Edit: Nhang – Beta: Hann
Ban đêm ở PUB đặc biệt náo nhiệt, những ánh đèn đủ màu sắc không ngừng chớp nháy liên tục làm đau hết cả mắt. Trên sàn nhảy, đám người không ngừng nhảy nhót uốn éo, chuyển động theo âm nhạc đầy sống động.
Trong bầu không khí ồn ào như vậy, Từ Tinh Miên lặng lẽ đứng ngoài cửa. Cô được bạn thân ở trong nước của mẹ mình dẫn đến chỗ trang điểm, người dì đó cũng vô cùng nhiệt tình, tự mình đưa cô tới PUB.
Từ Tinh Miên đành phải gọi điện thoại nhờ tài xế tới cửa lớn của đại học A đón người thôi.
Hoắc Thừa Kiêu ngồi trong phòng một hồi lâu, quần áo trong tủ phần lớn là đồ bình thường của ông chủ tiệm mì. Anh gọi Trần Hành mang mấy bộ sơ mi quần tây trông bình thường của Hermes tới, kiểu dáng cũng giống nhau cả nên anh không ý kiến gì, mặc đại một bộ.
Trần Hành tò mò hỏi: “Ngài đây là muốn làm gì thế?”
Anh ấy đã tận lực khống chế giọng điệu của bản thân để không biểu hiện ý tứ “Ngài lại nhận thứ nghiệp vụ kỳ lạ gì thế” ra ngoài.
Lên đồ thế này, e là tới hộp đêm này nọ rồi.
Hoắc Thừa Kiêu lạnh lùng lườm anh ấy một cái: “Đi dọn dẹp cho người ta.”
Nói xong anh cầm điện thoại tìm tài khoản của Trần Hành, chuyển tiền qua xem như trả phí chạy vặt: “Cảm ơn, ngày mai mời cậu ăn cơm.”
Chiếc xe ổn định chạy đến gần bãi đậu xe, Từ Tinh Miên chậm rãi bước mấy bước đến trước xe, gót giày và mặt đất ma sát vào nhau tạo ra âm thanh cộp cộp. Mấy giây sau, cửa xe được mở ra từ bên trong.
Tóc tai người đàn ông được chải chuốt kỹ càng, mỗi một sợi tóc đều toát lên cảm giác đẳng cấp không cho phép người khác xem thường.
Dáng người cao gầy mang theo khí thế áp bức, dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng cũng không thể làm giảm đi khí chất của anh.
Từ Tinh Miên chớp mắt vài cái: “Tóc của anh trông đẹp đấy.”
Hoắc Thừa Kiêu hơi cúi người, trong nháy mắt kéo gần khoảng cách giữa hai người lại: “Tony ở bên cạnh làm cho.”
Hơi thở ấm áp truyền tới, Từ Tinh Miên bị hormone nam tính tấn công, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác: “Chúng ta đi vào thôi.”
Hai người một trước một sau bước vào PUB, đi xuyên qua sàn nhảy, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới phòng bao đã được đặt trước.
Bỗng nhiên Từ Tinh Miên nhớ đến lát nữa đi vào phải giới thiệu tên của anh, nhưng cô vẫn chưa biết tên anh là gì nữa.
“Tôi tên Từ Tinh Miên, anh thì sao?”
Hiệu quả cách âm của phòng bao trong PUB không tốt lắm, âm thanh ồn ào len lỏi qua khe cửa truyền tới, khiến giọng nói của cô cũng chìm vào mớ âm thanh hỗn loạn đó.
Từ Tinh Miên vẫy tay, ý bảo anh khom lưng xuống.
Hoắc Thừa Kiêu chậm rãi nghiêng người về phía trước một chút, cô gái nhón chân lên, ghé sát đến người anh: “Tôi hỏi anh tên gì ấy.”
Nói xong, cô quay sang nhìn vẻ mặt của anh.
Nhưng chưa kịp chờ đối phương trả lời, tiếng mở cửa kính ở phía sau vang lên, khuôn mặt trang điểm đậm của cô Trần xuất hiện trước mặt hai người.
“Ô ai đây nhỉ, ở hành lang mà đã bắt đầu tán tỉnh rồi.”
Hoắc Thừa Kiêu cảm thấy bên tai mình như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng sượt qua, sau đó thì có một con vịt đã phá hỏng bầu không khí. Anh nhíu mày lại, nhìn xem con vịt nào đã cạp cạp phá hỏng bầu không khí này.
