Chương : Ngoan ngoan
Tần Ý Nùng đem cốc cà phê đến bồn rửa tay rửa sạch, sau đó mở chai rượu vang, rót nửa cốc đặt bên cạnh, miễn cưỡng thu dọn tâm tư lộn xộn của bản thân một lượt, tiếp tục xem những video bên dưới.
Đường Nhược Dao vẫn còn đi học tại Học viện Hí kịch Thử Đô, thời gian hoạt động tương đối tập trung, vòng đi vòng lại với phim ảnh, trước khi khởi quay sau khi đóng máy, cho nên với cách biểu diễn mà cô nói tới, có thể trực quan nhận ra từ sự thay đổi trong tính cách của cô.
Rượu trong cốc đã thấy đáy, Tần Ý Nùng uống ngụm cuối cùng, đóng máy tính lại.
Thời gian trôi đi từ tám giờ tối đến rạng sáng hai giờ, bốn bề vắng lặng, khi Tần Ý Nùng đứng dậy, cơ thể không vững lảo đảo một cái, sắc môi trắng bệch, mấy tiếng ngắn ngủi, lại có cảm giác như cách cả một đời.
Cô ấy trượt mở khóa màn hình đang trong chế độ im lặng, trong khung chat đầy những tin nhắn mà Đường Nhược Dao gửi tới, liên tục, từ chín giờ tới mười hai giờ.
[Cô Tần, cô đang bận sao ạ?]
[Ồ, em vừa đi rót nước, nên nhân tiện nhắn tin cho cô, không có không nghiêm túc xem kịch bản]
[Cô Tần, cô không nghỉ giữa chừng sao ạ?]
[Em hơi buồn ngủ rồi]
[Một tiếng nữa rồi ngủ]
Hai tin nhắn cuối cùng là tin nhắn thoại, lúc Tần Ý Nùng mở lên ngón tay khẽ run.
Giọng điệu khẽ cười của Đường Nhược Dao: "Ngủ ngon."
Tin tiếp theo, còn là giọng thiếu nữ cao vút rõ ràng: "Em thật sự đi ngủ đây, nhớ chị."
Tần Ý Nùng máy móc trả lời hai chữ: [Ngủ ngon]
...
Đường Nhược Dao ngủ một giấc tới ngày hôm sau, ngủ vô cùng thoải mái, việc đầu tiên khi mở mắt là vơ lấy điện thoại trêи tủ đầu giường kiểm tra tin nhắn.
[:]
Tần Ý Nùng: [Ngủ ngon]
Đường Nhược Dao lập tức gõ chữ: [Sao lại ngủ muộn thế?]
Dư vị của cồn cộng thêm mất ngủ, đầu ngón tay của Tần Ý Nùng chọc vào ấn đường nhau nhức, đầu đau như búa bổ, đau như dời non lấp biển, cô ấy buông tay xuống, đổi thành dùng nắm đấm ra sức đè lên trêи trán, khẽ thở ra.
Quan Hạm rót cốc nước ấm đi tới, quay người thu dọn chai rượu trêи bàn.
Điện thoại rung lên, Tần Ý Nùng cầm lấy, đọc xong trả lời: [Nhất thời không để ý thời gian]
[Mơ thấy ác mộng sao?] Đường Nhược Dao hiển nhiên đang đợi cô ấy, nhanh chóng trả lời.
[Không] Tần Ý Nùng mỉa mai cười cười, hiện thực còn đáng sợ hơn ác mộng.
[Vậy mơ thấy mộng đẹp sao ạ?]
[Cũng không]
[Tối qua em mơ gặp chị] Đường Nhược Dao nói.
Tần Ý Nùng buông tay đang đè lên trán xuống, chầm chậm trượt vào trong chăn, nằm nghiêng co thành một nhúm, khóe mắt ươn ướt, cô ấy ra sức chớp mắt, gõ chữ: [Mơ thấy tôi thế nào?]
[Mơ thấy chị hôn em] Đường Nhược Dao ôm điện thoại cười, còn có cái khác, nhưng không tiện nói, chỉ có thể lén lút ghi vào mục ghi chú.
Mấy giây sau, đầu bên kia trả lời một câu: [Ừ]
Đường Nhược Dao chưa kịp chu môi, lại có một tin nhắn nữa nhanh chóng hiện lên: [Lát nữa biến giấc mơ của em thành sự thật]
Sáng sớm bị lời đường mật đả thương, nhịp tim của Đường Nhược Dao đột nhiên đập hơi nhanh, xấu hổ cắn lấy môi dưới của mình.
