Solo: Loli666
================================
“Dùng ma pháp đa nguyên tố là một thử thách khó khăn. Sử dụng nguyên tố mà dòng dõi
các em không thành thạo là điều nên tránh. Thầy nghĩ chúng ta chỉ nên tập trung vào một nguyên tố mà thôi.”
Thầy giáo—người ở tuổi ba mươi, hình như là một Bá tước—đang viết lên bảng đen. Dù cho phải chép bài giảng vào vở, bầu không khí của lớp lại rất trầm. Chán thật đấy.
Tina ngồi ngay bên cạnh truyền vở sang cho tôi, bên dưới có ghi ‘Lynne, trưa nay sao?’. Tôi nhanh chóng viết lại, “Vẫn như hôm qua,” và truyền sang cho Ellie, nhưng cậu ấy lại đang trầm tư suy ngẫm.
Hiện đang là buổi sáng Quang nhật, nghĩa là còn một ngày nữa sẽ tới buổi học với nii-sama. Tôi lo việc anh ấy phải bận rộn chọn đối tác tiềm năng cho dự án mới do hai công tước Leinster và Howard hợp tác, dù cho chỉ là công việc tạm thời. Mong nii-sama có thêm thời gian nghỉ ngơi. Tất nhiên là vì sức khoẻ của anh ấy rồi—đời nào tôi lại muốn nii-sama rảnh rỗi chỉ vì muốn được gặp nhau mỗi ngày chứ. Tôi thật lòng lo cho sức khoẻ của nii-sama chứ không hề có động cơ ngầm nào c—
Một tiếng ngáp nhỏ từ Tina kéo tôi về thực tại. Nhỏ lơ đãng quá rồi đấy. Ah. Tiếng ngáp đó tạo hiệu ứng dây truyền khiến tôi cũng ngáp theo.
“Âm thanh nữ tính ghê ta, Lynne Leinster,” Tina lầm bầm với tôi.
Tốt thôi. Nếu biết nhỏ thế này thì mình đã thẳng tay từ kỳ tuyển chọn rồi. Phải hành nhỏ một trận vào giờ nghỉ tới mới được.
Tôi nhanh chóng viết lời nhắn vào vở, xé giấy ra rồi đưa cho Tina. Nhỏ trông bối rối rồi giật mình, tiếp đó là vội vàng kiểm tra vùng miệng…và nhận ra mình vừa bị lừa. Tina chuyển cho tôi một tờ nhắn khác, “Cậu dính thức ăn trên má trái kìa.”
Làm như tôi sẽ tự mắc bẫy của mình ấy. Nhưng sau khi hiểu rằng nên chậm mà chắc, tôi giả vờ sờ lên má trái vốn rất sạch của mình. Đâu có giống như ai đó.
Và rồi, có tiếng cười khúc khích từ bên cạnh.
Cười cơ à? Tốt thôi. Đằng ấy thích chiến thì—
“H-Howard! L-Leinster!” giáo viên giận dữ lắp bắp. “H-hai em đang làm gì vậy hả?!”
Thầy trông có vẻ kiệt quệ. Là do ngủ thiếu giấc chăng?
Tina và tôi vẫn bình thản. Nhưng trái lại, Ellie lại bắt đầu hốt hoảng và xoay người trái phải. Tôi vô thức đặt tay lên ngực mình. Quý cô thủ khoa cũng thất vọng nhìn xuống.
Không thể tin nổi Ellie chỉ lớn hơn tụi mình có một tuổi! Mà khoan, Tôi tự nhẩm, Mình không việc gì phải buồn cả. Vì mẹ và chị gái đều rất nở nang nên tiền đồ của mình cũng sáng lạng thôi.
Người mẹ quá cố của Tina, mà tôi đã thấy trong orb ghi hình, vô cùng xinh đẹp nhưng chỗ ấy lại khá khiêm tốn. Còn chị của nhỏ, Hội trưởng hội học sinh lại có vóc dáng rất quyến rũ nên tôi vẫn phải dè chừng. Song rõ ràng mặt này tôi hoàn toàn áp đảo. Chiến thắng trong tương lai đã nằm chắc trong tay!
“T-trả lời thầy!” Giáo viên lần nữa lớn tiếng. Mặt của ổng đỏ rực cả lên.
“Tụi em không có làm gì cả,” Tina đáp.
“Đúng vậy,” Tôi đồng tình, “không gì cả.”
“D-dối trá!” giáo viên khăng khăng. “Tôi thấy hai em ngáp và cười đùa! Tuy đúng là thủ khoa và á khoa nhưng không có nghĩa được ngạo mạn đâu!”
Tina và tôi quay sang nhìn nhau.
“Chà,” Tina nói, “giáo viên tạm thời…của tụi em, Allen-sensei đã giảng hết phần này rồi.”
“Mọi học viên ở đây đều biết cách dùng đa nguyên tố hết,” Tôi thêm vào. “Chẳng phải Allen-sensei đã để lại ghi chú cho thầy rồi à?”
Giáo viên cắn môi khi cố tìm cách đáp trả và rồi trông như cá chết. Ổng nhìn quanh lớp, nhưng ai cũng đều gật đầu hoặc đảo mắt đi. Tôi không biết một người có thể tái nhợt đến vậy đấy.
Cuối cùng, giáo viên tựa tay lên bảng khi loạng choạng rời khỏi lớp. Có vẻ ổng đã đầu hàng rồi.
Tiếng thì thầm vang lên khắp phòng.
“Dám cá người đó bó tay rồi.”
“Thật không chấp nhận được mà!”
“Không biết Allen-sensei có quay lại không nhỉ.”
“Sẽ khó đấy. Nhưng tớ sẵn sàng đánh đổi.”
Ha ha ha. Đúng rồi đó; Nii-sama quá là out trình mà. Anh ấy đã giúp lớp tiến bộ vượt bậc chỉ với năm buổi dạy—một thành tựu phi thường. Không lạ gì nếu Nii-sama được thuê làm giáo viên chính thức ngay lập tức. Đó là nếu anh ấy không bận ngập đầu.
Từ khi Nii-sama rời đi, lớp học trở nên vô cùng nhàm chán. Dù đã có thêm vài người bạn trong lớp nhưng tôi vẫn ước…
“Ngày mai không thể tới sớm được à,” Tina lầm bầm.
“…Ngày mai đến thật nhanh,” Tôi thì thầm gần như cùng lúc.
“Ôi chao,” Ellie thốt lên, chắp hai tay lại và cười rạng rỡ. “Hai người thân thiết thật đấy.”
