Chương : Cải trắng bị phượng hoàng hớt tay trên
Phim trường.
Trong phòng nghỉ của đại Ảnh hậu Tần, người quan trọng nhất, không có một trong những, của đoàn phim "Bản Sắc", đang bận rộn tới mức sục sôi khí thế. A Tiêu gọi mấy vị trợ lí khác sang một bên, năm cái đầu chụm lại thành một, mỗi người cầm một chiếc điện thoại tạch tạch tạch tạch tạch trao đổi, giống như năm nghìn con vịt đang kêu quàng quạc quàng quạc.
"Ai còn ảnh chế gì không? Đáng yêu một chút, tốt nhất nhìn một cái là có thể bật cười."
"Làm gì thế? Dỗ bà chủ! Lời tôi vừa nói với cô, cô để đi đâu rồi hả?"
"Hết rồi? Bình thường nhìn mấy cô náo nhiệt lắm mà? Cần các cô làm gì! Tôi đây tôi đây!"
"Xàm xí? Xàm xí... chắc cũng được, tôi gửi cho chị Tần, các cô đừng hỏi tôi nữa, nói nhiều lãng phí thời gian, cảm thấy hài hước thì trực tiếp gửi sang, để tôi lựa chọn."
Quan Hạm cách nhóm trợ lí chỉ mấy bước chân bịt tai không nghe, ngồi trêи ghế VVIP chuyên dụng của Tần Ý Nùng, trước mặt đặt một chiếc máy tính xách tay, màn hình phản lên vẻ mặt nghiêm túc chuyên tâm của cô, hai tay lướt như bay trêи bàn phím, giống như sắp nặn ra được lưu ảnh.
Mà chủ nhân của căn phòng nghỉ này, Tần Ý Nùng lại một mình đứng bên góc nhỏ, cả mặt đỏ bừng lên.
"Nói, chị thích em." Âm thanh mang theo nụ cười của Đường Nhược Dao được phát lại hết lần này tới lần khác bên tai cô ấy.
Tần Ý Nùng thầm quay đầu liếc một cái, đám trợ lí đang chật vật với ảnh chế không có thời gian để ý, Quan Hạm từ lúc nhận được lệnh của cô ấy cũng không rời khỏi ghế. Hít sâu một hơi, chia thành ba lần thở ra, ấn phím ghi âm trêи màn hình: "Chị... chị thích..."
Tắc rồi, đầu ngón tay ấn nút hủy bỏ.
Tần Ý Nùng nghiêm túc quan sát màn hình điện thoại một lúc, xác nhận câu nói kia không bị gửi nhầm đi, mới thở dài một hơi, xoa mặt mình, tiếp tục nói.
"Chị... thích..." Từng chữ từng chữ, chữ "em" còn chưa nói ra, Tần Ý Nùng đã cảm thấy hơi nóng trêи mặt mình xông thẳng tới đỉnh đầu, cô ấy giơ tay che đi vành tai nóng bỏng của mình.
Trượt lên hủy bỏ gửi đi, Tần Ý Nùng đè trán lên bức tường lạnh lẽo, tiến hành giảm nhiệt độ vật lí.
Tại sao cứ bắt cô ấy nói những lời này? Không biết cô ấy rất... khó mở miệng sao?
Cô ấy nguyện trực tiếp hôn Đường Nhược Dao, cô muốn hôn thế nào liền mặc cho cô yêu cầu.
Quan Hạm phía sau mắt kính lóe lên tia sáng, ngón tay nhảy múa trêи bàn phím dừng lại, một tay đẩy mắt kính, nhìn về phía Tần Ý Nùng ở góc tường chuẩn bị dính người lên tường rồi.
Thân là trợ lí vạn năng, ngoài hoàn thành công việc bà chủ giao phó, còn phải chú ý đến hành động của bà chủ mọi lúc mọi nơi, để chuẩn bị cho mọi sự dặn dò của cô ấy.
Còn về đám trợ lí nhỏ không đạt chuẩn kia, Quan Hạm lo lắng liếc một cái, quyết định tiếp tục coi bọn họ như không khí.
