Solo: Loli666
======================================
Buổi sáng Phong nhật, khi đang chuẩn bị trong phòng thì con gái rượu Felicia của tôi bước vào và gọi. “Bố,” Con bé căng thẳng nói, “Buổi thương thảo sẽ diễn ra vào chiều nay, phải không?” Sau một khoảng ngắn, con bé nói thêm, “Có cần con đi cùng không?”
“Đừng ngốc thế,” Tôi nói với thiên thần đang mặc đồng phục của Học viện Hoàng gia lừng danh. “Nay là ngày đầu con quay lại trường đấy. Với cả, con biết mình không thể nói chuyện với người lạ mà. Ta là chủ tịch của tập đoàn Fosse”—tôi vỗ ngực nhấn mạnh—“Cứ để chuyện nhỏ này cho ta.”
Felicia là một đứa trẻ nhỏ nhắn và yếu ớt. Chuyến trị liệu dài đã khiến làn da con bé trở nên nhợt nhạt, và dù đã mười sáu tuổi nhưng lại không trang điểm chút nào. Nhìn vào cặp kính—do đọc sách muộn quá nhiều—cũng đủ khiến cho trái tim người bố này đau nhói. Tôi mừng khi con bé khoẻ mạnh trở lại nhưng bởi vì từng phải nằm liệt giường nên tôi không thể để đứa trẻ quá sức được. Đó còn là vì tương lai của tập đoàn nữa.
“Con hiểu rồi,” Con gái vừa nói vừa chạm lên mái tóc dài màu hạt dẻ. “Nhưng con chưa xem qua thương vụ này bởi trùng lịch quay lại Học viện và cũng bởi nó bất chợt quá nữa. Không có điều kiện kỳ lạ nào đúng không ạ? Mà bố cũng chẳng bàn với ai khác trong tập đoàn nữa. Chưa kể, đối phương còn là gia tộc Howard và Leinster—hai trong Tứ đại công tước.”
“Con đúng là hay lo mà, Felicia. Ah, phải rồi. Điều này sẽ giúp con bình tĩnh lại.”
Con bé trông có vẻ thắc mắc.
“Nghe nói đại diện của họ là một chàng trai mười bảy tuổi,” Tôi nói. “Ta không có nhiều thời gian chuẩn bị, và quy mô được bàn tới cũng rất lớn nhưng ta đã chuẩn bị các điều khoản hào phóng rồi. Hôm nay nhất định sẽ thành công thôi.”
“M-mười bảy!?” Felicia thốt lên. “Tại sao người đại diện của họ lại trẻ như vậy? V-và còn quy mô lớn nữa? Cỡ nào vậy ạ?”
Trước khi tôi kịp trả lời, tiếng gõ cửa vang lên. “Thưa ngài, có khách ghé thăm,” Một trong những nhân viên thông báo. Bên ngoài nghe cực kỳ rối loạn.
Khách ư? Ai lại đến đây vào giờ này chứ? Tôi nhận con gái mình đang cứng đờ. Chết rồi.
“Thứ lỗi.”
“X-xin hãy đợi đã!” Tôi hét lên, nhưng không kịp ngăn người đàn ông trung niên với khí chất quý tộc bước vào phòng. Gã mặc đồng phục hiệp sĩ màu lục sẫm, song lại không có vẻ gì giống
hiệp sĩ cả—Gã có mái tóc thưa với thân hình mập mạp, cả sự thô bỉ không thể che giấu hết. Tuy là họ hàng xa với công tước Algren, người cai trị phía đông Vương quốc, nhưng…cứ có gì đó mờ ám từ người này.
“Lâu rồi không gặp, Ernest!” Hắn thốt lên mà lơ đi vẻ khó xử của tôi. “Về đề nghị mà chúng ta đã bàn ngày hôm trước— Hm? Con gái ngươi đây hửm?” Hắn cười. “Bộ ngực nở nang phết đấy nhể.”
“Tôi tin rằng mình đã từ chối rồi mà,” Tôi đáp dù có đôi chút chậm trễ. Rõ ràng Felicia đang im lặng hoảng loạn đằng kia.
“Phải, nhưng ta không dễ gì chấp nhận thế đâu!” Hắn đáp. “Được Công tước hậu thuẫn là cơ hội tốt cho ngươi đấy.”