Tôi trao đổi ánh mắt với Tina rồi liền khoanh tay quay người đi.
“K-không hề!” Tina phản đối.
“R-rõ ràng không phải thế!” Tôi đồng tình.
“Um…” Ellie ấp úng rồi lại tiếp tục phấn khích. “Allen-sama có nói, ‘nghe này, Ellie. Em có thể biết tâm trạng thật thông qua ngọn ahoge trên đầu Tina và Lynne đấy.’”
Nii-sama! Em không chấp nhận việc tiết lộ bí mật mà! Anh phải biết chứ.
Dường như Tina cũng có chung tâm trạng bởi có tiếng lầm bầm, “Anh là đồ ngốc. Giá như
cũng mềm mỏng như vậy với mình.” Không thèm để tâm tới tôi luôn à. Nhưng ngay khi tôi định lên tiếng thì chuông reo lên. Nhỏ đã may mắn thoát nạn.
Mọi người đồng loạt rời khỏi lớp. Phải nhanh lên—đến bữa trưa rồi!
“Tôi về rồi. Tina vẫn chưa đến à, Ellie?”
“Mừng người quay lại, Lynne-sama,” Ellie đáp. “Hm? Tina-sama không đi cùng người sao?”
“Cậu ta nói cần đến phòng giáo viên,” Tôi giải thích. “Cảm ơn vì đã giữ chỗ nhé.”
“Ôi trời,” Ellie rên rỉ. “Tiểu thư đi đâu rồi? V-và cảm ơn người.”
Tôi đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn tròn rồi đưa cho Ellie chút bánh mỳ được nhồi thịt và rau. Cô ấy theo đó nở một nụ cười—dù nhỏ tuổi hơn nhưng tôi vẫn muốn xoa đầu Ellie.
Đây hẳn là lý do khiến Nii-sama nói rằng ‘không thể cưỡng lại nụ cười của Ellie.’ Dù
đã hiểu nhưng vẫn không thể chấp nhận được.
Học viện Hoàng gia có rất nhiều địa điểm thích hợp để ăn trưa hay sau giờ học, và sân thượng của toà nhà chính mà chúng tôi đang ở
là được ưa chuộng nhất. Tuy bị đóng cửa vào mùa đông, nhưng nghe nói luôn sẽ có học viên lên đây vào những ngày nắng của mùa ôn hoà. Chúng tôi đã thử nhiều địa điểm trước đó nhưng gần đây thì chỗ này là nơi ăn trưa quen thuộc bởi căn tin và nhà ăn đều chật kín cả. Kế hoạch được sử dụng là một người sẽ ở lại giữ chỗ, còn hai người thì lo chạy đi mua bánh mỳ và thức ăn.
Tôi nhìn Ellie khẽ gặm bánh mỳ đồng thời cũng ngồi xuống và ăn phần của mình. Thật tuyệt khi chỉ có hai chúng tôi. Nếu có quý cô thủ khoa thì ồn ào lắm.
Trong vô thức, tôi liếc nhìn những học viên đang vui vẻ đi với—
“Lynne-sama?” Ellie bối bối hỏi.
“Ellie,” Tôi nói, chỉ đến chỗ bức tượng Hiệu trưởng, “Đó là Tina à?” Dù tôi không thể thấy mặt nhưng ngọn ahoge đó chẳng lẫn đi đâu được.
Cô hầu nhanh chóng ngó xem và gật đầu, nhưng lại chẳng thể nói rõ bởi miệng còn ngậm bánh mỳ.
“Nuốt rồi hẵn nói,” Tôi khuyên.
“Đ-đó là Tina-sama,” Cô tuyên bố sau khi đã giải quyết miếng bánh. “Thần dám chắc. Nhưng tiểu thư đang làm gì vậy? Oh? C-chắc người không l-lạc đường đâu nhỉ? Chết rồi! Tina-sa—”
Tôi bịt miệng Ellie giữa chừng. Tina đang hành động đáng ngờ—vô cùng đáng ngờ luôn.
“Nói nhỏ thôi.” Tôi thì thầm. “Không lý nào nhỏ lạc được; chỉ có cậu mới thế thôi.”
“L-Lynne-sama,” Ellie vội vàng phản đối. “T-tôi chưa bao giờ lạc cả!”
“Thế cậu nhìn vào mắt Tina và tôi trong lúc nói vậy với nii-sama và nee-sama được không?” Tôi đáp trả.
Ellie bắt đầu giả vờ huýt sáo. Cái trò né tránh câu hỏi giống y hệt tiểu thư của mình luôn!
Tina bắt đầu di chuyển một cách vô cùng thận trọng. Nhỏ đang đi theo ai à? Không ổn rồi, tôi chẳng thấy gì hết. Nếu đi đường vòng thì sẽ mất dấu Tina mất. Tôi phải làm gì đây?
Ellie bắt đầu gói chỗ bánh mỳ còn lại trên bàn. Chuyển động nhanh nhạy ấy làm tôi phải nhớ ra cô là người hầu riêng của Tina dù cho trông giống như em gái hơn. Cô uống chỗ trà đen lạnh mà tôi mua rồi truyền sang một cốc. Muốn tôi uống hửm? Đành vậy.
Cái gì? Uống cả phần của Tina luôn ư?
Sau khi dùng nốt, Ellie bắt đầu dọn cốc và khay rồi đưa tôi gói bánh mỳ.
“Đi thôi, Lynne-sama,” Cô tươi tắn nói.
“Ellie?” Tôi ngờ vực nhìn nàng hầu đang tươi cười, người đang đặt tay phải lên hàng rào còn tay trái thì đưa về phía tôi. Tôi theo đó nắm lấy rồi Ellie kêu lên đầy nhiệt huyết. Sau đó, tôi cảm thấy như bản thân đang lơ lửng…và rồi tôi nhận ra...
M-mình đang rơi!
Khi tôi định dùng phép thì thấy cơ thể đang rơi rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
Phép lơ lửng ư!?
Ellie cười khúc khích. “X-xin đừng nói với ngài Allen,” Cô ấy nói. “Thần cũng có niệm thêm phép ẩn thân, nhưng…n-người nên giữ váy mình lại đi ạ.”
“Mong cậu chịu nói sớm hơn,” Tôi tiến lại gần khi đã bình tĩnh lại.
“Vâng. T-thần xin lỗi.”
Tôi giữ phần váy của bộ đồng phục. Nếu để ai đó nhìn thấy thì tôi sẽ không thể kết hôn được nữa mất, bởi bên dưới có chút—chỉ một tí xíu thôi—trẻ con.