Đám "không khí" quyết định không làm không khí nữa, muốn tạo ra cơn sóng tồn tại, A Tiêu đứng lên, bạch bạch bạch chạy tới: "Chị Tần, em đã chỉnh sửa ảnh chế cho chị rồi, bây giờ chị có thời gian rảnh để nhận không ạ?"
Tần Ý Nùng còn đang luyện tập, bị âm thanh của A Tiêu chấn động đến nỗi ngón tay run lên, đầu ngón tay không giữ được, trực tiếp gửi câu nói kia đi.
Tần Ý Nùng: "!!!"
Cô ấy nhanh tay nhanh mắt vội vàng rút tin nhắn thoại về.
[Hệ thống hiển thị: T đáng yêu đã thu hồi một tin nhắn]
Đường Nhược Dao nhìn hàng chữ nhỏ hiện lên trêи màn hình, thong dong mở bộ sưu tập ra, bên trong bất ngờ lại là tin nhắn thoại mà Tần Ý Nùng vừa gửi tới. Cô cố ý chuẩn bị tâm lí một phen mới bật lên, tránh cho tim đập quá nhanh mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giọng nói yên tĩnh trầm thấp phát ra từ trong loa thoại.
"Chị thích em..." Tròn vành rõ chữ, giống như đang tập lời thoại, có chút bằng bằng, nhưng nghe ra được một chút căng thẳng nhỏ bé bên trong, thẹn thùng y như câu "Dao Dao" kia.
Ánh mắt Đường Nhược Dao mơ màng, tim đập không tả xiết, quyết định quay về sẽ lập tức cài câu này thành lời nhắc ngủ ngon cùng chuông báo thức!
Chưa từng nghĩ tin nhắn thoại này còn chưa hoàn thành.
Nói xong câu nói kia, bên tai vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ của Tần Ý Nùng, "Câu này cũng không được."
Đường Nhược Dao ngẩn ra, sau đỏ im lặng cười to, rồi vành mắt lại có chút chua xót kì lạ.
Tần Ý Nùng là nghiêm túc như thế, thích cô.
Đường Nhược Dao ấn ghi âm, tình cảm thiết tha tỏ tình: "Em cũng thích chị." Ngừng một lúc, nói, "Em thích chị nhất, chỉ thích chị, mãi mãi thích chị."
Thậm chí là yêu chị.
Câu nói này cô giấu nơi đáy lòng.
Gân xanh trêи trán của Tần Ý Nùng nổi lên, tính tình hiền lành vạn năm suýt chút nữa bị A Tiêu hủy hoại, Cô ấy cũng coi như đã hiểu vì sao Quan Hạm luôn không vừa mắt với đám trẻ nhỏ này, bình thường đùa giỡn rất thú vị, nhưng khi gặp chuyện quan trọng đều làm không nên hồn.
Rõ ràng Tần Ý Nùng không tức giận, nhưng A Tiêu vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh lùng hơn cả khi ở cạnh Quan Hạm, cô nàng nuốt nước bọt, lùi về sau mấy bước, cứng rắn nói: "Nếu không có thời gian... thì... chút nữa... nói tiếp ạ."
Điện thoại trong tay Tần Ý Nùng rung lên, cô ấy xua xua tay với A Tiêu, biểu thị cô nàng nhanh chóng biến mất.
Cô ấy đi về xa hơn một chút, nhìn đám trẻ nhỏ ở gần đó, mở tin nhắn thoại lên.
Âm thanh lạnh lùng mà không kém phần dịu dàng của Đường Nhược Dao vang lên: "Em cũng thích chị. Em thích chị nhất, chỉ thích chị, mãi mãi thích chị."
Một đám trẻ nhỏ liền nhìn thấy vẻ mặt của giám đốc Tần, Tần Ý Nùng lạnh lùng hiếm thấy, sau đó lập tức lấy tay che mắt mình, khóe môi dịu dàng cong lên, độ cong càng ngày càng lớn, nhanh chóng quay lưng với bọn họ.
Đám trợ lí bốn mắt nhìn nhau.
Tần Ý Nùng đè xuống ý cười trong giọng nói, nghiêm túc nói: "A Tiêu, năm đứa ra ngoài trước đi."
