, đứng dậy định đi mở cửa.
Từ Tinh Miên hoảng sợ, vội vàng nắm lấy góc áo của anh: “Có cần tôi tránh một chút không?”
Lúc đầu người đàn ông nhướng mày lên, cảm thấy hơi khó hiểu. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của cô gái, hình như lúc này đã hiểu rõ hàm ý của cô là gì rồi.
Vào một đêm mưa, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, thật sự không hợp lễ nghĩa cho lắm.
Từ Tinh Miên buông tay ra, vẻ mặt đầy nghiêm túc giải thích: “Sẽ gây thêm phiền toái cho anh đấy.”
Hoắc Thừa Kiêu suy nghĩ vài giây, nếu để mấy tên ngốc ngoài cửa thấy anh với “cô em vợ” ở cùng một chỗ thì có cái trăm miệng cũng không nói rõ được. Vậy nên anh hất cằm chỉ về phía giường, ý bảo cô tìm một chỗ trốn tạm vào.
Từ Tinh Miên xoay người đi ngay, cô tiến đến chỗ anh vừa chỉ… Nhưng chăn lớn trên giường bị xốc một góc, thiết kế kiểu buông xõa xuống đất, gầm giường thì không có chỗ để chui người vào.
Thế ý của anh là bảo cô trốn lên giường đi à?
Nhìn thấy Hoắc Thừa Kiêu đã chuẩn bị mở cửa tới nơi luôn rồi, Từ Tinh Miên bất chấp sự câu nệ của đại não, cô mở tủ quần áo bên cạnh giường lớn ra rồi khom người chui vào.
May thay ngăn dưới của tủ trống không, cô chỉ cần cuộn người một chút thì có thể ngồi vào rồi.
Hoắc Thừa Kiêu để ý tất cả hành động của cô gái, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Anh đâu có ý định cho Trần Hành vào đây, chỉ cần tránh trong vài giây anh mở cửa là được rồi, ngồi xổm dưới mép giường là né được mà.
Nhưng lúc anh vừa vặn tay nắm cửa mở ra, người ngoài kia cứ như con chó dữ thấy mồi vậy, vồ vập nhào tới.
Hoắc Thừa Kiêu không kịp đề phòng, theo quán tính lùi về sau.
Trần Hành ôm chặt lấy hông của anh: “Tôi đã gây nên tội gì mà cái cô em họ kia vừa về tới nhà đã khóc khóc khóc. Ba tôi bảo tôi dỗ nó nhưng nó sống chết cũng không thèm nói ra lý do.”
Trần Hành thở dài, không muốn nhắc lại chuyện đau lòng nữa: “Này, sao cậu không đóng kỹ cửa tủ quần áo vào thế?”
Hoắc Thừa Kiêu khẽ nghiến răng, kiềm chế suy nghĩ muốn quăng anh ấy từ tầng hai xuống. Anh xoay người đi đến trước cửa tủ quần áo: “Đang dọn dẹp quần áo.”
Từ Tinh Miên cuộn cả người lại, trông cứ như một con mèo nhỏ vậy. Cô luôn duy trì tinh thần ổn định để bản thân không được hoảng hốt dù chỉ một chút, thấy anh tới còn giơ tay chào hỏi nữa.
Người đàn ông đã thay áo sơ mi và quần tây bị ướt ra rồi, anh mặc chiếc áo thun trắng và một chiếc quần suông trông khá nhàn nhã. Ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy rõ mắt cá chân trắng nõn của anh.
Trước đây, ở trên mạng có người tạo một cuộc bỏ phiếu, nội dung là [Vị trí gợi cảm nhất của một người đàn ông.]
Top của cuộc bình chọn đó chính là: Yết hầu, xương quai xanh và mắt cá nhân. Lúc ấy cô không quan tâm lắm.
Bây giờ, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, Từ Tinh Miên chăm chú nhìn, nhận ra người đàn ông có xăm hình ở một bên mắt cá chân.
Sao băng màu đen.