“Nếu chỉ coi mỗi Tina là đối thủ,” Tôi lầm bầm với bản thân, “thì sẽ là sai lầm mất.” Mà không phải là tôi đánh giá thấp Ellie đâu nhé.
“Lynne-sama?” Cô hỏi.
“Hãy giải trừ phép lơ lửng và dùng phép cách âm đi.”
“V-vâng!”
Ngay tức thì, chúng tôi đáp xuống mắt đất mà không phát ra tiếng động nào nên chẳng học viên nào đi ngang qua để ý tới cả. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Ở đó là Tina và trước mặt là…
“Nii-sama và Nee-sama?” Tôi nói lớn.
“Ngài Allen và công nương Lydia,” Ellie lên tiếng gần như cùng lúc.
Hai người họ đang thân mật bước trên hành lang dẫn tới cửa ra của toà nhà trung tâm. Bầu không khí gần gũi kia khiến người khác khó mà chen vào. Còn nói thẳng ra là rất nhiều cơm chó, và tôi thì không vui vì điều đó chút nào. Nii-sama và Nee-sama là một cặp đôi hoàn hảo. Tôi chưa từng mơ có thể chen vào giữa hai người họ, nhưng…tôi vẫn thấy khó chịu.
Có phải Nii-sama chỉ coi mình là trẻ con không? Tôi tự hỏi. Mình đang lớn lên, và—
“Tiểu thư Lynne,” Ellie vừa nói kéo tay áo trái của tôi. “Người nghĩ chúng ta nên tham gia cùng Tina-sama không?”
“Chắc vậy thôi,” Tôi đồng tình sau một hồi suy nghĩ. “Đừng cho cậu ta cơ hội.”
Ellie cười ranh mãnh—một chuyện khá hiếm gặp—và cả hai gật đầu với nhau. Quý cô thủ khoa nên biết rằng đừng có cố lén lút sau lưng tụi tôi.
Đây là để trả thù cho vụ bẫy phong ma pháp à? Mình đã xin lỗi rất nhiều vào đêm ngủ lại rồi mà? Thật tình, đúng là thứ ngực b—ahem, não bé mà!
***
Văn phòng của Hiệu trưởng Học viện Hoàng gia chứa đầy những cuốn sách cũ và hiếm có. Bản thân ông ấy—Ngài Rodde, một elf mặc áo choàng trắng với số tuổi đã gần hai trăm—đang ngồi trên chiếc ghế sang trọng, và dù đã ngã cả người vào lưng ghế nhưng ông vẫn đang cố lùi lại xa hơn.
“Và?” Lydia lạnh lùng hỏi khi cạ ngón tay mình lên mép bàn của Hiệu trưởng.
“Ta vẫn chưa giải mã xong cuốn nhật ký,” Ông lắp bắp. “Xin hãy cho ta thêm chút thời gian.”
Lydia im lặng một hồi rồi chỉ đáp. “Ô, thật sao?”
“K-khoan đã! Đừng dùng cả Hoả điểu chứ! Nóng nảy quá rồi đấy!” Hiệu trưởng tuyệt vọng nhìn sang tôi. “G-giúp ta ngăn con bé lại đi!”
“Sao tôi phải làm thế?” Tôi hỏi khi đang ngồi yên vị trên sofa.
“Tất nhiên là phải rồi!” Ông bật lại. Giọng điệu nhờ vả đó hả?
Cái chạm từ cái chân nhỏ khiến tôi phải hướng mắt nhìn xuống đùi mình. Giáo sư đã không thể tới đây vì nhiều lý do, còn Anko, thân quyến mang hình dáng một chú mèo đen đã khăng khăng đi theo.
Oh, lỗi của tao. Rất vui khi được nựng mày.
“Thật vô cùng xin lỗi,” Tôi nói với Hiệu trưởng, “nhưng tôi đang bận vuốt ve Anko
rồi.”
“Gì chứ?!” Ông kêu lên. “Y-ý em là thân quyến của thằng nhãi biến chất đó quan trọng hơn ta, Đại pháp sư sao!? Em nên biết ta là một người vô cùng quan trọng đấy!”
“Tôi đồng tình về sự suy đồi của giáo sư, nhưng với Anko thì không; Hội yêu mèo Vương đô đã xếp nó đứng thứ ba những chú mèo đẹp trai nhất đấy! Mặc dù không chính thức. Trong thời gian còn học Đại học, Anko xếp thứ hai, chỉ sau Lydia trên thang độ ưu tiên, còn nếu xét theo sức hút—hay nên gọi là chân-hút nhỉ?—thì Anko còn v—”
Tôi ôm lấy Anko và vặn người để né cú vung tay từ mẹ trẻ nào đó. Cô nắm lấy gáy của Anko rồi niệm phép lơ lửng và ném đi. Chú mèo nhanh nhạy giải trừ ma pháp giữa không trung rồi duyên dáng đáp xuống bàn, cuộn mình lại say ngủ. Quả là tráng lệ làm sao.
“Ai quan trọng với cậu hơn,” Lydia hỏi, ngồi xuống kế bên tôi và rướn người tới, “tớ hay Anko?”
“Hỏi thế thật luôn?” Tôi đáp.
“Trả lời nhanh.”
“Ừ thì…”
Tôi nói thầm vào tai Lydia và nhìn khuôn mặt cô nàng bỗng bừng sáng. Và không lỡ giây nào, cô bắn vô số thương lửa về phía Hiệu trưởng, người đang cúi đầu để đánh bài chuồn. Đòn tấn công ấy đều đánh trúng vào trọng điểm, xuyên thủng tới tận lớp bảo vệ thứ mười của Hiệu trưởng. Ấn tượng đấy.
“Cuộc nói chuyện còn chưa kết thúc mà,” Lydia lạnh lùng tuyên bố.
“E-em định giết ta đấy à!?” Hiệu trưởng phản đối.
“Đừng nực cười thế. Ông nên vui vẻ đón nhận trò đùa của cựu học sinh chứ.”
Hiệu trưởng chết lặng vài giây; rồi quay sang nhìn tôi, “Con bé nói thật đấy à?”
“Chắc thế,” Tôi xác nhận. “Giờ hãy bỏ qua phần chào hỏi và vào thẳng vấn đề thôi.”
“Thế này mà là chào hỏi ấy hả? Ta vừa suýt chết đấy!”
“Chuyện thường ngày khi ở cạnh Lydia thôi. Hay ngài muốn thử Hoả điểu?”