[Tôi đi đánh răng rửa mặt đây] Tần Ý Nùng nói.
[Vâng, em cũng đi, gặp ở tầng một] Đường Nhược Dao đặt điện thoại xuống, xuống giường đi dép.
Tần Ý Nùng nhắm mắt nằm một lúc, dậy đánh răng rửa mặt, bởi vì sắc mặt mệt mỏi, trang điểm tốn chút thời gian, khi xuống tới tầng một, bước chân của Đường Nhược Dao đi tới có chút vội vàng rõ ràng.
"Chào buổi sáng." Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng đeo kính râm.
"Chào buổi sáng." Tần Ý Nùng gật đầu với cô, sắc mặt lạnh lùng.
Đường Nhược Dao đã quen với điều này, lúc ở bên ngoài phải tránh hiểu lầm.
Xe của đoàn làm phim đã đến từ sớm, Đường Nhược Dao ở dưới tầng chờ đợi để được nhìn thấy cô ấy, bây giờ thấy được rồi, liền chủ động nói: "Cô Tần, em đến phim trường trước đây ạ."
Tần Ý Nùng gật đầu.
Đường Nhược Dao đi gần một chút, mặt mày nhuộm lên chút ý cười, đè giọng nói: "Nếu nhớ em, nhớ nhắn tin cho em."
Tần Ý Nùng sau chiếc kính râm nhìn cô ấy thật sâu một cái.
Cô ấy sẽ không vì mấy đoạn phỏng vấn kia mà hoàn toàn phủ nhận người trước mặt, bao gồm tình yêu của cô. Chỉ là cô ấy cũng không dám hoàn toàn tin tưởng, cô ấy cần thời gian, chầm chậm xác nhận. Cho dù thế nào, sắp gần ngày đóng máy, cô ấy sẽ không lộ ra bất kì điểm khác thường nào trước mặt Đường Nhược Dao, ảnh hưởng tới trạng thái biểu diễn của cô.
Nếu người yêu cô ấy, thật sự là Hàn Tử Phi, như vậy với cô ấy mà nói, chính là bong bóng trong cõi mộng hư vô. Nửa đời trước của cô ấy, không có quá nhiều thứ muốn chủ động nắm vào trong tay, nhưng mọi thứ đều làm một đằng ra một nẻo, Đường Nhược Dao cũng sẽ như vậy sao?
Tại sao?
Tần Ý Nùng đột nhiên đưa tay sống chết ấn chặt lấy lồng ngực mình, giống như một con dao sắc, rạch lên những chuyện trong quá khứ, dòng máu lan tràn khắp bốn phía không mục đích, tứ chi lạnh lẽo.
"Chị Tần!" Quan Hạm vội vàng đỡ lấy tay cô ấy, "Chị sao thế?"
Sắc mặt Tần Ý Nùng trắng bệch khác thường, trái tim đau đớn, gấp gáp thở ra, nói không thành câu hoàn chỉnh: "Tôi..."
"Em đỡ chị sang bên kia ngồi trước đã." Quan Hạm vội nói.
Tần Ý Nùng được cô dìu chầm chậm ngồi xuống sô-pha, tay vẫn giữ lấy lồng ngực không buông, một tay khác nắm chặt đệm sô-pha bên cạnh, ngón tay dùng sức tới trắng bệch.
Quan Hạm gấp gáp quay vòng vòng như con kiến đặt trong nồi nước sôi, nói: "Có cần đưa chị đi bệnh viện không?"
Tần Ý Nùng khẽ thở ra một hơi, gắng gượng nói: "Bỏ đi."
"Sao có thể bỏ đi chứ?" Quan Hạm nói, "Sức khỏe của chị có thể đùa giỡn sao? Lần trước bác sĩ đã bảo chị chú ý tới sức khỏe, bây giờ không so được với ngày trước, chị..."
Tần Ý Nùng nâng mí mắt lên, nhàn nhạt ngắt lời cô: "Lắm lời."
Quan Hạm không nói nữa, nhưng vành mắt đỏ lên.
Tần Ý Nùng: "..." Cô ấy thở dài, dịu giọng dỗ dành, "Tôi đóng máy rồi sẽ đi khám bác sĩ, được chưa?"