Đuôi ngôi sao bị một sợi dây ràng buộc, kéo dài tới nửa cổ chân.
Khảm vào da thịt, lấp lánh rực rỡ.
Cô trợn tròn mắt nhìn vào đó, thậm chí quên mất tình huống hiện tại, quên luôn quan hệ của hai người bọn họ. Cô đã bị mê hoặc nên vươn tay ra, muốn chạm vào ngôi sao đang rơi xuống đó.
Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua mắt cá chân.
Giữa chân mày của Hoắc Thừa Kiêu đột ngột nhíu lại, nơi bị cô chạm qua nóng như bị lửa thiêu đốt, anh nhanh chóng thu chân lại.
Động tác của anh rất nhanh, trong nháy mắt đó Từ Tinh Miên cũng tỉnh táo lại, ý thức được bản thân mình đang làm điều gì, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên…
Một tiếng “bộp” vang lên.
Đầu cô đã “tiếp xúc thân mật” với tấm vách ngăn.
Éc!
Cô há mồm, cảm giác chỉ thêm giây nữa thôi là linh hồn bay từ miệng ra được luôn rồi.
Trần Hành nghe thấy tiếng động, yên lặng hai giây: “… Tiếng gì đấy?”
Hoắc Thừa Kiêu nhìn chằm chằm vào cô gái hồn phiêu phách tán trong tủ, đối phương nửa xin lỗi, nửa đau khổ ôm đầu, anh kéo kéo cổ áo của mình: “Không cẩn thận đá trúng cửa.”
Trần Hành nói nhiều nên hơi khát nước, lúc anh ấy xuống lầu kiếm đồ uống, Từ Tinh Miên chui ra khỏi tủ quần áo, ba bước dồn thành một chạy đến chỗ sofa.
Hoắc Thừa Kiêu mặc áo khoác, vẻ mặt bình tĩnh dặn dò: “Đợi lát nữa tôi với cậu ấy đi ngoài rồi em hẳn về, lúc đi nhớ khóa cửa.”
Từ Tinh Miên cúi đầu chăm chú nhìn đầu ngón chân, hận không có cái hố nào để chui xuống luôn cho xong. Hai mươi năm cô sống theo khuôn phép, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống xấu hổ như vậy.
Hoắc Thừa Kiêu ấn đầu lưỡi lên hàm trên của mình, cười khẽ hai tiếng.
Lúc bước đến cửa, anh còn nghiêng người nói thêm: “Còn nữa, đừng sờ loạn vào chỗ nhạy cảm của đàn ông.” Giọng điệu của anh rất bình thản: “Không an toàn.”
Từ Tinh Miên trố mắt vài giây.
Cái gì không an toàn cơ, sờ mắt cá chân của anh ấy hả?
Vậy nên mắt cá chân chính là bộ phận nhạy cảm của anh sao?
“… À.”
Cô buồn rầu gõ trán, sao lại không biết kiềm chế thế chứ!! Nhưng nó thực sự thu hút người ta quá mà!
…
Hoạt động giải trí của đàn ông cũng chỉ có vài kiểu đơn giản như thế, uống rượu, đánh bài, chơi game.
Tiền cược ván hôm nay hơi lớn, ngày thường thiếu gia Hoắc đánh ván nào thắng ván đó nhưng hôm nay anh lại hơi thiếu hứng thú thì phải. Chỉ sau ba ván, anh đã ném hết tiền trong tay mình ra ngoài.
Người thì đang ngồi ở bàn đánh bài poker, nhưng không biết suy nghĩ đã lạc trôi về nơi đâu rồi, dáng vẻ ngây người.
Trần Hành cắn điếu thuốc: “Hôm nay cậu Hoắc của chúng ta không đúng lắm nha, sao lại thế này?”
Hoắc Thừa Kiêu dứt khoát ngả bài: “Hỏi các cậu này, một cô gái vô cùng ngoan ngoãn nhưng lại không được bố mẹ thích, là vì cái gì?”