“Bắt đầu thôi,” Hiệu trưởng ngay tức khắc quay về chỗ ngồi—tôi thấy ghen tị khi ông ta có nhiều ma lực đến mức thoải mái niệm phép dịch chuyển như vậy. “Thời gian là vàng mà.”
Lydia không nói lời nào mà quay sang tôi với biểu cảm như muốn hỏi, “Tớ thiêu sống ông ta nhé?”
“Xin đừng,” Tôi đáp lại bằng mắt. “Những cuốn sách đó rất quý giá.”
“Cậu lúc nào cũng ngăn tớ cả,” Với đôi mắt bất mãn, cô bĩu môi và dựa vai vào tôi. Có vẻ nhiệm vụ lạ lẫm ở cung điện đã khiến cô mệt mỏi. Chắc tôi nên mời nàng tiểu thư đây một bữa thật ngon sau chuyện này vậy.
“Ahem.” Hiệu trưởng hắng giọng cắt ngang cuộc trò chuyện vô thanh của chúng tôi. “Tuy không muốn làm phiền nhưng ta tiếp tục được chứ?”
“Xin cứ tự nhiên,” Tôi đáp.
“Làm cho xong đi,” Lydia đồng thanh nạt lại.
“H-hai đứa thật là,” Hiệu trưởng rên rỉ rồi bình tĩnh nói tiếp. “Về cuốn nhật ký…” Quyển sách bí ẩn từng nằm ở thư phòng nhà Howard, bay lên từ ngăn tủ với những trang giấy dao động. Đã gần ba tháng tôi giao nó lại cho Hiệu trưởng, người có nhiều kinh nghiệm trong việc giải trừ phong ấn nhất. “Ta đã giải mã được 80 phần trăm rồi. Tin ta đi—chuyện đó không dễ chút nào đâu.”
“Xin lỗi,” Tôi đáp. “Nhưng không có ai khác tôi có thể nhờ—trừ giáo sư ra.”
“Humph! Thằng nhãi đó mất một năm cũng chưa chắc làm nổi! Mọi thứ diễn ra trôi chảy là nhờ có ta ra tay đấy. Nên hãy thấy biết ơn đi.”
“Tôi vô cùng biết ơn, thưa Đại pháp sư Rodde. Ai có thể sánh với một kỳ cựu tài ba từ Chiến tranh Hắc vương hai trăm năm trước chứ?”
“Đúng vậy!” Ông phổng mũi nói lớn. “Nói rất chính xác!”
Anko đã mò trở lại đùi tôi; dám chắc nó muốn được vuốt ve tiếp đây mà.
“Nhưng ông vẫn chưa giải xong toàn bộ phải không?” Lydia chỉ điểm, nhưng lại không nhìn vào hiệu trưởng—mà là thân quyến trên đùi tôi—song Hiệu trưởng vẫn ngập ngừng.
“Cuốn nhật ký chí ít cũng phải hơn năm trăm năm tuổi, và tác giả còn là một pháp sư hiếm có nữa,” Tôi xác nhận lại. “Nó chứa đầy những nỗi lo cá nhân—lời phàn nàn, cảm xúc dành cho người mình yêu, mọi vấn đề thương nhật của người đó. Tôi nói đúng chứ?”
“Người đó cũng tầm tuổi em thôi,” Hiệu trưởng bổ sung. “Đoạn cuối cùng mà ta đã giải mã có giọng điệu vui vẻ—có vẻ là tình cảm của người đó cũng đã được đáp lại. Tuy ta chưa thấy thông tin nào về Đại ma pháp. Nhưng…”
“Hm?”
“Độ phức tạp ở các trang sau bỗng tăng lên gấp bội. Nó thực sự khác biệt hoàn toàn.”
“Vậy ư?” Tôi ngừng tay và hỏi. Lydia nhấc Anko lên rồi đặt xuống bên cạnh mình, trông cả hai như đang có cuộc thương lượng nào đó vậy.
“Người đó hẳn không muốn ai đọc những trang đó,” Hiệu trưởng giải thích. “Ta là người tạo ra phép giải mã cấp quân sự mà Đội hiệp sĩ Hoàng gia sử dụng, nhưng cái này còn vượt xa nhiều lần. Hiện tại, ta chỉ mới giải được địa điểm và mốc thời gian thôi.”
“Chính xác là gì vậy?”
“Người đó chưa từng ghi lại, nhưng…”
Hiệu trưởng ngừng giữa chừng; còn mẹ trẻ thì đang căng thẳng tranh luận với Anko. “Nghe này,” Cô nói. “Đùi của Allen là của tao. Mày cần phải xin phép tr— Gì cơ!?” Hồi ở văn phòng giáo sư, nhỏ cũng y hệt vậy.
“Nhưng đến đoạn này thì người đó lại ghi ra,” Hiệu trưởng tiếp tục. “Hẳn cô muốn ghi nhớ cái ngày thành một đôi với người mình yêu. Nó được viết rất rõ ràng—là đầu hè năm CC
499, tại Thánh quốc Alrion.”
“Năm CC 499, Alrion…” Tôi nhắc lại. “Đừng bảo là…”
“Chiến tranh Đại lục, sự kiện đã lan rộng khắp toàn thế giới vào mùa thu năm đó. Và năm tiếp theo, Alrrion—quốc gia nay đã thành Đông đô—gần như toàn bộ đều bị biến thành vùng đất chết bởi Đại ma pháp Hoả Lân. Allen.”
“Vâng?”
“Em khiến ta bị đau dạ dày vì stress rồi đấy!” Hiệu trưởng kêu lên. “Bộ không biết kính lão đắc thọ à?!”
“Nhắc lại thì—chính ai là người lúc nào cũng bô bô về sự trẻ trung của mình thế?” Tôi hỏi và nhận lại tiếng kêu bất lực từ đối phương. “Tôi tin ngài, Hiệu trưởng. Tôi chưa thể tìm ra bất kỳ thông tin gì về Lãnh Hạc nên cuốn nhật ký đó là hi vọng duy nhất… Trừ khi ngài biết cách kiểm soát nó?”
Tôi muốn tìm ra cách khống chế thực thể được cho là Lãnh hạc càng sớm càng tốt. Chính vì thế, tôi đang nhờ người quen thu thập tài liệu liên quan nhưng chẳng có mấy tiến triển.
“Ta chịu,” Ông đáp. “Ta đã nói rõ từ lần trước rồi còn gì.”
“Ngài chắc chứ?”
“Không ai còn sống biết cách khống chế nó cả. Tộc elf của ta cũng chỉ biết nhiều hơn nhân loại một chút thôi.”
