Tiêu Lâm được Hàm Dương đích thân nắm tay dắt đi, mặc dù nàng đã quyết liệt từ chối, nhưng cũng tại đôi mắt sắc bén của hắn giống như đang hăm dọa nàng vậy. Đối mặt với hắn làm lá gan của nàng ngày càng nhỏ hơn.
"Đại ca, đến thôn rồi, mau buông tay ta."
Quả thật phía dưới chân núi có thôn trấn, là một khu vực hoang vu và nhỏ bé. Tiêu Lâm giả dạng cô thôn nữ, giọng nói bị nâng lên tông cao làm đau hết cả họng, còn những ngón tay nhỏ nhắn bị nam nhân này xiết chặt, đầu ngón tay đã sớm trắng nhợt.
Hàm Dương nhìn nàng bằng một ánh mắt dò xét, từ ngoài vào trong đều không bỏ xót một chi tiết nào, Tiêu Lâm ngay cả nuốt nước bọt cũng thấy khó khăn.
"Ta muốn, hỏi kĩ hơn về công thức nấu ăn của Lâm bà bà."
Giọng điệu thản nhiên của hắn trong hoàn cảnh này không hề thích hợp một chút nào, khóe môi Tiêu Lâm có chút giật giật, đây là muốn ngáng đường nàng sao.
"Hô hô, vị đại ca này không cần phiền như thế đâu, có gì hỏi ta tại đây đi, dù sao công thức đó ta cũng biết."
"Học tập của người có kinh nghiệm vẫn tốt hơn." Đồng thời hắn xuất ra tư thế chuẩn bị tiến vào thôn, làm Tiêu Lâm chân tay run lẩy bẩy.
Thằng ôn con này!!!!!!!!! Suy nghĩ như một đại nương lớn tuổi cứ mãi ám ảnh vào đầu óc của nàng.
Tiêu Lâm đã không thể tiếp tục rơi vào thế hạ phong, nàng nhẫn nhịn đã quá đủ rồi, cần phải vùng dậy đấu tranh. Nàng dùng lực thật mạnh bóp chặt ngón tay thon dài của Hàm Dương, các cơ bắp trên tay ghì chặt làm Hàm Dương sắc mặt chợt biến. Xem ra là có chút giật mình cộng thêm đau đớn.
"Phụ mẫu nhà ta không thích nữ nhi của mình về chung với một nam nhân đâu."
Phải, Tiêu Lâm à mày giỏi lắm, đây là lễ nghi đơn giản đó.
Nàng và Hàm Dương đá xéo mắt qua lại, người ngoài nhìn vào không chừng có thể thấy được hai khí thế bừng bừng đang dần bùng cháy.
"Hàm Dương ca, chúng ta cũng nên về thôi, kẻo làm hiệu trưởng lo lắng."
Một cậu em trắng trẻo đã kịp thời ngăn chặn chiến tranh, nhìn gương mặt non nớt sắp bị Hàm Dương làm thịt kia, Tiêu Lâm chỉ cảm thán tương lai mịt mù của cậu.
À! Mà ai biết Hàm Dương "xử trí" cậu ta như thế nào? Theo đầu óc của Tiêu Lâm thì sẽ có rất nhiều cách.
Phút chốc trên gương mặt thánh thiện lại bày ra một nụ cười cực kì khả ố.
"Hừm, cầm lấy."
Tiêu Lâm được "Bạo huynh" ném cho một tấm phù điêu mạ vàng, trước hết thử cắn thì không bị sứt mẻ.
"Bọn ta không thể hộ tống cô đến kinh đô, nếu trên đường gặp chuyện gì bất trắc, có thể là bị cướp, gặp ma thú, gặp kẻ lừa đảo, hoặc là..." hắn cười tà rồi tiếp tục nhấn mạnh :" Thì hãy đến Hàm gia để tìm trợ cấp."
"Vâng vâng xin cảm ơn." Người ta đã có ý tốt thì Tiêu Lâm cũng nên lịch sự nhận.
"Tốt nhất cô đừng quá nhiều chuyện trên đường đi."
Nhắc nhở một cách lạnh lùng, Hàm Dương đã dẫn các học viên rời đi, có lẽ vì lo cho Lâm bà bà mà bọn họ phải hao phí rất nhiều thời gian, Tiêu Lâm thực sự cảm thấy có lỗi, quyết tâm báo đáp khi gặp lại, chỉ là không biết nên làm gì cho họ.
Đợi khi đoàn người khuất khỏi tầm mắt, nụ cười của Tiêu Lâm liền vụt tắt, khi mất đi sự náo nhiệt xung quanh, con người ta sẽ nhớ lại những mất mát trong tim.