“Như tôi đã nói, tôi không thể đồng ý buôn bán hàng hoá mà không rõ chi tiết— Felicia?”
Con gái tôi, người cực kỳ căng thẳng khi ở gần người lạ, đang nắm chặt tay và run rẩy không ngừng. Con bé bỗng kêu một tiếng rồi ngã xuống bất tỉnh.
“Felicia!” Tôi hoảng loạn, bắt lấy đứa trẻ. “Người đâu, tới đây!” Một khắc sau, tôi quay sang người đàn ông và nhấn giọng, “Con gái tôi không được khoẻ nên không thể tiếp tục nói chuyện đâu ạ.”
“Vậy để hôm khác. Ngươi sẽ không muốn bị bỏ lại đâu.”
Dứt lời, hắn ta rời đi.
Chuyện quái gì vậy chứ?
***
“Ngài hẳn là chủ tịch Ernest Fosse. Chúng tôi đang đợi ngài.”
Chiều hôm đó, tôi đã tới địa điểm được chỉ định và bước tới lối vào của toà nhà. Tôi cứ nghĩ nơi gặp mặt do hai vị công tước chuẩn bị nằm ở đâu đó gần Vương đô, nơi dành cho tầng lớp thượng lưu, nhưng địa điểm được ghi lại là quận tây Vương đô, nơi nằm gần như đối diện với tập đoàn của tôi ở phía Đông. Đây là khu trường học, có địa vị thấp hơn cả khu thương mại. Tầng lớp quý tộc coi trọng thanh thế sẽ không dùng nơi này—chứ đừng nói là nhà Công tước.
Có vẻ họ muốn chi tiền theo kiểu ‘tốt gỗ hơn tốt nước sơn’. Nhưng chẳng phải khu nhà này có hơi cũ à? Và người đang đợi tôi ở cổng là…
“Có vấn đề gì sao ạ?”
Người dẫn đường là hầu nữ…? Một cô gái trẻ đẹp với mái tóc nâu sẫm nhưng bộ đồng phục lại được làm bằng loại vải rẻ tiền.
Tôi gượng cười đáp, “Tôi chỉ bất ngờ khi được người đẹp tiếp đón thôi.”
“Cảm ơn nhiều ạ,” Cô trả lời. “Đường này thưa ngài.”
Hầu nữ dẫn tới một căn phòng đơn sơ với chỉ bàn và ghế mà không hề có bất kỳ đồ đạc giá trị nào. Tôi ngồi xuống ghế và đưa một tay lên mái tóc được chải gọn gàng của mình mà suy ngẫm.
Lẽ nào mình bị lừa? Không, lời mời được gửi từ nguồn rất uy tín. Cũng chẳng có ai điên đến mức giả mạo nhà công tước đâu. Leinster và Howard vang danh khắp vương quốc vì sức mạnh quân sự của mình; đối đầu với họ chẳng khác nào tự sát. Nhưng nhìn toà nhà, nội thất và cả đồng phục hầu nữ… những điều khoản mà tôi sắp đưa có hơi thoáng tay quá rồi.
Cánh cửa bỗng bật mở khiến tôi vội đứng dậy. Một chàng trai trẻ mặc âu phục bước vào, theo sau là một hầu nữ—khác với người dẫn tôi tới. Cô gái ấy có mái tóc màu hạt dẻ và vòng một khiêm tốn hơn, còn bộ đồng phục rõ ràng có chất lượng khác hẳn—phải nói là vô cùng cao cấp.
“Cảm ơn vì đã đợi.” Chàng trai lên tiếng. “Tôi là Allen. Còn đây là Anna.”
“Hầu nữ Anna sẵn sàng phục vụ.”
“Tôi là Ernest,” Tôi đáp. “Hiện đang là chủ tịch của Tập đoàn Fosse.”
“Hân hạnh được gặp ngài,” Đứa trẻ—Allen—nói. “Xin hãy an vị và chúng ta sẽ bắt đầu thương thảo. Tôi mong đây sẽ là một cuộc gặp mặt thành công.”
Tên nhóc hẳn đang nghĩ mình nắm thế thượng phong, nhưng vẫn còn non lắm. Tôi có nên chủ động và vơ vét nhiều hơn không nhỉ? Nhưng với tầm tuổi đó cùng bộ đồ trông đơn điệu kia thì thật khó mà người này có đủ quyền hành—
Tất nhiên rồi. Là hầu nữ đằng kia.