“Dù ngài biết rõ về Toả quang thuẫn ư? Tôi nghe nói Hoàng tộc Wainwright là hậu duệ trực hệ của Hiệp sĩ, một trong những anh hùng đã kết thúc Chiến tranh Đại lục, và còn lưu lại Đại ma pháp thông qua một con dao gia truyền. Tôi cũng biết được rằng con dao ấy chỉ bị hư hại sau khi lãnh trọn Xích kiếm của Lydia và đã hồi phục lại ngay sau đó. Dù vậy…”
Một khoảng im lặng khiến hiệu trưởng tò mò lên tiếng, “Sao vậy?”
“Thật kỳ lạ.” Tôi nói ra nghi ngờ với khuôn mặt đăm chiêu, đồng thời Anko cũng leo lại lên đùi tôi. Có vẻ cuộc đàm phán đã đổ bể rồi, bằng chứng là Lydia đang hờn dỗi kìa. “Ông hoảng loạn khi Toả quang thuẫn mất kiểm soát nhưng lại bình thản trước tình trạng của Tina. Sao lại thế?”
“Ta không nói được,” Hiệu trưởng đáp sau một hồi im lặng. “Đây là vấn đề không chỉ của mỗi ta.”
Vậy là có liên quan tới nội tộc elf à—có khi là cả các chủng tộc trường thọ nữa. Ngón tay tôi vuốt lên mái tóc mềm mại trong lúc suy ngẫm.
“K-khoan đã.”
Tôi đoán rằng sau Chiến tranh Hắc vương, các chủng tộc với tuổi thọ lớn đã có một hiệp ước mà nhân loại không hề biết. Có thể giáo dục chính là trọng tâm của hiệp ước đó.
“N-này.”
Thế nên, trình độ ma pháp của nhân loại mới suy giảm nhanh chóng. Các đại ma pháp, thứ từng được các cổ nhân sử dụng, giờ đã xa vời chỉ còn trong cổ tích. Đến cả Tứ đại Công tước cũng phải chật vật mới dùng được Thượng cấp ma pháp và Bí kỹ. Dù cho số lượng người dùng được ma pháp đã tăng nhưng những cá nhân có thể một mình xoay chuyển thế trận lại trở nên hiếm hoi.
“Ooh…”
Có thể các chủng tộc trường thọ đã tính sai, bởi chính trình độ ma pháp của họ cũng đang suy yếu. Hiệu trưởng đây rất tài giỏi, nhưng vương quốc là quê hương của một số ít elf nổi tiếng khác.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy sức nặng trên vai trái như có ai tựa đầu vào. “Lydia?” Tôi hỏi.
“Im đi, đồ ngốc…” Cô đáp. “Tiếp tục xoa đi.”
“Vâng vâng.”
“Vâng một lần t…” Giọng nói dần tắt lịm, cô nàng cũng thả lỏng người khi tôi tiếp tục xoa đầu. Có vẻ bỏ thói quen xấu này sẽ khó đây.
Sao thế, Hiệu trưởng? Khuôn mặt đó là gì vậy chứ?
“Có thể coi chúng ta đã nói chuyện xong chưa?” Ông hỏi sau một hồi lâu.
“Còn thực thể bên trong Tina?” Tôi nói. “Nó có vẻ là Lãnh hạc. Nói ra một chút cũng đ—”
“Ta đã nói rồi. Không là không. Nó chẳng phải thứ tà ác gì và sẽ không bao giờ mất kiểm soát trừ khi Tina Howard thực sự muốn thế. Không giống bản sao của Toả quang thuẫn bên trong con dao găm, hàng thật sẽ cho thấy giá trị của nó nếu như—” Hiệu trưởng bỗng dưng im lặng. “Allen.”
“Vâng?”
Vậy là cảm xúc của Tina chính là yếu tố then chốt. Đây là thông tin quan trọng nhất mà Hiệu trưởng đã cung cấp; Có vẻ việc giải mã cuốn nhật ký vẫn không thể ngăn cản ông.
“Hình như em đã truyền đạt kiến thức cho các tân học viên của ta nhỉ,” Hiệu trưởng vừa nhăn mặt vừa dựa lưng vào ghế. “Ta nghĩ mình đã bảo rằng đừng quá tay rồi mà.”
“Mấy kiến thức căn bản thôi mà.”
“Vậy sao? Thế mà chỉ sau năm ngày dạy học, tất cả học viên trong lớp mũi nhọn đã dùng được ít nhất hai nguyên tố. Khả năng kiểm soát và hiệu suất ma lực đều tăng vượt bậc. Ta đã phải thay thế không ít giáo viên bị tổn thương từ khi em rời đi đấy.”
“Do các em ấy tài năng quá thôi,” Tôi lươn lẹo. “Và dám chắc ‘những giáo viên bị tổn thương’ kia thuộc phái bảo thủ—bộ phận quý tộc phản đối chế độ trọng dụng nhân tài. Ngài cũng muốn đuổi những người đã thông đồng với vụ làm loạn của Hoàng tử còn gì.”
“Em thật là—” Hiệu trưởng lên tiếng nhưng rồi lại thôi. “Đành vậy. Ta sẽ đảm nhiệm lớp đó.”
“Xin hãy cố gắng vì tụi nhỏ.” Tôi gật đầu.
Bên cạnh tôi, Lydia đang ngân nga. Một khi như thế, cô ấy sẽ chìm đắm trong thế giới riêng của mình mất một lúc.
Còn gì nữa không nhỉ? À phải rồi.
“Còn tiểu thư Stella thì sao?”
“Em ấy hửm?” Hiệu trưởng do dự, khuôn mặt đẹp mã ấy hiện lên nét trăn trở. “Từ sau vụ đó, em ấy có phần u ám. Đó là một đứa trẻ tốt—ngay thẳng và chăm chỉ. Học viên lẫn giáo viên đều kính trọng và tin tưởng cô bé. Dù vậy, nếu xét theo điểm số và các mặt khác thì đứa em Caren của em lại phù hợp làm Hội trưởng hội học sinh hơn. Chưa kể việc bị vượt mặt bởi người em từng không thể dùng ma pháp nữa…” Ông suy ngẫm một hồi rồi kết luận, “Cô bé cần chút thời gian.”
“Nếu cần thì tôi—” Tôi định đưa ra đề nghị thì Lydia đã ra hiệu ngăn lại. Tôi đành phải giơ hai tay lên đầu hàng. “À thì, tất nhiên tớ sẽ bàn với cậu rồi mới làm,” Tôi nói thêm.