Tiểu Bạch rời đi chưa lâu, có lẽ vẫn lạc trong rừng chăng, hiện tại nàng nên đi tìm, hay trả lại tự do cho hắn. Dù sao lần trước khi hắn mất mạng vì nàng, khế ước linh hồn của hai người đã bị xóa bỏ. Tiêu Lâm một mình lang thang trong rừng, nhưng thật ra trong lòng đang rối bời vì những suy nghĩ xung đột lẫn nhau.
Đến thế giới này, Tiêu Lâm đã giết người, đầu tiên là hai tên thổ phỉ do Nhan gia sai khiến, nàng thật ác độc, mất nhân tính khi vốn là con người trưởng thành và hiện đại, lại dễ dàng kết liễu đi sinh mạng của người khác. Nàng tự nhận mình không phải người tốt, nhưng không biết rằng những quá trình nàng bước đi, Tiêu Lâm có thay đổi?
"Kí chủ, cách đối nhân xử thế vốn không thể lúc nào cũng tốt đẹp trong mắt người khác."
"Ngươi nói phải. Nhưng ta ghét ngươi."
"Vì sao?" Hệ thống giống như khá tổn thương, phải mất một thời gian sau nó mới trả lời.
"Vì đã vô tình, ta biết chứ! Tất cả những gì ngươi làm đều có lí do riêng cả. Tất cả đều tốt cho ta. Nhưng ta vẫn ghét ngươi, vì sao lúc nào cũng giấu kín mọi thứ với ta."
Hệ thống tốt lắm, nàng yêu quý nó như một phần của cơ thể mình vậy, nhưng những gì nó gánh vác đã vượt quá giới hạn của nó.
"Hứa với ta, sau này đừng một mình chịu đựng nữa."
"Hệ thống biết rồi."
Lần đầu tiên, khi mà song phương thật lòng mà đối đãi, bày tỏ với nhau.
Hệ thống cho nàng sự sống, nó là một hệ thống có nhân nghĩa.
_____________________
Nằm sâu trong Thần giới, nơi tận cùng chứa đựng những vực thẳm bất tận, những loại thực vật u ám khi quanh năm không có một chút ánh sáng mặt trời nào bao bọc.
Giữa vùng đá trống thô cứng, có một tòa đại điện được xây dựng bằng loại thạch anh màu đen đặc, tỏa ra hắc khí bao trùm lấy không gian. Điện được xây dựng với mục đích là nơi trú ẩn của Thần hủy diệt, khi mà người và Thần sáng tạo kết thúc công việc của mình, tiến vào giấc ngủ ngàn thu. Nhưng không, bức tượng đá điêu khắc dung nhan của thần đang bị nhóm nhân loại nào đó đập phá, nhìn gương mặt chúng xem, thần tự giễu, tham lam và ích kỉ, chúng không hề nương tay khi ra sức phá hủy gương mặt, đồng thời cả tôn nghiêm của thần.
"Chúng muốn gì?" Thần hỏi. Nhưng lời của thần không ai có thể nghe thấy và đáp lại.
Sự tín ngưỡng của nhân loại đối với thần đã sắp cạn kiệt, thần đang thoi thóp trong sự tĩnh lặng của bóng đêm, những ác quỷ thấp kém lại âm mưu chiếm lấy vị trí của thần, chúng mong muốn loại bỏ thần mãi mãi, chúng muốn ngang hàng đối đầu với nửa kia của thần là Bạch Vương.
Nhóm nhân loại đều đồng loạt diện áo choàng đen, có lẽ chúng là một giáo phái. Điện thờ này là nơi mà chúng phải tốn sức tìm kiếm, phải tiêu tốn rất nhiều nhân lực mới đến được đây. Kế hoạch chỉ cần một bước nữa là sẽ hoàn thành, tên thủ lĩnh có thể nghe được tên ác quỷ đang thì thầm với hắn về vị trí đặt sức mạnh còn sót lại của Hắc vương, thứ vũ khí có thể hủy diệt cả đại lục.
"Đội trưởng, ở đây." Nghe thấy âm thanh vui mừng và rộn rạo ấy, đám người bắt đầu tập trung với nhau về phía đó.
Trước mặt họ là chiếc rương màu tím, mặt rương được nạm các loại đá màu sắc và phát sáng, bọn người tham lam mong muốn nhanh chóng được kéo chúng ra. Rương không khóa, nhưng nhân loại biết không dễ gì để chúng mở nó.