Năm nghìn con vịt nối đuôi nhau ra ngoài.
Lúc này Tần Ý Nùng mới quay về sô-pha, nhét chiếc gối ôm vào trong lòng, hai tay ôm lấy gò má đỏ rực của mình, ánh mắt sáng long lanh, lấp lánh như những ngôi sao sáng.
Cô ấy đột nhiên cười một tiếng, sau đó lại một tiếng, rất véo von, như chiếc chuông bạc trêи mái hiên đón gió ngày xuân, rồi vùi mặt mình vào trong gối.
Đường Nhược Dao ăn hết chiếc bánh kem A Tiêu mang tới, uống một bát canh, cảm thấy bản thân đã hấp thụ lượng ca-lo trong cả một tuần, vội vàng dừng lại, bảo Tân Tinh đóng nắp hộp đồ ăn lại.
Tân Tinh rưng rưng nhìn đồ ăn còn thừa bên trong, cô nàng còn chưa được ăn miếng nào.
Đường Nhược Dao và cô nàng nhìn vào mắt nhau.
Tân Tinh nuốt nước bọt, cơm trưa cũng qua rồi, cô nàng đói lắm.
Đường Nhược Dao suy nghĩ ba giây, trong ánh mắt ngập tràn chờ đợi của Tân Tinh, trầm ngâm nói: "Gọi đồ ăn ngoài đi, tôi chọn cho em, em muốn ăn gì?"
Tân Tinh: "..."
Thậm chí lúc đóng hộp, Đường Nhược Dao còn nhìn chằm chằm vào động tác của cô nàng không buông, giống như sợ cô nàng ăn vụng. Bây giờ Tân Tinh đang vô cùng đau lòng, cả người buồn bã, cảm giác bản thân trồng cải trắng bị... phượng hoàng hớt tay trêи.
Tân Tinh chớp chớp mắt, ngẩn ra hai giây, đột nhiên rất an ủi, lại vui vẻ lên.
Đường Nhược Dao thấy cô nàng lật mặt mấy lần trong chưa đầy một phút: "???"
Tân Tinh nhìn cô lúc này cười suốt, có lẽ đã hoàn toàn thoát vai, sau đó không chút do dự bán đứng Tần Ý Nùng, nói: "Ban nãy không phải chị hỏi em tại sao đi lấy đồ ăn mà đứng ở cửa lâu vậy à?"
"Tại sao?"
"Ban nãy Ảnh hậu Tần ở bên ngoài."
Đường Nhược Dao ngẩn ra: "Em nói gì?"
Tân Tinh nói: "Cô ấy cùng đến với A Tiêu, em hỏi cô ấy có muốn vào trong không, có lẽ cô ấy không muốn làm phiền chị, nên không vào, còn bảo em đừng nói chuyện này với chị."
Lời còn chưa nói xong, Tân Tinh liền nhìn thấy Đường Nhược Dao bật dậy từ sô-pha, lướt ra ngoài như một cơn gió.
Chỉ có cửa phòng nghỉ còn đang chao đảo.
Tân Tinh tự lẩm nhẩm một mình: "Vội vậy sao? Mình còn chưa nói xong mà, cô ấy còn hỏi mình mấy vấn đề nữa..."
Đường Nhược Dao xông ra khỏi phòng nghỉ, đôi chân từ chạy nhanh thành đi nhanh, sau đó đi tới chỗ Hàn Ngọc Bình dạo quanh một vòng giấu đầu lòi đuôi, mới không nhanh không chậm tới gõ cửa phòng nghỉ của Tần Ý Nùng.
Quan Hạm "có nhiệm vụ trêи người", vừa nghiêng đầu một cái, Tần Ý Nùng liền đứng dậy nói: "Tôi đi mở cửa, em làm đi."
Tuy Đường Nhược Dao ở bên ngoài đi qua đi lại một thời gian không ngắn, nhưng nhiệt độ trong đầu không hề giảm xuống chút nào, thậm chí càng tích tụ càng tăng cao. Nhìn thấy người mở cửa không phải Quan Hạm như trong dự đoán, mà là Tần Ý Nùng, khiến cảm xúc cô kìm nén từ ban nãy tới giờ cuối cùng không kìm được nữa, đầu óc liền muốn phát tiết ra.