“Tốt,” Mẹ trẻ đáp. “Cứ thử làm gì với mấy cô gái khác xem, tớ sẽ khiến cậu phải hối hận. Hiểu chưa?”
“Ý cậu ‘làm gì’ là sao cơ? Nghe cứ tai tiếng sao ấy. Tớ đã bao giờ ‘làm gì’ ai chưa?”
“Không cần biết!” Lydia nạt lại. “Đơn giản là không được! Tớ cấm tuyệt đối! Cậu không biết tớ đã phải lao lực thế nào hồi còn ở Học viện và Đại học Hoàng gia đâu.” Cô nàng dù đang bực bội, nhưng hai má lại đỏ ửng còn giọng nói thì cứ nhỏ dần. “Không thể tin được cậu cứ thả thính khi tớ vắng mặt, đồ đầu đất, chậm hiểu, thiếu tinh tế. Sao cậu không chết đ—nhưng đừng chết trước tớ. Tuyệt đối, không có bất kỳ ngoại lệ nào cậu được phép chết và bỏ tớ lại. Chúng ta sẽ đến thế giới bên kia cùng nhau, nhớ chưa!?”
“Lydia?” Tôi hỏi.
“Không có gì,” Cô nói, giật mình khỏi suy nghĩ.
“Hả? Nhưng—”
“Đã nói là không có gì.”
“Vâng vâng.”
Lydia nở một nụ cười rực rỡ. Cố cãi vào những lúc thế này chẳng khác nào tự sát. Tốt hơn hết cứ để chuyện đó lại cho Richard, hiệu trưởng và giáo sư đi.
“Ông cần bao lâu để giải mã nốt cuốn nhật ký?” Cô hỏi khi hướng sự chú ý về phía lão elf.
“Ta không dám chắc,” Hiệu trưởng thừa nhận sau một hồi đắn đo. “Ta sẽ làm được khi tìm được phương thức, nhưng việc đó mất bao lâu thì rất mơ hồ.”
“Oh, thế bắt tay với giáo sư mà giải quyết đi.”
“Hả!?” Hiệu trưởng thốt lên. “K-không bao giờ!”
“Ông ta đã nhượng bộ rồi.” Cô thúc giục trong lúc vuốt ve Anko bằng ngón tay thanh mảnh của mình.
Cựu giáo viên của tôi và Hiệu trưởng dù cùng một guộc nhưng lại coi nhau như kẻ thù không đội trời chung. Ước gì cả hai chịu hợp tác nhưng chẳng ai chịu nhường ai nên khiến việc giải mã bị chậm trễ. Thành ra, với tư cách cựu học trò của giáo sư, tôi đã can thiệp vào. Nói gì thì, chính ông ta đã gài tôi phải tham gia dự án hợp tác của hai nhà công tước mà.
“Tôi đã nhận được yêu cầu giúp đỡ từ giáo sư," Tôi hướng mắt mặt về phía hiệu trưởng. “Ông ta đã nói, ‘t-ta không cần thêm bất kỳ hôn thê nào nữa đâu. Ta sẽ giúp việc giải mã. L-làm ơn!’ Mà nhắc mới nhớ, Hiệu trưởng—ngài cũng độc thân nhỉ? Và ngài đã giấu tôi về cái dự án hợp tác kia phải không?”
Khuôn mặt của lão elf lộ rõ vẻ hoảng loạn. “C-cùng đường thì lạc bước vậy,” Ông nói. “Ta sẽ bàn bạc với hắn và tiếp tục giải mã.”
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài hoàn thành trong kỳ nghỉ hè tới.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Ông miễn cưỡng gật đầu.
“Nhờ ngài đấy. Giờ thì, Anko—mày nói lại với giáo sư giúp tao nhé?”
Anko kêu meow đáp lại.
Cảm ơn. Vậy là xong hết rồi nhỉ? Đói quá đi mất.
“Lydia,” Tôi nói, “Cậu sẽ về cung điện phải không? Còn bữa trưa thì sao?”
“Đi ăn thôi,” Cô bình thản đáp. “Tớ đã nói rồi—Đội hộ vệ chỉ có nhiệm vụ khi sứ giả Đế quốc ghé qua thôi. Chuyến đi này sẽ kéo dài tới kỳ nghỉ hè, và thằng anh của tớ cứ than rằng tên khốn cơ bắp cứ luôn miệng khi tớ có mặt ở đó.”
“Ra vậy.” Richard cũng vất vả phết nhỉ. Sẽ là thảm hoạ nếu cả hai lao vào xô xát. Có khi cả cung điện sẽ sụp đổ ấy chứ.
“Mà ta nghe nói,” Hiệu trưởng gan dạ lên tiếng. “Cung điện trở nên náo động khi sứ giả Đế Quốc ngỏ lời cầu hôn Kiếm nương, và—”
“Bí quyết để sống lâu là biết giữ cái miệng,” Lydia cắt ngang. “Ông đã sống hơn 200 năm—chắc cũng đủ rồi nhỉ?”
“Khoan—”
“Đừng nguỵ biện.”
Khi tiếng hét của Hiệu trưởng vang lên, tôi có hơi—chỉ một chút thôi—thất vọng. Vậy là Lydia đã được cầu hôn. Cô là một mỹ nữ tuyệt sắc—cho tới khi mở miệng—và bất kỳ ai được gặp mặt Công chúa hẳn đều có địa vị cao quý. Chắc hẳn hai người họ sẽ xứng đôi.
Và rồi, Lydia quay sang nhìn tôi. Oh—
“Ôi chao?” Cô hỏi với nụ cười tươi rói. “Gì đây ta?”
“H-hiệu trưởng,” Tôi lắp bắp, “Tôi nghĩ đã đến lúc để— Ah!”
Lydia vòng tay ôm lấy tôi. Dường như cô đang vô cùng vui sướng. Còn Hiệu trưởng đã bị cho dính tường thì không phản hồi gì.
“Nói xem nào—Cậu sợ sao? Điều đó làm cậu lo lắng à?” Lydia khúc khích. “Tớ đã từ chối ngay tại chỗ rồi.”
“T-tớ không có lo—”
“Nói dối,” Cô chen vào. “Những lúc thế này cậu dễ đoán lắm.”
Tôi chỉ biết đưa một tay lên che mặt. Tôi nên biết trước mới phải; cả hai hiểu nhau quá rõ rồi mà.
“Mệt quá…” Tôi lầm bầm rồi nói tiếp. “Đảm nhiệm dự án, dạy học, tìm kiếm tài liệu…giờ còn bận rộn hơn cả khi còn đi học nữa.”