Cô ấy kiên nhẫn giải thích với trợ lí: "Chỉ là tôi chịu chút kϊƈɦ thích, cho nên mới như thế, nghỉ ngơi một lúc là được, em thấy tôi lúc nào không giữ gìn sức khỏe chứ? Hả?"
Trêи có mẹ già dưới có con nhỏ, trước đó cô ấy còn muốn cưới Đường Nhược Dao làm vợ, cả đời không xa rời, sao có thể dám tùy tiện hủy hoại cơ thể mình?
Quan Hạm và cô ấy bốn mắt nhìn nhau, rất lâu sau, sụt sịt mũi, thỏa hiệp nói: "Vâng, vậy sau khi đóng máy, chị nhất định phải lập tức đi kiểm tra."
Tần Ý Nùng cằn nhằn một tiếng: "Em còn quản lí tôi hả?" Cô ấy ngẩng đầu lên, nở nụ cười đáp lại, "Được."
...
A Tiêu và nhóm trợ lí hôm nay bị ép làm một đám người câm.
Không phải bọn họ đổi tính, mà là đại tổng quản Quan cẩn thận đề phòng bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ hi hi ha ha đi tới đùa giỡn với Tần Ý Nùng, liền phóng một ánh mắt sắc như đao tới từng người một, dọa đám người kia không rét mà run.
Tần Ý Nùng nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ Quan Hạm, hôm nay cô ấy cũng không có tâm trạng đùa giỡn với bọn họ, vực dậy tinh thần đối phó với một mình Đường Nhược Dao đã mài mòn hết toàn bộ sức lực của cô ấy rồi.
Hôm nay Đường Nhược Dao vẫn diễn cảnh ngược tâm.
Sau khi quay về từ bờ sông, Hàn Tử Phi vào phòng khóa trái cửa, tìm tất cả những đồ có liên quan tới cô và Thẩm Mộ Thanh, bày từng thứ một lên bàn, cô vốn muốn phá hủy chúng, nhưng cuối cùng lại cất vào trong hộp, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve hoa văn điêu khắc bên trêи hộp, im lặng rơi lệ.
Ngoài phim ngọt ngào, trong phim đứt từng khúc ruột, tương phản quá lớn, vì có thể biểu hiện nhân vật đến mức chân thực nhất, Đường Nhược Dao sớm đã một mình làm tổ trong góc nhỏ, cúi đầu lên men cảm xúc.
Hiện trường đang điều chỉnh ánh sáng, Hàn Ngọc Bình cầm bút viết viết trêи trang giấy, Tần Ý Nùng thỉnh thoảng nhìn về phía Đường Nhược Dao một cái, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Hàn Ngọc Bình đặt bút xuống, đúng lúc bắt được dáng vẻ tâm sự trùng trùng của cô ấy, thở dài một hơi, nói: "Cháu thật sự không cần căng thẳng vậy đâu, nào có diễn viên không gặp hoàn cảnh như thế, chỉ là mức độ nặng nhẹ khác nhau, không phải ai cũng có thể bảo cảm xúc đến là đến đi là đi giống như cháu. Hơn nữa, hôm nay cảnh phim của con bé không thảm thiết như hôm qua, chắc chắn có thể thoát vai nhanh thôi."
Tần Ý Nùng không giải thích, khẽ vâng một tiếng, vẻ mặt cô đơn.
Đường Nhược Dao chuẩn bị xong xuôi, Hàn Ngọc Bình nói mấy câu với cô, Tần Ý Nùng ngồi ở một bên, Đường Nhược Dao vì duy trì trạng thái, từ đầu tới cuối không nhìn tới cô ấy, càng không chú tới ánh mắt tối tăm của người phụ nữ ấy.
"Bản Sắc, phân đoạn , cảnh , lần , diễn!"
Hàn Tử Phi gác cằm lên chiếc hộp gỗ chứa đầy kỉ niệm của cô và Thẩm Mộ Thanh, nước mắt theo gò má lăn xuống.
...
Hàn Ngọc Bình: "Cắt." Ông xem đoạn tua lại, nhíu mày nói, "Quay lại lần nữa."