Trần Hành nhỏ giọng hừ hai tiếng: “Cậu chắc chắn cô gái kia ngoan à? Không chừng là giả vờ thôi.”
Hoắc Thừa Kiêu cụp mắt nhớ lại, đúng thật, không thể gọi là ngoan ngoãn được.
Khi nào cần đúng mực thì không thiếu một phân, khi nào cần cứng cỏi thì một cây cũng không gãy.
Xem ra chuyện tối nay ở PUB, Trần Hội Dĩnh đã chạy về nhà mách lẻo, người nhà họ Từ còn bảo cô ta chủ động chịu thua xin lỗi. Nghe Trần Hành nói, Trần Hội Dĩnh còn bị ăn một bạt tai, nhưng mặc cho người nhà hỏi thế nào cũng không nói ra người đánh.
Hoắc Thừa Kiêu dùng gót chân để nghĩ cũng biết là ai đánh rồi.
Trần Hành chậm chạp phân tích: “Nếu thật sự là một cô gái tốt thì vấn đề thuộc về hai người bố mẹ đó. Cậu xem Trần Hội Dĩnh như vậy đấy, thế nhưng vẫn được cưng chiều như báu vật đó thôi.”
Những đứa bạn khác cũng ngầm hiểu: “Hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy hai từ “cô gái” từ miệng Hoắc thiếu nha, hiếm lắm mới thấy đấy.”
“Cái gì mà hiếm chứ, nhất định là gặp quỷ rồi!”
Một đám người không hẹn mà cùng cười ầm lên.
Những người ở trong phòng bao đều chơi với nhau từ lúc còn nhỏ, người khác không dám đùa giỡn như thế, nhưng bọn họ cứ mở miệng ra là nói vậy. Chọc Hoắc Thừa Kiêu xù lông lên, đá vào mông hai phát thì đám nháo nhào kia mới chịu dừng lại.
Trần Hành kêu bọn họ tiếp tục chơi thêm ván nữa: “Ván cuối, ván cuối đi!”
Hoắc Thừa Kiêu mở chai rượu gần tay nhất, bọt khí trào lên, anh tỏ vẻ ghét bỏ lắc cái bình: “Mùi rượu nặng cũng nặng phết.”
“Nồng độ không cao lắm, nhưng mùi vị khá cay.” Trần Hành đánh giá: “Tôi chỉ uống một hớp mà đầu lưỡi tê cả luôn.”
Hoắc Thừa Kiêu hứng thú, rót một ly đầy rồi ngửa đầu uống một hơi, anh không đổi sắc mặt nuốt rượu trong miệng mình xuống.
“Cũng có thế thôi, giống nước lã, chả có gì thú vị.”
Kể từ lúc bắt đầu ván bài, Cố tổng – người luôn chăm chú rút bài ngẩng cao đầu lên: “Vị giác của cậu không giống người bình thường.”
Bàn tay đang cầm lấy cốc của anh hờ hững di chuyển.
Hoắc Thừa Kiêu lắc rượu trong cốc, không tập trung “Ừ” một tiếng.
Trần Hành lại tiếp tục thắng một ván nữa, vừa hút thuốc vừa kích động thu tiền cược. Cố Đình Diễn – người phải bỏ ra một mảnh đất tốt còn kích động hơn. Nhưng Hoắc Thừa Kiêu – người đã mất đi một con ngựa con chẳng mảy may dao động gì cả, thậm chí còn có thái độ kiểu ông đây không quan tâm.
Trần Hành đang vui sướng ăn mừng, chọn một bài dân ca trên điện thoại của mình, sau đó lắc lư theo tiết tấu bài nhạc trong khi sáu người kia không biết đó là cái gì nữa. Kết quả anh ấy đụng trúng người phía trước.
Cơ thể của Hoắc Thừa Kiêu vô cùng cứng cáp, Trần Hành đau tới nỗi nhe răng trợn mắt.
“Con mợ nó, tự nhiên đứng lên chi vậy ba?”