“Tôi đã đọc đề nghị của ngài,” Cậu nói mà không nhận ra những suy tính của tôi khi đang ngồi xuống ghế. “Đó là những điều khoản tuyệt vời, nhưng…” Cậu chần chừ. “Ngài có chắc không?”
“Ý cậu là sao?”
“Ngài nói rằng mình muốn bao trọn nguồn rượu vang của nhà Leinster và hàng hoá của nhà Howard, nhưng liệu ngài có thực sự kiếm được lợi nhuận từ điều khoản này không?”
“Tôi tự tin về điều đó. Sau khi lấy mẫu thử, chất lượng của chúng là không cần bàn cãi. Quý cô Anna thấy sao?”
“Tôi chỉ nhận lệnh thôi,” Hầu nữ hờ hững đáp. Vậy là đứa nhóc này sẽ đại diện thương lượng còn quyết định thực sự sẽ để về sau.
Mình đã nắm được kế của họ rồi. Felicia, con thấy bố có sắc bén không nào?
Nhưng khi tôi đang cười thầm, chàng trai lại hỏi một câu khác. “Nếu thế, ngài định bán số hàng hoá đã đặt thế nào vậy? Thứ lỗi, nhưng tôi không tin ngài có kinh nghiệm kinh doanh với quy vô lớn như vậy. Nơi chứa hàng cũng không được liệt kê nữa.”
“Đúng là chúng tôi chưa từng làm ăn với đại quý tộc giống như công tước,” Tôi thừa nhận, “Nhưng sẽ không dễ gì vận chuyển toàn bộ lượng hàng trong một lần được. Chúng tôi có đủ kho chứa để từ từ tiêu thụ, đồng thời sẽ tìm nguồn để bán ra.”
Nghe vậy, tên nhóc dừng lại đôi chút. “Trong hợp đồng của ngài không có đề cập việc tiêu thụ theo thời gian,” Cậu nói. “Và ngài không có nguồn cầu chắc chắn và cũng chưa có kho chứa đảm bảo luôn?”
Tôi cười. “Cậu Allen hẳn không biết gì về kinh doanh rồi.
Vẫn còn thời gian sau khi ký hợp đồng mà.”
“Vậy ngài thực sự chắc chứ?” Sau vài giây, cậu nhấn mạnh. “Ngài chấp nhận hợp đồng với điều khoản hiện tại?”
“Tôi không hiểu ý cậu,” Tôi đáp với vẻ khó hiểu. “Chẳng phải tôi đã ký vào đó rồi sao—chữ ký của Ernest Fosse, chủ tịch Tập đoàn Fosse? Tuy nội dung chưa đầy đủ nhưng trọng tâm thì ổn cả rồi.”
Cậu lần nữa dừng lại. “Ra vậy. Anna, còn gì nữa không?”
“Không ạ,” Hầu nữ đáp.
“Vậy cảm ơn ngài vì hôm nay đã tới,” Chàng trai nói. “Câu trả lời chính thức sẽ được gửi tới trong tương lai.”
“Huh?” Tôi kêu lên. “V-vậy thôi sao?”
Nhưng còn chưa đi vào chi tiết mà! Thằng nhãi này chẳng biết gì cả! Còn quý cô Anna thì sao?! Hầu nữ ấy đang…cười, nhưng thái độ lại có phần băng lạnh. T-tại sao chứ!?
“Thật đáng tiếc,” Cậu thông báo với bầu không khí ngượng nghịu. “Mọi mặt hàng trong danh sách đều dưới danh nghĩa hai nhà Công tước, nên chúng tôi không thể chấp nhận điều khoản vô lý được. Ngài đi đường bảo trọng.”
***
“Mình về rồi,” Caren và tôi thông báo khi cùng bước vào phòng. Nay là Băng nhật, và chúng tôi vừa xong tiết buổi sáng cuối cùng trong tuần. Cả hai nhìn thấy cô bạn thân Felicia Fosse, người gần đây đã quay lại trường, đang nằm dài trên giường và vắt tay lên đầu. Cậu ấy vẫn còn mặc đồng phục trên người.