Nhân lúc diễn viên còn chưa thoát vai, thợ trang điểm cũng không dám thở một hơi, tranh thủ từng giây từng phút dặm lại lớp trang điểm cho Đường Nhược Dao, Hàn Ngọc Bình chỉ huy điều chỉnh lại ánh sáng, các bộ phận cùng diễn viên vào chỗ.
"Bản Sắc, phân đoạn , cảnh , lần , diễn!"
"Đạt." Hàn Ngọc Bình cao giọng nói, "Cảnh tiếp theo, chuẩn bị, mười phút sau bắt đầu quay."
Nhân viên hiện trường ồn ào bận bịu làm việc.
Cảnh tiếp theo của Đường Nhược Dao vẫn ở trong phòng, cho nên cô không động đậy, dứt khoát không thoát vai, đôi mắt đờ đẫn ngồi đó. Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng chọc vào ấn đường, thu lại bước chân vừa định đi tới.
"Chị Tần." Quan Hạm cầm chai nước trêи tay, đưa tới.
Tần Ý Nùng nhận lấy, không mở nắp, nói: "Cảm ơn."
Quan Hạm: "Chị không đi xem cô Đường sao ạ?"
Tần Ý Nùng lắc đầu, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn đặt trêи người Đường Nhược Dao, khẽ nói: "Bỏ đi, đừng làm phiền em ấy."
Cô ấy có chút sợ, sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo tê liệt của Đường Nhược Dao. Hôm qua cô ấy có thể thuyết phục bản thân chỉ là nhất thời, Đường Nhược Dao là Đường Nhược Dao, Hàn Tử Phi là Hàn Tử Phi, hôm nay đột nhiên cô ấy không chống đỡ được lí do của bản thân nữa.
Cho nên vẫn là, bỏ đi.
Quan Hạm mẫn cảm phát giác được điều gì không đúng.
Liên kết với chuyện kϊƈɦ thích cô ấy nói sáng nay, lẽ nào lại cãi nhau rồi? Rõ ràng hôm qua quay về vẫn còn tốt đẹp mà.
Cô lại nhìn Tần Ý Nùng, cả người cô ấy lộ ra dáng vẻ thâm trầm, ngay cả nụ cười treo trêи miệng lúc bình thường cũng không thấy đâu nữa.
"Bản Sắc, phân đoạn , cảnh , lần , diễn!"
Hàn Tử Phi ngồi trong phòng rất lâu, vệt nước mắt trêи mặt đã khô cạn.
Mẹ Hàn gõ cửa phòng cô, tiếng bước chân vang dội, hổn hà hổn hển nói: "Con bé chết dẫm này, về rồi sao không nói một tiếng, nếu không phải thấy giày của con ngoài cửa, mẹ với bố con còn đi tìm tới phát điên nữa đấy."
Ngữ điệu của Hàn Tử Phi bình tĩnh: "Mẹ, con lớn thế này rồi, sẽ không đi mất đâu."
Mẹ Hàn: "Con mở cửa ra."
Hàn Tử Phi trùm chăn lên, mặc cả quần áo nằm lên giường: "Con ngủ rồi."
Mẹ Hàn: "Cái đứa này!"
"Con thật sự ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói." Hàn Tử Phi ngáp một cái, nói, "Con buồn ngủ quá."
Mẹ Hàn và cô cách nhau một tấm cửa, ngừng lại một lúc, nói: "Được rồi, thế con ngủ đi, mẹ cũng đi ngủ đây."
"Mẹ ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Mẹ Hàn cười cười, quay đầu làm động tác "suỵt" với bố Hàn đang đi tới.
Hàn Tử Phi mở to mắt nhìn trần nhà trêи đầu, ánh mắt trống rỗng.
"Bản Sắc, phân đoạn , cảnh , lần , diễn!"
Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người đang ăn sáng.
Hàn Tử Phi lấy đũa gắp một miếng củ cải muối, đặt vào trong thìa, ăn với thìa cháo cuối cùng, nuốt xuống, buông đũa, nói: "Bố mẹ, trường con sắp xếp kì thực tập, phải đi nơi khác, mấy tháng tới con sẽ không về nhà."
"Bản Sắc, phân đoạn , cảnh , lần , diễn!"
Mẹ Hàn thu dọn hành lí cho con gái, vừa dọn vừa càu nhàu, cái này mặc lúc nào cái kia mặc lúc nào, còn dặn dò cô phải xem dự báo thời tiết, chú ý giữ ấm, có thời gian thì gọi điện thoại về nhà. Hàn Tử Phi ở một bên lặng lẽ nhìn, trong lòng khó chịu, gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ Hàn quay đầu: "Sao thế?"