Trần Hội Dĩnh là em họ của Trần Hành, gia cảnh xuống dốc nên phải nương nhờ nhà Trần Hành.
Nhưng mấy năm nay Hoắc Thừa Kiêu ở nước ngoài, cho dù có quen biết nhà họ Hoắc thì cũng chưa chắc đã gặp mặt anh.
Trần Hội Dĩnh lập tức biểu diễn kỹ năng thay đổi sắc mặt của mình, che miệng ngạc nhiên: “Là cô hả Tinh Miên, tôi nghĩ bác ấy chỉ nói chơi thôi, không ngờ cô sẽ tới thật này.”
Từ Tinh Miên chẳng buồn nhấc mi mắt lên, như thể đang trả lời câu nói kia của cô ta, phát huy biểu cảm đầy hoàn hảo: “Tôi tới rồi, tới thật mà, tôi tới hắt rượu nữa này.”, được không hả.
Nếu không nhờ vị này về nhà thêm mắm thêm muối khóc lóc kể lể, vậy thì cô căn bản không cần phải phí tâm phí sức tham gia đấu tranh xã hội như thế này làm gì.
Phòng bao có bảy tám người, thấy Trần Hội Dĩnh dẫn hai người vào thì bọn họ lao nhao tiến tới chào hỏi.
Sản nghiệp của Hoàn Hải lớn, tuy không biết địa vị trong nhà của Từ Tinh Miên ra sao, nhưng dù gì cô cũng là đứa con duy nhất của nhà họ Từ.
Nói chuyện xong thì đám chị em plastic của Trần Hội Dĩnh nhìn về phía bạn nam đi cùng cô.
Chị em plastic: ý chỉ tình chị em giống như bông hoa nhựa, giả nhưng bền.
Nãy giờ chỉ lo bới móc khiêu khích cô nên chưa để mắt đến người đàn ông này…
Ánh mắt cô ta dừng trên người anh ba giây, cô Trần bị đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông dọa sợ, phải nhìn sang chỗ khác.
Chị em bên cạnh to gan hỏi: “Tinh Miên, cô không giới thiệu chút à?”
“Đây là bạn trai tôi.” Từ Tinh Miên hời hợt.
Trần Hội Dĩnh đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy: “Ai da, bạn trai mình mà cũng không xứng có cái tên hả?”
Hoắc Thừa Kiêu nhìn cô một cái, cánh tay duỗi ra ôm lấy bả vai của cô gái, hơi dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.
“Tôi họ Hoắc, tên thì không nói cũng được, chỉ là người buôn bán nhỏ lẻ thôi.”
Nói xong, nhóm phụ nữ đối diện không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng.
Ngay cả tên công ty cũng không chịu nói, còn là buôn bán nhỏ lẻ nữa chứ.
Trái lại, Từ Tinh Miên cảm thấy rất kinh ngạc, nhắc tới họ Hoắc này, tất cả mọi người ở Thân Thành đều sẽ liên tưởng đến gia đình ở phía Tây kia. Có lẽ do cô nhạy cảm mà thôi, người nhà họ Hoắc, chắc không đến nỗi mở cửa hàng trước đại học A chứ.
Trần Hội Dĩnh bất mãn nhìn thái độ của bọn họ, rất lạnh nhạt, làm gì có chỗ nào giống cố ý đến đền lỗi đâu.
“Buôn bán nhỏ lẻ à, không sao đâu. Dù gì chờ đến khi anh ở rể nhà họ Từ rồi, vậy thì nói không chừng toàn bộ Hoàn Hải đều sẽ là của anh đấy.” Cô ta che miệng cười: “Nhưng mà nhà họ Từ chọn rể, phải giăng lưới khắp thế giới vậy sao?”
Có lẽ do vẫn chưa chạm đến giới hạn cuối cùng, vậy nên cô gái ở trong ngực người ta kia vẫn thờ ơ như cũ.
Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu nhìn Từ Tinh Miên, sự cưng chiều trong mắt muốn trào ra ngoài luôn rồi: “Giăng lưới là bản lĩnh của cô ấy, còn sa vào lưới là vinh hạnh của tôi.”
Từ Tinh Miên mở to mắt, hóa ra người đàn ông này không chỉ có khuôn mặt thôi đâu, còn có khả năng mở miệng nói mấy câu khiến người khác chết nghẹn nữa.