Miễn cưỡng kiềm chế đợi cô ấy đóng cửa, Đường Nhược Dao gấp gáp đè cô ấy lên cửa, nghiêng đầu hôn lên.
Tần Ý Nùng: "Ưm!"
Cô ấy muốn nhắc nhở cô, Quan Hạm còn ở trong phòng, không được làm càn như thế, nhưng sự nhiệt tình của Đường Nhược Dao khiến cô ấy không có sức phản kháng, đừng nói tới mở miệng nói chuyện. Rất lâu sau, Tần Ý Nùng cuối cùng tìm được một cơ hội, đẩy cô ra.
Đường Nhược Dao mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp phủ lên một tầng hơi nước, lại muốn tới ôm lấy cô ấy.
Tần Ý Nùng kịp thời tránh đi, hắng giọng, gọi: "Quan Hạm."
Âm thanh lạnh lùng gắn nhãn Quan Hạm, đáp: "Có."
Tần Ý Nùng dặn dò: "Em ra ngoài trước đi."
"Vâng." Quan Hạm đóng máy tính xách tay lại, đút vào túi, lúc đi qua Đường Nhược Dao còn lịch sự gật gật đầu với cô.
Mặt mày Đường Nhược Dao đỏ ửng, không biết vì nụ hôn ban nãy, hay là vì bị Quan Hạm nhìn thấy, trong lòng sinh ra cảm giác lúng túng.
Quan Hạm đóng cửa lại, trong phòng im lặng như tờ.
Tần Ý Nùng nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Biết hối hận chưa?" Tuổi nhỏ không kiềm chế được tính tình, hở ra là có hành động đen tối, cũng không biết xem hoàn cảnh.
Đường Nhược Dao bình tĩnh nhìn cô ấy, nói: "Không hối hận." Cô mặt dày nhích lại gần, cười nói: "Chúng ta tiếp tục đi."
Tần Ý Nùng hừ một tiếng.
Đường Nhược Dao lập tức không dám động đậy.
Tần Ý Nùng lấy hai chiếc cốc trêи bàn trà, Đường Nhược Dao như cái đuôi đi theo phía sau cô ấy, nhìn cô ấy rửa sạch hai chiếc cốc dưới vòi nước, rót hai cốc nước ấm, đưa cho cô một cốc, buột miệng nói: "Chị đảm đang quá đi."
Vành tai Tần Ý Nùng nóng lên, nửa tức giận nửa phiền não, bưng cốc nước quay lại, nhàn nhạt nói: "Tôi đảm đang hay không có liên quan gì tới em sao?"
Điều này chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, Đường Nhược Dao không cần liêm sỉ, trực tiếp nói: "Có chứ, không phải sau này chúng ta ở bên nhau cả đời sao?"
Tần Ý Nùng sặc nước, ho mấy tiếng, mới nói: "Ai muốn cùng em... khụ... bên nhau cả đời?" Nhưng vành tai giấu sau mái tóc đen dài lại căng thẳng tới nỗi đỏ ửng.
Tần Ý Nùng giả thiết khả năng này một lúc, có một sự chờ đợi không nói thành lời với tương lai.
Đường Nhược Dao đi mấy bước đuổi kịp cô ấy, dính bên tai cô ấy thổi hơi ngứa ngáy: "Chị đấy."
Tần Ý Nùng vô thức run lên, cách xa cô một chút, ấp úng nói: "Chuyện sau này, sau này rồi nói."
"Vâng." Đường Nhược Dao thấy đủ liền thu về, biểu cảm trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Tần Ý Nùng mím môi, làm nhuận họng, đặt cốc thủy tinh lên bàn trà, ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Bây giờ em còn không phân biệt được tôi và Thẩm Mộ Thanh không?"
Đường Nhược Dao muốn ngồi bên cạnh Tần Ý Nùng, bị ánh mắt của Tần Ý Nùng ngăn lại, thật thà ngồi lên sô-pha đơn bên tay cô ấy. Đường Nhược Dao trộm chu môi, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô ấy một lúc, nói: "Không ạ."