Caren và tôi đang cố đăng ký nhiều môn nhất có thể, còn Felicia nhút nhát và yếu ớt chỉ học vừa đủ. Cũng không trách được bởi cậu ấy sẽ ngất xỉu nếu tiếp xúc với con trai khi không có chúng tôi hay bạn nữ nào ở cạnh.
Felicia rên rỉ, bỏ tay xuống để đọc tài liệu nào đó rồi lại đưa tay lên trán, như thể đang phải chịu cơn đau đầu khủng khiếp. Cậu ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần rồi.
“F-Felicia?” Tôi hỏi. “S-sao thế? Cậu thấy không khoẻ à?”
“Oh. Stella, Caren, mừng các cậu đã về,” Cô bạn đeo kính lên tiếng khi nhận ra chúng tôi. Cô nở một nụ cười nhẹ và trả lời ngắn gọn, “Không, tớ ổn mà. Cảm ơn nhé.” Rồi bật dậy khỏi giường và vòng tay ôm lấy tôi.
“K-khoan đã. Felicia?”
Cô thở dài một hơi. “Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Ôm Stella thích thật đấy. Sự mềm mại này không thể có được từ Ca— Ow! Bỏ tay khỏi đầu tớ.”
“Cậu sẽ làm nhăn đồng phục mất,” Caren cắt ngang. “Và đừng nuông chiều quá, Stella. Cậu ấy cần nhanh chóng học cách nói chuyện với con trai mà không có chúng ta.”
“U-um, làm thế có hơi quá không?” Tôi hỏi.
“Phải đó! Cậu cũng có nói chuyện với con trai mấy đâu, Caren!” Felicia lên tiếng từ trong vòng tay tôi. Cô là một người hoạt ngôn khi bạn đã quen và sẽ nhanh chóng kết bạn với nữ sinh một khi bắt đầu nói chuyện.
“Khi cần thì tớ mới làm,” Caren đáp trong lúc cởi mũ bê-rê và treo lên giá gỗ rồi tới áo khoác ngoài. “Không có như cậu, Felicia.”
“N-nhưng cậu cũng đâu có kết bạn với nam sinh nào,” Felicia phản bác khi cố tìm cách đáp trả. “Cả Stella cũng vậy.”
“Huh? T-tớ ư?” Tôi lắp bắp. Mà nghĩ lại thì đúng là tôi không có bạn thân nam nào cả; con trai đều rất xa cách với tôi.
Sau khi cởi áo sơ mi, Caren ngồi xuống giường Felicia. “Không nhất thiết phải kết bạn với nam sinh nào cả,” Cậu ấy nói. “Felicia, giấy tờ đó là gì thế?”
“Oh.” Felicia thoáng ngập ngừng rồi lấp lửng đáp. “K-không có gì đâu.”
“Tớ sẽ không nghe nếu cậu nói dối đâu.”
“C-Caren…” Felicia rên rỉ. “Stella, phó hội trưởng bắt nạt tớ kìaaa.”
“Đ-đừng lo,” Tôi cố an ủi. “Tớ sẽ lắng nghe cậu. Và cả Caren nữa! Đúng không?”
“Nhanh nói ra đi,” Caren thúc giục khiến cô gái trong vòng tay tôi miễn cưỡng trả lời.
“Công ty của gia đình tớ vừa có một buổi thương thảo vào hai ngày trước,” Felicia cuối cùng cũng giải thích. “Và chúng tớ đã bị từ chối thẳng thừng.”
“Um… Tớ rất lấy làm tiếc,” Tôi nói.
“Vậy tại sao cậu cứ kiểm tra giấy tờ thế?” Caren hỏi.
“Bởi buổi thương thảo trùng với ngày tớ quay về Học viện nên chưa thể xem qua. Và rồi…” Đầu Felicia rũ xuống với câu nói còn bỏ ngỏ.