Suýt chút nữa cô vỗ tay cho anh luôn rồi.
Trần Hội Dĩnh thấy có người che chở Từ Tinh Miên, xụ mặt giận dỗi ngồi xuống chiếc ghế sofa cách đó không xa.
Hoắc Thừa Kiêu lấy một cái ly sạch sẽ đến, rót chút rượu vang đỏ: “Uống không?”
Từ Tinh Miên nhận lấy chiếc ly, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, rượu vang đỏ của Domaine Leroy, hương vị thuần khiết.
Mắt cô sáng rực lên: “Cũng không tệ lắm, anh nếm thử xem.”
Cái ly lại về tới tay Hoắc Thừa Kiêu, trên thành ly còn có chút son. Hoắc Thừa Kiêu hơi nhướng mày, cũng không biết là vô tình hay cố ý, ánh mắt dừng một hồi lâu trên vết son hồng vừa dính vào.
Thoáng chốc Từ Tinh Miên kịp thời phản ứng lại, đoạt lấy cái ly trong tay anh: “Cái này tôi uống qua rồi.”
Đáp lại cô là một tiếng cười trầm thấp.
Giữa chừng thì Hoắc Thừa Kiêu đi nghe điện thoại, đứng dậy ra khỏi phòng bao.
Hình như cuối cùng cũng chờ được tới giờ phút này, đám người cách đó không xa cố ý nói lớn, lời nói đầy ác ý của Trần Hội Dĩnh vang lên: “Tôi thấy Từ Tư Nhiên chết thật oan uổng mà, em gái không nhớ mong cũng thôi đi, lại còn trêu chọc tiểu bạch kiểm…” ()
() Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi.
Cô ta vừa mới nói được nửa câu, tiếng giày cao gót truyền đến từ phía sau. Ngay sau đó, có người dùng lực nắm lấy đầu tóc khiến cô ta phải quay đầu lại, một bạt tai tát thật mạnh vào mặt cô ta.
Bầu không khí trở nên im ắng trong chốc chát.
“Tôi chưa bao giờ động thủ đánh người cả, cô Trần là người đầu tiên.”
“Cô nên cảm thấy vinh hạnh đi.”
Giọng điệu của Từ Tinh Miên hơi trầm xuống, mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Cái tát này khiến Trần Hội Dĩnh hoàn toàn ngây ngốc, ngay cả cảm giác khiếp sợ giống ở bữa tiệc lần trước cũng không có, chỉ sững sờ đứng ngây người ở đó.
“Tôi nhớ bố của cô có dự án hợp tác năm năm với Hoàn Hải, tôi không ngại thêm mắm thêm muối nói thêm chút chuyện với người nhà đâu.”
Từ Tinh Miên đắc ý nở nụ cười: “Lần này nên mách lẻo hay không, tự cô nghĩ cho kỹ đi.”
…
Sau khi Hoắc Thừa Kiêu cúp điện thoại, anh đứng thẳng người, móc bao thuốc lá trong túi ra.
Có vài người ngồi rải rác trong khu vực hút thuốc, chỉ có anh đứng một mình mà thôi. Cửa sổ sát sàn phản chiếu bóng dáng cao lớn của người đàn ông, khó mà thoát được chiến trường của phụ nữ, cuối cùng lỗ tai cũng được yên tĩnh rồi.
Hút xong một điếu, phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Từ Tinh Miên không quen mang giày cao gót, lúc này đang dẫm lên thảm cầu thang mềm mại, đi cẩn thận từng li từng tí.
“Chúng ta đi thôi.”
Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Không cần ở lâu thêm chút à?”
Từ Tinh Miên thả lỏng lòng bàn tay đang siết chặt, vừa rồi dùng sức quá mạnh để tát, phản lực khiến tay cô hơi đau nhói.
“Chuyện đã giải quyết xong cả rồi, ở lại cũng chán thêm thôi.”
Hoắc Thừa Kiêu nhìn thoáng qua phòng bao, thấy một vị tiểu thư nào đó đi ra ngoài thăm dò tình hình bên này, anh rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai cô.
Từ Tinh Miên đưa lưng về phía hành lang nên không phát hiện người phía sau: “Anh làm gì thế?”
Hoắc Thừa Kiêu khẽ cười: “Có người đang nhìn.”
“Được rồi.” Từ Tinh Miên bất đắc dĩ, chủ động luồn tay vào khuỷu tay của anh.
Hai người vờ như “Nửa dìu, nửa ôm” rời khỏi PUB.