Cô đóng phim có hơi điên cuồng, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian như thế vẫn không phân biệt được hiện thực và tưởng tượng, đặc biệt là trong tình huống Tần Ý Nùng "cố gắng" giúp cô thoát vai như thế. Lòng bàn tay Đường Nhược Dao im lặng chạm vào túi áo của mình, Tờ giấy nhớ mà Tần Ý Nùng viết cho cô vẫn còn ở bên trong cơ mà. Còn không thể thoát vai, vậy chẳng phải sẽ phụ lại sự kì vọng của cô ấy sao.
"Đúng rồi, cô Tần."
Tần Ý Nùng nhướng mày.
Đường Nhược Dao vẫn chưa quên lỗi lầm của bản thân lúc trước, giọng điệu chân thành xin lỗi: "Sáng nay, em đẩy cô, xin lỗi."
"Không sao."
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Đường Nhược Dao bảo đảm, nói.
"Sau này cũng sẽ không có cơ hội cho chúng ta diễn chung nữa, em muốn đẩy cũng không có cơ hội." Tần Ý Nùng nói.
Đường Nhược Dao cười lên, đấu trí đấu dũng với cô ấy: "Ai nói chứ, không phải còn..."
Tần Ý Nùng lườm cô một cái.
Đường Nhược Dao đóng chặt miệng, lè lưỡi, ngoan ngoãn nói với cô ấy: "Em sai rồi, không nên nói lung tung."
Sắc mặt Tần Ý Nùng không vui ừ một tiếng.
Phim là phim, Hàn Tử Phi là Hàn Tử Phi, Tần Ý Nùng nghe thấy cô dùng chữ "em" thay thế cho Hàn Tử Phi, nói lời không tốt lành, trong lòng cô ấy liền nghẹn lại.
Hai người nhìn nhau trầm ngâm một lúc.
Hai tay Đường Nhược Dao bưng cốc nước lên chầm chậm uống, đợi Tần Ý Nùng bớt giận.
"Em..." Tần Ý Nùng nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"Em sao ạ?"
"Không có gì." Tần Ý Nùng dẹp đi suy nghĩ muốn hỏi han cô lúc này, "Bản Sắc" sắp đóng máy, cảnh phim quay ngày hôm nay là cảnh cảm xúc của Đường Nhược Dao trập trùng lớn nhất trong cả bộ phim, đổi cách nói khác, sau này cũng sẽ không khóc lóc thảm thiết như ngày hôm nay nữa. Những cảnh phim sau này của cô cũng chỉ đếm trêи đầu ngón tay, mỗi cảnh đều rất quan trọng. Nếu đột nhiên mở lời, ảnh hưởng tới trạng thái biểu diễn của Đường Nhược Dao, lợi bất cập hại.
Vẫn nên để sau khi đóng máy lại rồi tính.
Cô ấy không nói, Đường Nhược Dao cũng không gạn hỏi, cô ngồi xuống bên cạnh Tần Ý Nùng, thấy đối phương không từ chối, liền đưa tay ra khẽ nâng cằm của đối phương lên, lông mi Tần Ý Nùng khẽ rung động, chầm chậm nhắm mắt lại.
Gần đến ngày đóng máy, bảng lịch trình mỗi ngày của đoàn làm phim chỉ sắp xếp một cảnh quay, có khi phát huy vượt mức bình thường, một lần liền qua, quay xong từ rất sớm, Hàn Ngọc Bình cũng không bắt diễn viên như vó ngựa không dừng cương, vội vàng quay tiếp cảnh sau.
Ông tự mình cân nhắc cuốn phân cảnh, xóa xóa sửa sửa. Một bộ phim quay tới phần quan trọng cuối cùng, áp lực của diễn viên lớn, áp lực của ông cũng rất lớn. Hễ áp lực cao là cơn nghiện thuốc lại trào lên, nhưng ông bị Tần Ý Nùng nhắc đi nhắc lại mỗi ngày chỉ cho phép hút hai điếu, hai điếu hôm nay trước khi quay cảnh phim buổi sáng, Hàn Ngọc Bình đã dùng hết rồi.