Gia đình Felicia đã thành lập một công ty tầm trung và đã phát triển vượt bật trong những năm qua. Tuy chậm nhưng họ đã tạo lên tiếng tăm của mình, một phần không nhỏ đến từ tài chỉ đạo của Felicia…hoặc chí ít tôi nghe là vậy. Caren thường bảo rằng Felicia là “người điều hành thực sự,” nhưng tôi vẫn không thể nào tin dược. Bên cạnh đó, cô vô cùng giỏi lý thuyết và cực kỳ tài năng so với một người không có xuất thân quý tộc. Trái lại, Felicia có thể chất yếu ớt và tính cách…vô cùng nhút nhát tới mức khó mà hình dung cô lãnh đạo bất kỳ ai. Cậu ấy còn không thể nói chuyện với con trai lạ mặt cơ mà.
“Vẫn còn nhiều hợp đồng khác mà,” Tôi vừa nói vừa đặt tay lên đôi vai nhỏ của Felicia. “Hãy bỏ qua và tìm một mối khác thôi. Cố lên nào.”
“Ừm… cậu nói phải.” Felicia bơ phờ đáp. Thường thì cậu ấy sẽ liền phấn trấn trở lại nhưng dù nghe tôi động viên thì Felicia vẫn u ám.
Caren búng vào trán Felicia cùng một tia sét nhỏ khiến cô gái đeo kính lăn ra giường mà kêu lên. “C-Caren,”
“Cứ kể ra đi,” Caren đề nghị, đặt một tay lên trán người kia. “Tớ sẽ lắng nghe.”
Sau một khoảng lặng, Felicia cũng chấp nhận. “Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu.” Hai người họ đúng là tin tưởng nhau thật đấy.
Bỗng nhiên, lồng ngực tôi lại nhói lên nhưng tôi ngay lập tức xua đi. Cái…tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ? Caren và Felicia đều là những người bạn quý báu của tôi. Tôi tin tưởng bản thân Felicia mà. Không việc gì phải lo lắng cả. Đúng vậy.
Felicia chỉnh lại kính rồi giải thích sự tình. Tuy không biết tên của đại diện bên kia. Nhưng dường như cuộc thương thảo quan trọng đến mức ảnh hưởng tới cả việc làm ăn sau này của Tập đoàn Fosse. Có vẻ nó đổ vỡ bởi bố của Felicia đã đưa ra những điều khoản vô lý.
“Felicia...” Caren khẽ nói sau khi nghe toàn bộ.
“Xin lỗi. Vậy là nhiều thông tin quá rồi nhỉ? Được rồi! Tớ nhất định sẽ thành công vào lần tới! Cảm ơn nhé; tớ thấy khá hơn rồi. Vậy còn bữa trưa—”
“Bố cậu nói người đại diện bên kia 17 tuổi phải không?” Caren nói tiếp, bơ đẹp nỗ lực chuyển chủ đề của Felicia. “Và đối phương quan trọng đến nỗi cậu phải vắt óc tìm cách tái đàm phán.
Chỉ để đảm bảo thôi—người đại diện là con trai đúng chứ?”
“P-phải.” Felicia bối rối.
Caren im lặng đứng dậy, mặc áo khoác và đội mũ lên.
“C-Caren?” Tôi hỏi.
“Chuyện gì thế?” Felicia bồi thêm.
“Tớ ra ngoài đây,” Cô bạn thân nói. “Cứ ăn trưa trước đi. Và Felicia”—Cô gái đeo kính thắc mắc ngước lên nhìn—“cậu muốn cơ hội thứ hai chứ?”
“T-tất nhiên rồi,” Felicia giật mình gật đầu, “nhưng…”
“Tớ sẽ nói chuyện với anh ấy. Chiều nay hãy chuẩn bị đi.”
Lời đề nghị của Caren khiến tôi chần chừ. Dù gì…
“Caren,” Tôi ngập ngừng với trái tim nặng trĩu, “Chẳng phải chiều nay chúng ta sẽ đến dinh thự Howard sao? Allen-sama…muốn chúng ta tập luyện cùng Tina và các bạn.”
“S-sao tớ chưa được nghe gì hết vậy!” Felicia kêu lên. “V-và cả Stella nữa, cậu đang nói cá…”
“Anh trai của Caren,” Tôi trả lời câu hỏi còn dang dở. “Cậu từng nghe tới ‘Bộ não của Kiếm nương’ chưa?”
Felicia nhìn Caren và tôi với đôi mắt mở lớn. “H-hả?” Cô lắp bắp. “N-nhưng Caren là sói nhân, còn…”
Cả hai đều gật đầu khiến mắt Felicia càng mở lớn. Sau đó, với một tiếng ré đáng yêu, cô bạn của chúng tôi lại ngã nhào ra giường.