Hàn Tử Phi đè xuống tiếng thút thít, vành mắt đỏ lên cũng không dễ phát hiện: "Không có gì ạ, con thu dọn cùng mẹ."
"Bản Sắc, phân đoạn , cảnh , lần , diễn!"
Hàn Tử Phi kéo vali đứng trong con ngõ, cuối cùng nhìn một cái thật sâu lên cây phượng đỏ rực trong sân nhà Thẩm Mộ Thanh. Bánh xe vali chuyển động, đè lên những bông hoa phượng rơi xuống, Hàn Tử Phi rời khỏi ngõ Dương Tây.
...
"Cắt!" Hàn Ngọc Bình thở một hơi dài, nói: "Đạt rồi."
Hôm nay Đường Nhược Dao quay cả một phân đoạn, quay đi quay lại trau chuốt chi tiết, từ sáng tới chiều, giữa trưa tùy tiện ăn cơm hộp, đến hiện tại mệt tới mức gân cốt rã rời. Cô nhận lấy nước từ tay Tân Tinh, uống một ngụm lớn, ngồi trêи ghế nghỉ ngơi.
Làm Hàn Tử Phi suốt một ngày, Đường Nhược Dao cúi đầu ngồi rất lâu, mới dần dần thoát vai, vô thức hỏi lên: "Cô Tần đâu?"
Tân Tinh nói: "Sau khi chị quay xong, cô ấy cũng về phòng nghỉ rồi."
Đường Nhược Dao rất mơ hồ với những kí ức thực tại, cô nghiêng đầu, tiếp tục hỏi: "Hôm nay chị ấy có nói chuyện với tôi không?"
Tân Tinh lắc đầu: "Không. Nhưng cô ấy có đến thăm chị, đứng từ xa, chỉ là không đi tới."
Đường Nhược Dao chậm chạp gật đầu.
Tân Tinh chần chừ mấy giây, nói: "Em thấy dáng vẻ của cô ấy hình như không vui lắm."
Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng đầu: "Em nói gì cơ?"
Tân Tinh lắc lắc đầu: "Cũng có thể là em nhìn nhầm." Trong ấn tượng của cô nàng, mỗi ngày Tần Ý Nùng đều tươi cười, người bên cạnh cũng vui vẻ, ríu ra ríu rít, à, Tân Tinh đột nhiên nghĩ tới, hôm nay người bên cạnh cô ấy không ríu ra ríu rít.
"Tại sao chứ?" Tân Tinh không phân tích được, nói lại chính xác những thứ cô nàng quan sát được.
Đường Nhược Dao nhíu mày: "Em nói cả ngày hôm nay chị ấy không cười sao?"
Tân Tinh: "Đúng thế." Cô nàng dùng bộ óc cằn cỗi của mình suy nghĩ, linh hoạt hiếm thấy, nói, "Chị không nhìn cô ấy, nếu em là cô ấy, em cũng không cười nổi."
Đường Nhược Dao giải thích: "Là vì tôi..." Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, mím lấy môi, đột nhiên đứng lên, nhanh chân đi về phía phòng nghỉ của Tần Ý Nùng.
Cho dù là vì lí do gì, cô và Tần Ý Nùng là người yêu, bản thân lạnh lùng với cô ấy cả một ngày, là lỗi của cô.
Đi được nửa đường, Tần Ý Nùng đi từ phòng nghỉ ra, trêи mặt cô ấy đã được trang điểm, mặc bộ xường xám màu xanh nhạt, đi giày vải đế mềm thêu hoa, mái tóc đen dài thẳng mượt xõa trêи vai, khí chất trêи người nhã nhặn, Đường Nhược Dao hoảng hốt, dừng bước chân lại.
Cảnh quay của Tần Ý Nùng quay phía sau Đường Nhược Dao, cho nên lúc này cô ấy đang hóa trang thành Thẩm Mộ Thanh.
Đường Nhược Dao cứng ngắc tại chỗ, cúi đầu vòng đường khác tránh đi theo bản năng.
Tần Ý Nùng ngẩn ra giây lát, đột nhiên cười khổ.
Quan Hạm lo lắng nói: "Chị Tần?"