Ông trộm nhìn quanh tứ phía, không thấy hai người Tần Đường, rút một điếu trong bao thuốc giống như kẻ trộm, kẹp vào giữa hai ngón tay, lúc bật lửa châm thuốc thiếu chút nữa làm cháy bộ râu vừa mọc dài của mình.
Vừa châm lửa, lại căng thẳng vội vàng hút hết, tiêu hủy tang vật, đem vứt đầu thuốc vào thùng rác cách đó mười mấy mét, ngồi ngay ngắn về vị trí cũ, lấy kịch bản quạt mùi khói thuốc xung quanh.
Hai tên kia vẫn chưa xuất hiện.
Dù sao hôm nay cũng không có cảnh quay của hai người, Hàn Ngọc Bình cũng lười quản bọn họ, quay bù mấy cảnh phim, sau đó quay cảnh của nhân vật phụ, đoàn làm phim ồn ào kết thúc công việc, ai thu dọn đạo cụ thì thu dọn đạo cụ, ai lái xe thì đi lái xe, lần lượt trở về khách sạn.
Hai người Tần Đường mới lề mề đi tới, tạm biệt Hàn Ngọc Bình.
Đường Nhược Dao ngồi xe của đoàn làm phim, hôm nay sắp xếp sớm, nên cô về trước.
Tần Ý Nùng nở nụ cười nhìn theo bóng lưng của Đường Nhược Dao, quay đầu lại thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Hàn Ngọc Bình, còn bình luận hai chữ: "Cầm thú."
Hàn Ngọc Bình hừ lạnh một tiếng, hất tay rời đi.
Ngón trỏ của Tần Ý Nùng sờ lên môi mình, không biết nghĩ tới điều gì, bật cười một tiếng.
Một tay cô ấy chống lưng, hướng mắt tới sắc trời tối đen, nói với Quan Hạm ở bên cạnh: "Chúng ta cũng về thôi. Tài liệu tôi bảo em chuẩn bị đã sắp xếp tới đâu rồi?"
Không thể không nói hiệu quả làm việc của Quan Hạm rất cao, trong tình huống phòng nghỉ bị Tần Ý Nùng ngang ngược chiếm giữ hơn nửa buổi chiều, vẫn dùng máy tính bảng tiếp tục làm việc, cô nói: "Gần xong rồi, nếu chị cần thì em gửi chị trước nhé?"
Tần Ý Nùng nghĩ buổi tối có thời gian, liền nói: "Em gửi cho tôi phần đã sắp xếp xong."
Quan Hạm vâng một tiếng.
Tần Ý Nùng đột nhiên giơ tay ấn lấy lồng ngực của mình, lông mày nhíu lại.
Quan Hạm hỏi: "Sao thế chị Tần?"
Tần Ý Nùng có chút lạ lùng, lắc đầu nói: "Không sao." Ban nãy trái tim đột nhiên đập nhanh, thấp thoáng dâng lên cảm giác bất an, cô ấy đè xuống trực giác chẳng lành, nói, "Đi thôi, trời tối rồi."
Đường Nhược Dao hôm nay rất "ngoan", không biết có phải là chuyện xảy ra ở phòng nghỉ hay không, da mặt mỏng lại quay về rồi. Đến tối, cô tắm rửa xong, ngồi lên giường, mới gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng: [Cô Tần có thời gian nói chuyện với em không?]
Trêи đầu Tần Ý Nùng trùm chiếc khăn lông, đang chuẩn bị lau khô tóc, nghe thấy tiếng điện thoại rung, một tay bấm vào, cầm lên trả lời cô: [Có chuyện gì]
Đường Nhược Dao: [Cô bận sao? Mười phút thôi được không, lát nữa em cũng phải đọc kịch bản]
Tần Ý Nùng suy nghĩ mấy giây, đáp: [Được]
Đường Nhược Dao gọi điện thoại cho cô ấy, nhỏ tiếng xấu hổ nói: "Cô Tần."