Cái gì? Đừng bảo là…
“Gặp lại sau,” Caren vừa cường điệu nhún vai vừa nói. “Cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
***
Trong lúc đợi các cô bé tại một bàn ngoài quán café địa phương, tôi đọc lại đánh giá của mình về Tập đoàn Fosse, cũng là đối tác mà tôi đã từ chối vài ngày trước. Dù nhìn kiểu gì thì tôi vẫn thấy có gì đó không đúng. Dựa theo tài liệu thì không đời nào họ lại có thể phát triển nhanh chóng như vậy mà khả năng quản lý lại—
“Allen.” Giọng nói hờn dỗi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Cô em gái quyến rũ của anh đang ở đây mà Onii-chan vẫn làm việc sao? Anh có chắc mình đã ưu tiên đúng chưa thế?”
“Oh. Xin lỗi nhé, Caren.”
Người nghiêm nghị nhìn tôi kia là một nữ sói nhân đang cầm cốc trà đen. Cô bé mặc trên mình bộ đồng phục với huy hiệu bạc hình đôi cánh và trượng phép trên mũ bê-rê, bằng chứng cho vị trí hội phó hội học sinh của Học viện Hoàng gia. Chiếc đôi to mềm đung đưa phía sau cho thấy con bé đang vui khi được dành thời gian ở riêng với tôi.
“Vậy cơn gió nào đưa em tới đây?” Tôi hỏi trong lúc sắp xếp lại tài liệu. “Lẽ nào vì tiểu thư Stella? Người không thể tham gia với các cô bé chiều nay sao?”
“Không phải,” Caren đáp. “Em muốn nói tới người khác.”
“Là ai vậy?” Tôi chăm chú nhìn Caren. Cô bé có vẻ lúng túng. Hay là người bạn đã vắng mặt một thời gian kia? Nếu không nhầm thì tên em ấy là—
Oh.
“Là Felicia Fosse?” Tôi hỏi.
“Em nghĩ anh đã gặp bố của cậu ấy.”
“Caren… đây không phải chuyện anh có thể tự quyết.”
“Em biết, nhưng cậu ấy thực sự rất chán nản, và… Allen.”
“Anh không thể hứa gì trước khi gặp. Em ấy là kiểu người vậy à?”
Caren khuấy thìa trà thay cho câu trả lời, có vẻ không phải như tôi nghĩ rồi. “Felicia có tài nhưng lại yếu ớt,” Con bé giải thích. “Cậu ấy cũng rất nhút nhát nữa—nhất là khi dính tới con trai. Em chưa từng thấy cậu ấy nói chuyện với nam sinh. Tình trạng còn tệ đến mức cậu ấy gặp khó khăn khi lên lớp dù cho được các bạn nữ hỗ trợ, và chỉ có thể nói chuyện khi đã quen với người đó thôi. Cậu ấy cực kỳ có tài trong việc kinh doanh đấy.”
“Anh có thể coi tiểu thư Stella và em gái đáng yêu của anh đang giúp đỡ người đó không?”
Caren dừng lại đôi chút rồi nói, “Xin đừng trêu em thế, Allen.”
“Anh nói thật mà,” Tôi an ủi. “Em muốn nhờ anh đàm phán lại sao?”
Caren gật đầu. Tôi thực sự muốn giúp, nhất là khi em gái nhỏ nhờ cậy, nhưng…
“Tốt thôi,” Tôi nói. “Chí ít, anh sẽ lắng nghe.”
“Anh có phiền không?”
“Không hề. Cô bé nghe có vẻ thú vị. Và với tư cách anh trai thì anh có việc muốn nhờ họ nữa.”
“Là sao cơ?” Caren thắc mắc hỏi.
Oh. Tôi lấy cầu ghi hình ra và kích hoạt.
“Allen!?” Con bé giật mình thấy rõ. “A-anh đang quay gì vậy hả!?”
“Anh không nói được—Đây là bí mật giữa mẹ và anh. Và lời nhờ vả cũng đơn giản thôi: ‘Chắc hẳn Caren luôn gây rắc rối cho em, nhưng em gái anh rất cần được quan tâm nên xin hãy làm bạn với con bé nhé.’”