Người chỉ huy lập tức làm theo hướng dẫn của các vị tư tế, ông sai người mang vào một cái lồng sắt, bên trong là năm nữ nhân gương mặt vẫn còn non nớt. Khung cảnh càng khốc liệt hơn khi năm người họ bị lôi ra ngoài, xếp thành hình ngôi sao năm cánh, trên cổ họ kề một con dao sắc nhọn, chỉ cần một chuyển động nhỏ thôi, lịn hồn của họ sẽ ngày càng gần với địa ngục.
"Năm người đều là trinh nữ chứ." Tên chỉ huy nói, lưỡi hắn tạo ra âm thanh "chậc, chậc" có vẻ như hắn rất luyến tiếc với các nữ nhân này.
Hắn bắt đầu dùng dung dịch ma pháp, miệng lẩm bẩm các câu thần chú hắc ám. Hắc vương biết vũ khí của mình sắp bị đánh cắp, nhưng với sức lực của thần, chỉ có thể bất lực nhìn thế sự, cũng một phần, thần đã đặt tin tưởng vào Tiêu Lâm, người có thể cứu vớt thế giới này.
Hồi cuối cùng: Cân bằng thế giới đã mở ra.
_____________________
Vị nông phu ngạc nhiên nhìn cô gái đang nói chuyện với mình, màu tóc bạch kim tuy không hiếm lạ trong đại lục này, nhưng của nàng lại mang theo mùi hương thanh khiết và mát lạnh, kết hợp với dung nhan như họa, màu mắt đỏ kì quái, lão nông tưởng chừng chính mình vừa được diện kiến một thiên thần, cô bé này thật giống các tín đồ của Bạch vương.
"Vị đại thúc này, cho cháu đi nhờ được không ạ?"
Tiêu Lâm định xin ké một suất đến kinh đô, vốn có thể đi nhanh hơn, nhưng nàng muốn tranh thủ thời gian còn lại, nàng muốn thưởng thức cái vẻ thoáng đãng và hữu tình của khung cảnh xung quanh mình.
"Được được, mà tiểu thư như cháu sao lại chịu ngồi xe bò của bác được chứ."
"Dạ không có gì đâu ạ!"
Mỉm cười thân thiện, bác nông phu cảm thấy tâm trạng của mình thập phần vui vẻ.
Xe bò chậm rãi lăn bánh, tiếng cót két hòa vào tiếng chim hót lại vô cùng hòa hợp, Tiêu Lâm vươn vai hít vào cơ thể một lượng lớn không khí trong lành, cảm thấy lá phổi như muốn mọc cả cây xanh. Bức tranh yên bình của đồng quê làm nàng đôi lúc lại cười lên thích thú, nàng chỉ thấy toàn thân như được nằm vào lòng mẹ thiên nhiên, được bà vỗ về chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Lâm không ngờ có một ngày chỉ ngắm cảnh và hít khí ôxi thôi cũng khiến nàng thích thú như thế này, trạng thái còn hơn cả phê lá đu đủ nữa. Nàng ngó sang bên cạnh, nhìn người đồng hành với mình.
Đi cùng với Tiêu Lâm còn có một nữ nhân trẻ tuổi, vẻ ngoài vô cùng rực rỡ chói lóa, mái tóc vàng nhạt như nắng sớm, gương mặt nhỏ và trắng trẻo, khi mới gặp Tiêu Lâm cứ mãi bị vẻ ngọt ngào ấy thu hút, nhất là lúc hai con mắt xanh phỉ thúy đó quan sát nàng.
"Em gái, em đến kinh đô có chuyện gì à?"
Vì không có gì làm, ngắm cảnh đẹp xung quanh cũng sớm chán, Tiêu Lâm bèn thử gợi chút chuyện phiếm.
"Vâng, em đến tham gia hội tuyển của công tước Khắc Cổ Lạp nữa."
Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng nữa.
"Hội tuyển?" Tiêu Lâm trong đầu chứa nhiều dấu hỏi chấm, quyết tâm lí giải cho sự tò mò. Có vẻ tiểu nữ đằng kia rất ngạc nhiên khi nghe nàng hỏi vậy.
"Tỷ không biết cuộc thi này sao?"
Tiêu Lâm ngờ nghệch lắc đầu.
"Hằng năm hoàng gia sẽ tổ chức một buổi lễ tế thần sáng tạo, đến đêm sẽ có một buổi tiệc cho các quý tộc, còn có dịp ngâm mình trong hồ thanh lọc của thần nữa, nghe nói khi tiếp xúc với thần thủy đó, chúng ta sẽ có được cốt cách của thần, trở thành môn đệ được thần yêu thích. Các quý tộc có thể mang theo một dân thường để dự hội nữa, công tước Khắc Cổ Lạp hằng năm đều tổ chức buổi tuyển chọn người thường. Nếu ta trúng tuyển, ta sẽ được ở cạnh thần."