Hoắc Thừa Kiêu cao hơn anh ấy nửa cái đầu, bị đụng phải nhưng bước chân không hề di chuyển một cm nào. Tuy nhiên chiếc điện thoại để trên bàn do bị đụng trúng nên đã rơi xuống đất.
Màn hình vẫn đang hiển thị album ảnh mà Hoắc Thừa Kiêu vừa mới mở ra.
Bên trong là cô gái mặc lễ phục màu tím nhạt, chính là dáng vẻ của Từ Tinh Miên hôm mừng thọ cụ Hoắc đây mà.
Cố Đình Diễn liếc nhìn một cái: “Em gái của Từ Tư Nhiên?”
Trần Hành vẫn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ với việc đại ca Hoắc như vầy mà lại. Một giây trước khi Hoắc Thừa Kiêu cúi người xuống nhặt điện thoại di động lên, anh ấy đã dũng cảm lấy lên trước, xác nhận xem có phải Từ Tinh Miên hay không.
“Móa nó, thật đúng là!”
Cố Đình Diễn nhẹ nhàng hỏi bâng quơ: “Cho nên cô gái rất ngoan nhưng không được ba mẹ yêu thương là cô ấy à?”
Hoắc Thừa Kiêu biết giải thích cũng vô dụng, hơn nữa nếu càng giải thích thì càng thể hiện anh để ý điều này, vậy nên anh chỉ thờ ơ lấy điện thoại lại: “Đúng vậy.”
Cố Đình Diễn dùng hai giây để nghiêm túc nhớ lại: “Lúc trước tôi có hợp tác với Hoàn Hải, lúc điều tra Từ Tư Nhiên cũng tiện tay tra luôn em gái anh ta. Nếu cậu thấy hứng thú thì ngày mai tôi chuyển tư liệu qua cho cậu.”
Hoắc Thừa Kiêu siết chặt điện thoại, lắc đầu.
Như vậy chẳng khác gì dòm ngó đời tư của người khác, không phải bất đắc dĩ lắm thì anh sẽ không làm.
Tăng sau, bọn họ quyết định đi ăn đồ nướng.
Hoắc Thừa Kiêu không đi cùng, gọi xe đi thẳng về tiệm mì.
Sau cơn mưa, không khí rất oi bức, trong làn gió vẫn còn ẩm ướt bởi hơi nước. Anh đóng cửa sổ xe lại, đủ thứ suy nghĩ đang lẩn quẩn trong đầu anh vẫn chưa biến mất, thậm chí càng ngày càng nhiều hơn.
Mắc mớ gì đến anh chứ. Chuyện này căn bản không liên quan đến anh.
Nhưng anh tò mò.
Khác những cô con gái được người trong nhà cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, hai vị ba mẹ nhà họ Từ lại để con gái ruột của mình trở thành cỏ hoang.
Không người chăm sóc cũng thôi đi, đã vậy còn muốn cô hỗ trợ mạng lưới giao thiệp trong nước giúp nữa.
Hai người đó chỉ lo tính toán cách tăng danh tiếng, cũng không biết bọn họ có cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không nữa.
Anh vào nhà, đi lên lầu.
Trước khi rời đi, khăn lông trên tay vịn của sofa đã được gấp lại chỉnh tề. Những chỗ Từ Tinh Miên từng ngồi qua không hề dính một sợi tóc nào. Hoắc Thừa Kiêu ngồi xuống, thấy lâu đài bên cạnh dư ra một tờ giấy.
Mặt trên viết một hàng chữ nhỏ xinh đẹp.
[Không cố ý chạm vào đâu. TvT!]
Vẻ mặt bối rối của Từ Tinh Miên như hiện lên trước mắt anh.
Nói chung đều là [Tôi không biết đó là vị trí nhạy cảm của anh], [Rất xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn.], cho đến [Chỉ là tôi thấy đẹp nên mới sờ thử.]. Tất cả đều những câu từ lễ phép nhất.
Một thứ cảm xúc nhỏ bé như xẹt ngang lòng anh.