“E-em không có như thế!” Caren phản đối. “Và anh cẩn thận những video gửi cho mẹ nữa!”
“Nào. Nếu em không muốn được quan tâm thì chắc em không cần phải đến ngủ qua đêm ở chỗ a—”
“Mơ đi. Chuyện nào ra chuyện đó. Ngủ chung là quyền cơ bản và là nghĩa vụ thiêng liêng của em gái được ghi trong Luật độc quyền anh trai. Onii-chan không được phép chối bỏ!”
“Caren. Em đang loé sáng kìa,” Tôi nhắc nhở, đồng thời xua tan những tia chớp tím đang bắt đầu thành hình. Đến cả đôi mắt của con bé cũng chuyển màu tím.
Thật tình…
Tôi đưa bánh ngọt ra cố dỗ dành, và con bé liền mở miệng ngậm lấy. “Anh xấu tính thật đấy, Allen,” Caren nói sau khi ăn xong.
“Em muốn thêm miếng nữa chứ?”
“….Có.”
Tôi cùng em gái cùng đút bánh cho nhau và trò chuyện linh tinh cho tới khi có tiếng trò chuyện sôi nổi vang tới.
Hẳn là họ rồi.
Tôi gọi ba cốc nước hoa quả với người bồi bàn quen thuộc và cô nhanh chóng mang chúng ra.
Không, chúng tôi không cần thêm bánh nữa đâu. Sao em gái anh trông thất vọng thế hả?
Sau một hồi chờ đợi, các học trò của tôi cũng lọt vào tầm mắt nơi cuối phố. Tụi nhỏ đang hăng hái vung tay.
“Chúng ta nên đánh phủ đầu ngay!” Tina tuyên bố. “Hai ta sẽ dùng Băng Tuyết Lang và Hoả Điểu trước còn Ellie sẽ bồi thêm các phép nguyên tố.”
“Ngây thơ quá đó, Quý cô thủ khoa.” Lynne vặn lại. “Đối thủ là Caren và chị ấy đã học mọi thứ từ Nii-sama rồi. Trước tiên cứ phải thăm dò đã. Chúng ta sẽ dùng các phép đánh lừa và nguyên tố để hỗ trợ Ellie trong lúc cậu ấy âm thầm tung một đòn bất ngờ.”
“Tấn công dồn dập là tốt nhất!”
“Không có chuyện nó hiệu quả đâu.”
Các cô bé đang tranh luận nảy lửa. Họ quên không nghĩ tới tiểu thư Stella sao?
Ellie rên rỉ. “T-Tina-sama, L-Lynne-sama, t-thần nghĩ nên nói nhỏ thôi ạ.” Côbé lắp bắp rồi quay sang tôi cầu cứu và chạy tới. “N-ngài Allen!” Trên vai cô bé—có một chú mèo đen—hay chính xác là ma thú; Vài ngày trước, cô bé đã thành thục trong việc tạo ra chúng. Nhưng nếu không chạy chậm lại thì…
Đúng với tính cách của mình, Ellie vấp chân và suýt ngã nhào. May mắn thay, Caren đã bắt lại kịp. “Làm ơn đừng có vấp té không khí như thế?” Con bé nói. “Là diễn đấy à?”
“K-không phải,” Ellie phủ nhận rồi tự dưng ngừng lại. “Em xin lũi. Cảm ơn— Eek! C-Caren-sama?”
“Gọi là ‘Caren’ thôi. Allen.”
“Xin đừng đổ lỗi cho anh chứ,” Tôi vừa nói vừa xoa đầu em gái của mình. Nói gì thì đây là vấn đề thể chất mà. “Tina, Lynne, tới đây nào.”
“Anh!”
“Nii-sama!”
Hai công nương chạy về phía tôi. Họ nhìn thấy Caren, người đang bận kiểm tra hầu nữ, và đồng thời nói, “Hội phó cũng giống chúng ta,” khi bước ngang qua chỗ con bé.
“Anh!” Tina thốt lên. “Tụi em không có cãi nhau.”
“Nii-sama,” Lynne nói, “Quý cô thủ khoa bắt nạt em đó. Anh có thể an ủi em không?”
“Lynne?”
“Là sự thật đấy ạ.”