“Cậu có ngủ đủ giấc không đấy?” Lydia hỏi.
“Ừ thì…”
“Trả lời mau.”
“Về lý thuyết thì có.”
“Phạm nhân có tội.”
Lydia tuyên án. Tôi chỉ biết đưa tay lên gãi má, còn Hiệu trưởng vẫn im lặng. Ông ta còn sống không thế?
“Tớ không có đủ thời gian mà,” Tôi giải thích. “Tất cả đều là việc quan trọng cả.”
“Giải pháp đơn giản lắm,” Cô ấy đáp. “Đừng có đọc sách buổi đêm nữa.”
“Thế khác gì bảo tớ ngừng thở đâu.”
“Vậy chia bớt công việc đi. Rõ chưa hả? Tớ chỉ muốn nghe câu trả lời ‘Vâng!’thôi.”
“Nhưng cậu b—”
“Tớ vừa nói gì hả?” Lydia ngừng lại rồi nói thêm, “Nếu cậu mất ngủ thì tớ sẵn sàng…ngủ chung.”
Lời đề nghị đó trôi vào thinh lặng. “Lydia,” Tôi nói, “Dù biết tớ đã bảo rồi, nhưng cậu thực sự không cần ép bản thân nói mấy câu như thế đâu.”
Nàng tiểu thư im lặng tách khỏi tôi với hai má đỏ như táo. Hình như Hiệu trưởng còn sống và chăm chú lắng nghe thì phải, bởi Lydia đang vừa đi vừa chầm chậm rút kiếm.
“Đến lúc chặt ông ra rồi…” Cô nói cùng nụ cười tươi rói.
Lão elf, người đã trải qua vô số trận chiến, liền vắt chân lên cổ và tháo chạy ra cửa.
Mơ đi. Đừng mong thoát thân.
“Ta vừa nhớ ra!” Hiệu trưởng thốt lên. “T-ta có một hội nghị quan trọng phải tới. Nếu có tiến triển gì thì ta sẽ báo lại ng— T-thả ra! Ta bảo là buông ra! S-sao em dám dùng ta làm khiên chắn thế hả! Bộ không thấy Kiếm nương có thể chém phăng kết giới phòng ngự như cắt bơ à!? Đến ta cũng sẽ nghẻo đấy! Đã nói bao lần là hai đứa đi chỗ khác mà ve vãn!?”
Tôi bật cười. “Hiệu trưởng đừng bỏ mặc tôi và đi thế chứ? Hãy nghĩ đến kỷ niệm giữa chúng ta xem. Giờ thì ngài chỉ cần đỡ một đòn thôi là đủ cho tôi chạy rồi. Với cả, đó không phải ve vãn.”
“Đ-đôi lúc ta tự hỏi…” Hiệu trưởng lên tiếng khiến tôi tò mò. “Hai đứa có cần phải làm quá lên thế không? Sao không xuất ngoại tới đâu đó rồi bán cơm chó gì tuỳ thích đi? Vương quốc hẳn sẽ được yên bình và—”
“Lydia, tớ chọn cậu!” Tôi hét lên. “Chặt ông ta!”
Đúng là lão elf thô lỗ. Đừng có chống cự nữa. Hm?
Đúng lúc cô nàng xấu hổ vung kiếm xuống, cánh cửa bỗng bật mở, và các học trò của tôi ngã nhào tới ngay dưới chân tôi với tiếng kêu đồng điệu. Tiếp theo đó là âm thanh kim loại va vào nhau.
“Allen, anh nợ em một lời giải thích đấy,” Chủ nhân của giọng nói băng lạnh ấy đã dùng dao chặn kiếm của Lydia. Lông vũ lửa và ánh chớp tím bay khắp phòng. Mái tóc bên dưới chiếc mũ bê-rê và chiếc đuôi mềm óng đều mang màu xám bạc. Caren, Hội phó hội học sinh của Học viện hoàng gia, đồng thời là em gái của tôi, đã chặn đòn từ Lydia và tra hỏi.
Tôi đành thả lão elf ra, và ông liền hít lấy hít để. Đúng là một người thích làm màu mà.
“Oh, không có gì to tác đâu,” Tôi nháy mắt trả lời. “Nhưng cảm ơn nhé.”
“‘Không to tác’? Thế thì đừng có mà rút kiếm ra như thế!” Caren nạt lại. “Cả chị nữa đó, Lydia!”
“Nhưng ông ta—”
Lydia hờn dỗi định bao biện thì bị Caren thẳng thừng cắt ngang, “Không nhưng nhị gì hết! Allen, anh mềm mỏng quá rồi đấy!”
“Anh không nghĩ vậy đâu,” Tôi đáp.
“Phải đó,” Lydia ngay lập tức nói thêm. “Anh ấy chưa đủ dịu dàng mới đúng.”
“Tôi sẽ nói chuyện với hai người sau,” Caren tuyên bố. Sau đó, con bé chuyển sang các cô bé đang nằm dưới sàn. “Cả ba đứa nữa. Có biết nghe trộm là rất xấu không?”
Lời trách mắng khiến Ellie rên rỉ, còn Tina thì lắp bắp “N-nhưng…” Cuối cùng là Lynne chốt thẳng một câu, “Tụi em tò mò thôi.”
“Không biện minh!” Caren quát.
“V-vâng ạ!” Bộ ba đồng thanh kêu lên rồi rời đi hết tốc lực.
Chạy trên hành lang như thế dễ bị thương lắm đó…
Cả Lydia và Caren đều thu vũ khí lại. “Em nên học cách kiềm chế chút đi,” Lydia bình luận. “Nhưng vì là em chồng tương lai của chị nên hãy luyện tập chăm chỉ hơn nhé.”
“Chắc chị đang nói tới ai khác rồi!” Caren phản bác. “Tôi không có chị dâu nào hết!”
“Ô vậy sao?” Lydia đáp. “Em phải biết rõ chị là người vô cùng thích hợp chứ.”
“Không có chuyện chị thành chị dâu của tôi đâu!” Caren khăng khăng. “Có phải không, Allen?”
“Hmm… Caren, anh tưởng em tới đây vì có chuyện quan trọng?” Tôi hỏi.
Đáp lại nỗ lực hoà giải của tôi, cả hai đều rơi vào im lặng. Hai người họ muốn gì từ tôi chứ? Cuối cùng, bọn họ trao đổi với nhau bằng mắt rồi cường điệu thở dài.