Thời tiết ẩm ướt oi bức của mùa mưa đã chuyển thành một trận mưa tầm tã, không ít người đi đường phải chen chúc nhau trú mưa.
Lúc Từ Tinh Miên đến, cô nghĩ sẽ phải dây dưa ở đây lâu nên bảo tài xế đi về trước. Taxi gần đây thì lại ít, vậy nên bây giờ bọn họ phải trở về như thế nào mới là vấn đề nan giải.
Chỗ đám người chen chúc nhau, đủ thứ mùi nước hoa trộn lẫn vào nhau, theo không khí ẩm ướt len lỏi vào khoang mùi. Hoắc Thừa Kiêu lặng lẽ nhíu mày.
Anh cúi người nói với người bên cạnh một tiếng: “Tôi đi gọi xe.”
Đương nhiên Hoắc thiếu gia không biết cách sử dụng phần mềm gọi xe, anh gọi điện thoại cho quản gia nhà họ Hoắc, nhờ ông ấy tìm một chiếc xe ở khách sạn gần đây.
Quản gia lập tức hiểu ý: “Tôi đi làm ngay đây.”
Hoắc Thừa Kiêu thờ ơ dặn dò: “À đúng rồi, tìm người tài xế nào không biết tôi ấy.”
“À, được.”
Quản gia làm việc rất nhanh, năm phút sau đã gửi biển số xe đến điện thoại của anh. Khách sạn cách PUB mười phút đi ô tô, chiếc SUV màu trắng dừng ở đường đối diện.
Có một lối đi dành cho người đi bộ sang đường đối diện, nhưng xe cần phải đi một đoạn đường mới có thể quay đầu. Nếu tài xế biết thân phận của anh, anh ta sẽ không lựa chọn việc tránh phiền phức và dừng lại ở làn đường đối diện như thế đâu.
Hoắc Thừa Kiêu xác nhận biển số xe: “Xe tới rồi.”
Từ Tinh Miên ngẩng đầu, đáy mắt do nhiễm hơi nước nên cũng long lanh hơn: “Nhanh thế à?”
“Ở phía đối diện, chúng ta đi qua đó nhé.” Anh duỗi tay xem còn mưa không: “Sợ dầm mưa à?”
“Không sao đâu, chỉ dầm mưa thôi mà.” Từ Tinh Miên không để ý lắm, khóe môi cong lên cười với anh.
Hoắc Thừa Kiêu sững sờ, không ngờ cô dễ nói chuyện như vậy. Không phải thiên kim tiểu thư đều chú trọng hình tượng à, kiểu tình huống dầm mưa như thế này rất mất mặt, nhất định sẽ không hài lòng chút nào.
Mưa rơi nặng hạt, cống thoát nước không thoát kịp nên đã tích tụ thành một dòng nước không nhỏ.
Từ Tinh Miên khom lưng cởi đôi giày cao gót vướng víu trên chân ra. Lúc đang định dùng chân trần đi qua thì Hoắc Thừa Kiêu trực tiếp ôm lấy eo cô, sau đó bế bổng cô lên rồi đi qua dòng nước..
Từ Tinh Miên không kịp phòng bị, hai tay dùng sức nắm lấy tay anh. Khi ra khỏi nơi trú mưa, trong nháy mắt những giọt mưa đã làm áo quần của cả hai ướt sũng.
Người đàn ông ôm cô đi qua đường lớn, chờ đến khi hai chân chạm đất, tất cả chỉ xảy ra trong vòng một phút mà thôi.
Từ Tinh Miên đứng yên, nói cảm ơn: “Phiền anh rồi.”
Giọng nói bình tĩnh nhưng rụt rè.
Hoắc Thừa Kiêu mở cửa xe để cô vào trong trước, bản thân thì khom lưng vòng qua bên kia để lên xe. Anh ung dung thong thả sửa sang lại áo sơ mi bị ướt, tầm mắt hơi nghiêng, dừng lại ở hình ảnh cô gái đang cuộn ngón chân lại.
Có thể là do giày cao gót không vừa chân, vậy nên gót chân trắng nõn của cô đã rướm máu.
“Đã bảo con nít muốn ra đường phải mang giày mà.” Hoắc Thừa Kiêu trêu chọc nói.
Tai Từ Tinh Miên đỏ ửng lên, cô rụt chân lại, nghiêm túc đính chính: “Là do giày không vừa chân mà!”