"Muội muốn như vậy thật sao?"
"Phải!"
Tiểu muội muội với hai mắt sáng rực nhìn nàng, Tiêu Lâm nhìn vẻ thần tượng của cô chỉ biết cười trừ. Sau nhiều lần tiếp xúc với mẻ Bạch vương, Tiêu Lâm biết mẻ không nghiêm túc như vẻ bề ngoài, rất tự luyến và lầy lội. Thôi!! Nàng phải tôn trọng ước mơ của cô bé chứ.
"Vậy tỷ đến kinh đô không phải với mục đích đó à?"
"Không, ta phải làm một nhiệm vụ cao cả hơn cơ. À nhân tiện, ta tên là Tiêu Lâm, muội là?"
"Muội là Chân Tiểu Úc."
Trời ơi!!!!!!! Dễ thương quá đi mất, Tiêu Lâm trong lòng thầm mất máu, nhưng nét mặt bên ngoài vẫn nghiêm túc và đạo mạo.
Xem như chuyến đi đến kinh đô cũng không tệ, còn có người cùng trò chuyện. Tiểu Úc có vẻ như rất hâm mộ vị công tước Khắc Cổ Lạp, cô bé kể rất nhiều, mỗi khi nói ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng như sao. Bác nông phu vốn đến kinh đô để bán hoa quả, gương mặt đã trở thành thói quen đối với kị binh canh cửa thành. Tiêu Lâm thầm cảm thán nền văn hóa và kiến trúc của triều đại này, vừa giống như thế giới Tây Âu, nhưng lại được thêm thắt nghệ thuật cổ kính phương Đông. Mặt bằng về dân cư thì đều ở mức no đủ, đó là bề ngoài mà Tiêu Lâm thấy, không hề có nhóm cái bang nào xuất hiện. Tiểu Úc nói là do chính sách cai trị của đức vua và sự phù phép của thần.
Xe bò dừng lại trước một nơi rất rộng lớn, ở đó có kiến trúc là các trụ cột to lớn được trát vôi trắng, xung quanh còn được đặt thêm các bức tượng điêu khắc hình thiên thần, sự bày trí ở nơi đây tạo cảm giác như khu vườn địa đàng tuyệt đẹp. Phía trước cổng lớn đã xuất hiện một hàng dài các nữ nhân trẻ tuổi, mỗi người một vẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng theo Tiêu Lâm, hầu hết trong đó lại quá chú trọng vào trang điểm và y phục, nếu đơn giản như Tiểu Úc muội có khi lại dễ lọt vào vòng trong, dù sao công tước vẫn là quý tộc, ăn ở sang chảnh quen rồi thì dễ chú ý đến những gì bình thường.
"Tiểu Úc muội, tạm biệt nhé!"
Tiêu Lâm hớn ha hớn hở cười, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh phía sau nàng. Đợi đến khi lưng bị đập một cái thật kêu, nàng mới quay lại dò xét.
"Kẻ gian nào?" Không ngờ người đập lại là một nữ nhân trung niên, gương mặt cau có như thế kia là biết khó tính rồi.
"Còn không mau tập trung, đại môn mở rồi kìa."
Quả nhiên đám đông người tham gia mừng như điên mà lao vào trong, Tiểu Úc mỹ nhân hoàn toàn bị lẫn trong nhóm người, Tiêu Lâm cũng bị nữ nhân khó tính thả vào đám đông hỗn loạn, dù nàng không di chuyển, nhưng cũng bị sự xô đẩy của cuộc đời đá vào vòng xoáy tranh đấu.
Tiêu Lâm lệ rơi đầy mặt, sáng nay ra đường không có dẫm trúng , sao lại xui xẻo như thế này chứ!
_______________
Hú hú, chào tất cả các độc giả, lời tâm sự của chuối đã trở lại rồi đây, hôm nay, ta muốn ăn mừng vì.
- Truyện đã được chương.
- Đã được k lượt đọc.
Vâng thành tích như thế, tất cả đều nhờ vào sự ủng hộ của các độc giả trong thời gian qua. Lần đầu khi ta viết truyện này, chủ yếu là do lòng yêu thích, nhưng sau đó là viết vì mọi người, thật là nhớ những ngày đầu tiên được lượt đọc thôi mà au đã cảm động đến ứa nước mắt rồi. Và au muốn nói thêm là, những bình luận của các bạn chính là động lực để au lết tiếp chương, nên hãy cứ bình luận thật dài, bày tỏ thật lòng cảm nghĩ hay cảm xúc của bạn về chương truyện.
Au tự hào vì đã viết truyện và được mọi người ủng hộ.