Tần Ý Nùng nói: "Tôi không sao?"
Điện thoại trong túi Quan Hạm ù ù rung lên hai tiếng, cô lấy điện thoại của Tần Ý Nùng đưa cho cô ấy, nói: "Chị có tin nhắn."
Tần Ý Nùng mở khóa màn hình, không hề bất ngờ.
Đường Nhược Dao: [Cô Tần, xin lỗi]
Tần Ý Nùng nhìn quanh bốn phía, tìm được góc nghiêng của Đường Nhược Dao đang cúi đầu nhắn tin trong nhóm người kia, gõ chữ nói: [Không sao, tôi quay xong sẽ gọi em]
[Vâng]
Đường Nhược Dao gửi tin nhắn này xong Tần Ý Nùng cũng không trả lời nữa, cô vội vàng đi về phòng nghỉ của mình, không dám quay đầu, sợ nhìn thấy bóng dáng của "Thẩm Mộ Thanh" trêи phim trường. Đường Nhược Dao rúc vào sô-pha, giơ tay xoa gò má của mình, đè xuống sự bất an từ sâu trong nội tâm.
Còn chưa đến mười ngày nữa, bộ phim sẽ đóng máy. Vai diễn của cô đóng máy sớm hơn, chỉ còn ba cảnh.
Hàn Tử Phi không từ yêu chuyển sang hận Thẩm Mộ Thanh, mà đem tình yêu này vùi trong đáy lòng. Cô muốn quên, nhưng không làm được, nửa đêm nằm mơ sẽ nhớ tới cô ấy, dứt khoát để phần tình yêu sinh sôi, lan tràn, điên cuồng này hoà vào trong xương và máu của mình, khắc sâu cái tên Thẩm Mộ Thanh lên từng tấc trong linh hồn cô.
Không lâu sau, cô vô tình biết được Thẩm Mộ Thanh không hề có thai, dần hiểu ra, câu nói ở bên bờ sông ngày đó, là cô ấy cố ý lừa cô để cô nản lòng. Sau khi Hàn Tử Phi biết chuyện liền khóc to một trận, bởi vì cô biết cho dù Thẩm Mộ Thanh không có thai, cô vẫn là người bị buông bỏ trêи cán cân hai đầu.
Thẩm Mộ Thanh vĩnh viễn không có khả năng thuộc về cô.
Từ đó về sau, chỉ có cô mang theo kí ức thuộc về riêng hai người, sống
trêи thế giới này.
Càng khiến cô đau lòng hơn là, cô cố gắng như thế để cho Thẩm Mộ Thanh có cuộc sống của riêng mình, nhưng cô lại lún vào trong vũng bùn, chớp mắt một cái liền có thể nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời.
Cô khóc đến xé gan xé thịt, không phải vì bản thân, mà là vì Thẩm Mộ Thanh.
Cuộc đời của Hàn Tử Phi chỉ còn mấy ngày nữa là kết thúc, cô sẽ quay lại làm Đường Nhược Dao, sẽ không tiếp tục tổn thương Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao thuyết phục bản thân, cũng phác thảo trong lòng mấy lần, lát nữa sẽ giải thích với Tần Ý Nùng thế nào, sẽ bảo đảm với cô ấy thế nào, Đường Nhược Dao mở điện thoại nhấp vào mục ghi chú, bổ sung: Còn phải xin lỗi, xin lỗi bắt buộc phải chân thành.
Tần Ý Nùng tặng đồ ngọt cho cô, Đường Nhược Dao cũng làm y hệt, bảo Tân Tinh đi mua. Bản thân cô ở trong phòng nghỉ ra sức khiến bản thân trở về cảm xúc thuộc về Đường Nhược Dao, tránh lần nữa lại xảy ra sai sót gì.
...
"Bản Sắc, phân đoạn , cảnh , lần , diễn!"
Đã rất lâu Thẩm Mộ Thanh không thấy bóng dáng của Hàn Tử Phi trong con ngõ Dương Tây, có một lần đến tặng đồ cho nhà họ Hàn, nói chuyện với mẹ Hàn, mẹ Hàn đang lật khoai lang phơi khô trêи ngói đỏ, bất ngờ nói: "Nó ra ngoài thực tập rồi, không nói với cô sao?"