P-phản ứng đau lòng quá đấy.
Lần này là tiếng gõ cửa vang lên. “Vào đi.” Hiệu trưởng trả lời, vừa chỉnh lại áo choàng vừa dùng tông giọng cao quý.
“Xin thứ lỗi,” Cô gái nói rồi bước vào phòng. Mái tóc bạch kim dài pha chút xanh nhạt được tết lại và buộc bằng chiếc ruy băng màu da trời. Cô chính là Hội trưởng Hội học sinh Học viện Hoàng gia, cũng là Công nương Stella Howard. “Caren, Tina và các bạn của em ấy—”
Bóng tối thoáng lướt qua trên khuôn mặt cô rồi nhanh chóng biến mất khi nhìn thấy Lydia và tôi. “Allen-sama, Lydia-sama,” Cô nói với một nụ cười. “Tôi không biết hai người ghé thăm. Hẳn cả hai đều biết nhóm Tina đã ở bên ngoài nhỉ? Caren, cậu đã nói với Hiệu trưởng chưa?”
“Vẫn chưa,” Caren đáp.
“Vậy để tớ.”
Tiểu thư Stella đưa một tệp giấy cho Hiệu trưởng. Tôi có thể thoáng thấy nó bắt đầu bằng chữ: ‘Feli—’
“Xin lỗi vì đã làm phiền ngài lúc bận rộn thế này,” Cô tiếp tục. “Một bạn cùng lớp của em đang trở về Học viện nên mong sẽ có sự chấp thuận từ ngài.”
“Oh?” Hiệu trưởng đáp. “Em ấy đã khoẻ chưa?”
“Chắc là khá hơn trước rồi ạ.”
“Ra vậy. Quả là một tin tốt.”
“Caren và em sẽ giúp đỡ cậu ấy bù lại kiến thức bị mất. Hi vọng ngài cũng sẽ hỗ trợ.”
“Ta sẽ xem xét,” Hiệu trưởng đồng thuận. “Tuy không dễ dàng nhưng hãy cố hết sức!”
“Vâng!”
Nhìn qua thì tiểu thư Stella vẫn như trước đây, nhưng có gì đó…thiếu thiếu. Lydia liếc nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Allen,” Caren liền chen vào giữa hai chúng tôi. “Anh không được phép ngó lơ cô em gái quý giá của mình và dán mắt vào người cuồng vung kiếm và phóng hoả thế đâu. Vẫn còn thời gian đấy—cùng đi ăn trưa thôi.”
Lydia bật cười. “Caren,” Cô nói, “Em cũng gan dạ khi cố ra tay khi chị vẫn còn ở đây đó.”
“Oh?” Caren cố tình khoe chiếc vòng cổ hình cánh bướm của mình. Lydia thấy thế liền chột dạ và quay quắc sang nhìn tôi.
Đó là món quà sinh nhật của con bé, nhớ chứ?
“Oh, không biết hiện đang mấy giờ rồi nhỉ…” Mẹ trẻ lầm bầm khoa trương và lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi. Thứ giống y hệt với tôi. Caren suýt thì khuỵu cả gối vì sốc và cũng hướng ánh mắt hình viên đạn về phía này.
Anh nhớ là mình có nói về vụ đồng hồ rồi mà nhỉ.
Tôi đập hai tay lại để chấm dứt cuộc cãi vã vô nghĩa này. “Được rồi, ăn cùng nhau nào,” Tôi nói. “Ba chúng ta—à không, phải là tất cả chúng ta chứ. Tina, Ellie, Lyne.”
Cánh cửa lần nữa mở ra, và các học trò của tôi liền hăm hở bước tới.
“Có em đây!”
“V-vâng!”
“Nii-sama!”
“Hể?” Tiểu thư Stella ngơ ngác thốt lên. Có vẻ chỉ mình cô ấy là do dự.
Tina dường như trông bối rối. “Sao vậy chị?”
“Đi thôi ạ, Stella-sama,” Ellie ngập ngừng thêm vào.
“Huh?” Tiểu thư Stella mất một lúc để hoàn hồn. “K-không có gì đâu. Vâng, thật tuyệt nếu chúng ta ăn cùng nhau.”
Tina và Ellie nắm lấy tay tiểu thư Stella dẫn đi, Lynne thì theo sau. Còn Lydia và Caren lại tỏ ra hằn thọc vì lý do mà tôi chẳng rõ.
“Thôi, được rồi,” Lydia thừa nhận. “Cậu là như thế mà.”
“Phải,” Caren đồng tình. “Onii-chan thì vẫn là Onii-chan thôi.”
Dù cả hai bất đồng nhưng họ lại có chung cảm nghĩ.
“Caren.” Tôi gọi người em gái và nói thầm vào tai. “Tiểu thư Stella sao rồi?”
“Em nghĩ sẽ ổn thôi,” Con bé đáp lại. “Cậu ấy mạnh mẽ lắm.”
“Anh!”
“Allen-sama…”
“Nii-sama, Nee-sama.”
Tina, Ellie và Lynne lần lượt lên tiếng.
“Allen,” Caren nói rồi nắm lấy tay trái tôi.
“Nếu có chuyện gì thì anh sẽ tìm mọi cách để giúp cho,” Tôi trấn an.
“…Cảm ơn anh.”
“Nào. Nhanh đi thôi,” Lydia chen ngang, đồng thời nắm tay phải của tôi. “Caren, đừng ngại nhờ giúp đỡ,” Cô nói với tông giọng nghiêm nghị.
“Hiểu rồi.” Caren miễn cưỡng chấp thuận.
Tạm biệt nhé, Hiệu trưởng. Trông chờ vào ngài đấy.
Một lúc sau, khi cả nhóm đang ăn trưa, vài nữ sinh đã tới tham gia cùng. Tất nhiên, họ đều ngớ người khi nhận ra sự hiện diện của Lydia. ‘Cơn đau đầu’ luôn bám lấy tôi chính là Kiếm nương—một huyền thoại sống vang danh khắp Đại lục—cảnh tượng cô ấy bẽn lẽn khá là vui mắt đấy chứ.
Tina, Ellie và Lynne rất năng động trong suốt bữa ăn, nhưng tiểu thư Stella lại có phần u ám. Theo lời Caren, một người bạn của họ sẽ sớm quay lại sau đợt nghỉ bệnh. Mong rằng điều đó sẽ giúp tiểu thư Stella phấn chấn trở lại. Bên cạnh đó, tên của người kia là Felicia Fosse.
Fosse…? Hình như gần đây mình có thấy ở đâu đó thì phải?