“Ngồi xuống nào, hai đứa,” Tôi nói. “Caren, thả Ellie ra đi.”
Em gái tôi miễn cưỡng buông Ellie ra và quay lại chỗ ngồi trước mặt tôi. Còn tôi thì cho nàng hầu đang rưng rưng nước mắt một cái xoa đầu nhẹ. Tất nhiên, nó kéo theo tiếng kêu “Cả em nữa!” và “Quý cô thủ khoa chẳng biết rút kinh nghiệm gì nhỉ? Nii-sama?” lần lượt từ Tina và Lynne. Tôi cũng xoa đầu hai đứa. Cả ba cô bé ngọ nguậy hạnh phúc còn chú mèo đen thì nhảy sang vai tôi.
Caren lãnh đạm nâng cốc trà. Con bé vẫn giữ phong thái của một phó hội trưởng—dù đối phương là một nàng hầu trẻ.
“Nii-sama,” Lynne vừa nói vừa lấy ra một tệp tài liệu lớn từ trong cặp và đưa cho tôi. “Anna gửi cho anh.”
“Anna ư?” Tôi nhắc lại. “Cô ta có nói gì không?”
“Sau khi đưa nó cho em, chị ấy đã ngồi co ro trong góc phòng,” Lynne nói. “Chị ấy nói như vầy: ‘Sao mình lại cướp mất thời gian quý báu của ngài Allen cơ chứ!? Oh, mình đúng là một hầu nữ thất bại. Đến cả bà Walker cũng lên tiếng cảnh cáo nữa… Thật nhục nhã mà!’ Đã có chuyện gì vậy ạ?”
“Đúng là có nhưng không to tác gì đâu,” Tôi thừa nhận. “Em bảo với Anna giúp anh rằng không cần bận tâm nhé?”
Tôi mở tệp tài liệu ra—bao gồm các tài liệu về Tập đoàn Fosse. Anna đã kiểm tra tổng quan lần nữa, hẳn là vì tìm ra điểm đáng ngờ.
Quả nhiên. Có sự khác biệt trong—
“Đây là thống kê chi tiết về doanh thu và lợi nhuận trong những năm vừa qua,” Tina bình luận sau khi tò mò nhìn chỗ tài liệu trong tay tôi. “Họ lỗ nặng trong năm đầu nhưng sang năm hai đã có chuyển biến và từ đó tăng trưởng mạnh mẽ. Em cũng thấy bảng đánh giá kinh doanh và lịch sử thay đổi nhân sự nữa.”
“Lượng nhân công tăng, nhưng ban quản trị vẫn không thay đổi trong suốt nhiều năm,” Lynne thích thú kiểm tra chi tiết tài liệu. “Đánh giá tổng quan là vị chủ tịch rất giỏi trong sản xuất nhưng lại không có tài kinh doanh. Thế nhưng, Tập đoàn Fosse vẫn hoạt động rất trơn tru. Chuyện
một mình chủ tịch có thể vực dậy mớ hỗn độn đó… Có vẻ còn người khác đang điều hành tập đoàn nữa.”
“Ban quản trị không đổi… một người khác…” Tôi tự nhẩm lại rồi quay sang nhìn em gái. “Caren?”
Con bé nhẹ gật đầu xác nhận nghi vấn của tôi nhưng lại có phần không chắc chắn. Và rồi, em ấy nói, “Allen. Em quay về Học viện đây. Em sẽ gọi cho anh sau.”
“Được rồi,” Tôi đáp.
“Felicia là một người sáng dạ và thông minh,” Con bé trấn an. “Em tin rằng cậu ấy sẽ tự mình đưa ra quyết định.”
“Hiểu rồi. Anh sẽ đợi.”
“Cảm ơn anh. Mấy đứa, chị biết là Onii-chan rất giỏi chiều chuộng nhưng đừng lợi dụng điều đó. Nếu không sẽ trở nên giống Lydia đấy.”
“Vâng!” Bộ ba đồng thanh trả lời.
Caren rời đi với cái đầu ngẩng cao. Thật mừng khi em gái tôi thể hiện trách nhiệm của mình với các hậu bối.
“Hãy đi sau khi uống xong nhé,” Tôi quay về phía các học trò và đề nghị. “Bà Walker không định để Anna vượt mặt mình đâu.”