Tuy lúc trước mẹ Hàn không hài lòng về việc Hàn Tử Phi thường xuyên chạy đi tìm Thẩm Mộ Thanh, nhưng Thẩm Mộ Thanh quả thực là hàng xóm tốt, dịu dàng thân thiết, còn là giáo viên, bà vui vẻ khi thấy Hàn Tử Phi và cô ấy có quan hệ tốt.
Thẩm Mộ Thanh ngẩn người tại chỗ, cô ấy không nhớ bản thân đã nói với mẹ Hàn những gì sau đó, vội vàng ra về, bóng lưng lộ ra vẻ lúng túng nói không thành lời.
Thẩm Mộ thanh về nhà mình, hồn bay phách lạc dọn dẹp nhà cửa, khắp nơi trong căn nhà này đều lưu lại kí ức của hai người, Hàn Tử Phi hoạt bát, Hàn Tử Phi dịu dàng, Hàn Tử Phi cợt nhả, Hàn Tử Phi chín chắn đáng tin.
Bị chính đôi tay này của cô ấy đẩy đi, Hàn Tử Phi.
Thẩm Mộ Thanh ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn từng góc trong nhà, vành mắt chầm chậm đỏ lên.
...
Hàn Ngọc Bình: "Cắt."
Tần Ý Nùng chớp mắt, giọt nước mắt trêи mí rơi xuống, lấy giấy lau đi, nhanh chóng thoát vai, tới trước màn hình máy quay chuyên dụng của Hàn Ngọc Bình: "Đạt chưa ạ?"
Hàn Ngọc Bình: "Tôi tỉ mỉ xem lại đã." Ông nghiêm mắt nhìn Tần Ý Nùng một cái, "Cháu vội thế cơ à?"
Mặt Tần Ý Nùng không biến sắc: "Vâng, đi dỗ bạn gái."
Biểu cảm của Hàn Ngọc Bình như bị đau cả hàm răng, hất tay nói: "Sang bên kia mà ngồi."
Tần Ý Nùng không động đậy: "Cháu cứ ở đây đợi đấy."
Hàn Ngọc Bình: "... Thì tùy cháu."
Hàn Ngọc Bình nhìn vào miệng ông, khẩu hình miệng vừa xuất hiện chữ "đạt", cô liền nhanh chóng đi về phòng nghỉ, vừa đi vừa bảo Quan Hạm đưa điện thoại, nhắn tin cho Đường Nhược Dao.
[Quay xong rồi, tôi đi thay quần áo, em có thể qua đây trước, Quan Hạm sẽ mở cửa cho em]
Cô ấy đi không nhìn đường, vấp phải hòn đá, lảo đảo một cái, Quan Hạm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô ấy.
"Tôi không sao." Tần Ý Nùng rút tay khỏi tay Quan Hạm, tiếp tục nhanh chân đi về phía trước.
Tới trước cửa phòng nghỉ thì gặp Đường Nhược Dao đi tới, vừa hay bớt đi việc gõ cửa, Tần Ý Nùng sợ cô nhìn thấy trang phục đang mặc của bản thân sẽ buồn, không chào hỏi cô, trực tiếp vào phòng thay đồ.
Quan Hạm rót nước đặt lên bàn trà trước mặt Đường Nhược Dao: "Cô Đường, mời."
Đường Nhược Dao gật đầu: "Cảm ơn."
Cô vội vàng nhìn về phía phòng thay đồ, lời muốn nói tích tụ thành một cái sọt.
Quan Hạm tập trung tinh thần.
Cạch.
Cửa phòng thay đồ được mở ra, hai người đồng thời nhìn sang, một mảng đỏ chói mắt lọt vào trong đôi mắt, gần đây cô ấy rất ít khi mặc váy đỏ trêи phim trường, chủ yếu trang điểm ăn mặc thoải mái nhàn nhã, hôm nay không biết tại sao lại mặc.
Không chỉ có thế, cô ấy còn đi giày cao gót, đeo một đôi khuyên tai khoa trương, tóc dài lại xõa xuống, tất cả được vắt sang một bên, bờ môi được trang điểm đỏ đậm, tóm lại từ đầu tới chân, ngoài mặt, không có một tơ một hào nào giống Thẩm Mộ Thanh.
Đường Nhược Dao ngây người, lập tức cảm động trong lòng.
Cô đi tới ôm lấy Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng ôm lại cô.
Quan Hạm biết ý ra ngoài, đóng cửa lại.
Đường Nhược Dao dùng mặt thân mật cọ cọ lên mặt người phụ nữ ấy, còn có vết nước lành lạnh, cô ấy vừa tẩy trang, ngay cả nước trêи mặt cũng không kịp lau khô, cảm động biến thành chua xót.
"Chị không cần như thế." Đường Nhược Dao khẽ nói, trong lòng hổ thẹn khó xử.
"Như thế nào?" Tần Ý Nùng giả vờ không hiểu, cố ý cười khẽ bên tai cô, "Tôi thế này không xinh đẹp sao?"
Ở góc độ Đường Nhược Dao không thấy được, khóe môi cô ấy cong lên một đường cong đắng chát.
Hay là... em thích Thẩm Mộ Thanh hơn? Với tôi, chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
"Sao chị lại không xinh đẹp chứ." Đường Nhược Dao buông lỏng cô ấy ra, kéo lấy hai tay của cô ấy ngồi xuống sô-pha, hai người mặt đối mặt, Đường Nhược Dao nói, "Hôm nay em lại lạnh nhạt với chị, xin lỗi."
"Không sao." Tần Ý Nùng khẽ lắc đầu.
"Có sao."
Ánh mắt Tần Ý Nùng khẽ sửng sốt.
Đường Nhược Dao không yên lòng tiếp nhận sự dịu dàng nhượng bộ của cô ấy, nghiêm túc nói: "Em thích chị, em khiến chị buồn vì em, chính là lỗi của em. Cho dù lí do có là gì, chị có tư cách có sao, có tư cách tức giận, trực tiếp mắng em cũng được."
Tần Ý Nùng tự nỉ non nói: "Em thích tôi?"
Đường Nhươc Dao nghe không rõ, hỏi: "Chị nói gì ạ?"
Tần Ý Nùng mím môi: "Không có gì." Cô ấy nói, "Tôi không biết mắng người."
Đường Nhược Dao cười nói: "Em cũng không biết."
Tần Ý Nùng lườm cô: "Thế mà em bảo tôi mắng em, chẳng phải là một câu rỗng tuếch sao?"
Đường Nhược Dao ồ một tiếng: "Nếu có mấy câu mắng người, em cũng biết."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như, bảo bối, ngoan ngoan, bảo bối, đáng yêu, đần độn, ngu ngốc..." Đường Nhược Dao làm dáng vẻ nghiêm túc liệt kê.
Tần Ý Nùng cong khóe môi lên.
Đường Nhược Dao thở dài một hơi không để lại vết tích, trêu đùa cô ấy: "Chị chọn một từ mắng em đi?"
Tần Ý Nùng mất tự nhiên quay mặt đi, nói: "Không muốn." Một từ rất gì và này nọ so với một từ khác.
Đường Nhược Dao nói: "Vậy em chọn một từ gọi chị nhé? Chị thích cái nào?"
Tần Ý Nùng không lên tiếng, nhưng trong lòng lặng lẽ tưởng tượng âm thanh Đường Nhược Dao gọi ra mấy từ này, nhịp tim không khống chế được mà tăng tốc. Bàn tay cô ấy và Đường Nhược Dao nắm lấy nhau càng thêm chặt, Đường Nhược Dao đọc hiểu lời thoại ngầm của cô ấy, vừa xấu hổ, vừa muốn nghe.
Đường Nhược Dao bỗng dưng cũng theo đó căng thẳng, rõ ràng ban nãy khi dỗ Tần Ý Nùng vui vẻ miệng lưỡi còn rất trơn tru, nhưng thật sự muốn cô nghiêm túc gọi bằng xưng hô này, vẫn có chút khó xử. Cô hé miệng, muốn thốt ra từ "bảo bối" nhưng rất nhiều lần đều không thuận lợi.
Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, đặt một biệt danh.
Hàn Tử Phi trong "Bản Sắc" từng gọi Thẩm Mộ Thanh là "ngoan ngoan", khi cô quay cảnh đó bị nghẹn mấy lần, sau này luyện từ này mấy trăm lần, hiện tại có thể nói là thuộc làu làu.
Đường Nhược Dao kề lên tai cô ấy, nhỏ tiếng gọi: "Ngoan ngoan."
Khớp tay của Tần Ý Nùng đột nhiên nắm chặt, sắc mặt trắng bệch.