Tần Ý Nùng: "Ừ."
Nghe ra có chút lạnh lùng, Đường Nhược Dao cắn môi dưới, có chút bất mãn hỏi: "Cô đang làm gì thế?"
"Vừa tắm xong, đang lau đầu." Tần Ý Nùng nói, âm thanh có chút xa, xa tới mênh ʍôиɠ, giống như điện thoại đặt trêи bàn mở loa ngoài.
"Sao không dùng máy sấy?"
"Muốn ngủ muộn một chút."
"Xem kịch bản sao ạ?"
Tần Ý Nùng thuận nước đẩy thuyền: "Ừm."
Đường Nhược Dao lập tức ân cần nói: "Cô cũng có cảnh khóc, đừng quá hao tổn tinh thần nhé."
Trong "Bản Sắc", Tần Ý Nùng chỉ có một cảnh khóc đúng nghĩa là khóc, chính là cảnh gần kết thúc phim, chỉ hơn không kém với cảnh của Đường Nhược Dao. Cô ấy đè nén gần như cả bộ phim, cảnh quay bùng nổ cuối cùng cũng đặc biệt cảm động. Bỏ qua tình cảm chủ quan, Đường Nhược Dao cũng rất muốn nhận thức một chút, hình mẫu hiện tại của giới giải trí trong nước, có thể xuất hiện trong sách chuyên ngành kĩ năng diễn xuất, lấn át tất cả có hình dạng gì.
"Sẽ không." Tần Ý Nùng nói tiếp, "Tôi không phải em."
Tần Ý Nùng không chút văn vẻ, không mang theo bất kì cảm xúc nào bày ra hiện thực, nhưng Đường Nhược Dao cảm thấy cô ấy đang trêu chọc bản thân, hừ một tiếng: "Em diễn không tốt sao?"
"Ừm, tốt." Tần Ý Nùng không tập trung trả lời, nhấp đúp chuột, mở ra tập văn kiện mà Quan Hạm vừa gửi.
Có rất nhiều video trêи mạng không thể tải xuống, cho nên Quan Hạm cũng cấp liên kết, làm bảng tổng kết sắp xếp theo thời gian, theo tên phim để phân biệt, vừa nhìn liền hiểu được.
Đường Nhược Dao không nghe thấy thành ý của cô ấy, nói: "Có phải chị đang qua loa với em không hả?"
Tần Ý Nùng tạm thời rời ánh mắt khỏi văn kiện, dịu giọng dỗ dành: "Không, thật sự diễn rất tốt, đạo diễn Hàn cũng khen em rồi mà?"
"Em muốn nghe chị khen." Đường Nhược Dao lộ ra cái đuôi hồ ly của mình.
"Muốn nghe cái gì?" Tần Ý Nùng cười hỏi cô.
"Khen em xinh đẹp."
"Em xinh đẹp."
"Khen em rộng lượng."
"Em rộng lượng." Tần Ý Nùng khen xong, cầm lòng chẳng đặng nói, "Cái này có liên quan gì tới kĩ năng diễn xuất?"
"Không liên quan, nhưng em nghe xong sẽ vui vẻ, chị có nói không?"
"Tôi nói, còn muốn nghe gì nữa?"
"Nói chị thích em, nói thêm lần nữa." Tin nhắn thoại cùng nói chuyện điện thoại có tính chất không giống nhau, Đường Nhược Dao từng bước từng bước tiến lên, mục đích là muốn có một ngày Tần Ý Nùng có thể mặt đối mặt chính miệng nói với cô lời ấy.
"..." Tần Ý Nùng lặng lẽ nói, "Tôi phải xem kịch bản rồi."
"Tần Ý Nùng!" Đường Nhược Dao vừa tức vừa sầu, nũng nịu tới tự nhiên, giận dỗi cũng như nước chảy mây trôi.
Tần Ý Nùng đột nhiên cảm thấy giọng điệu nũng nịu trong câu nói của cô rất quen tai, nhất thời lại không nhớ ra. Cô ấy nghiêng đầu, nói: "Thật sự phải xem kịch bản rồi, tôi không lừa em."
Đường Nhược Dao không phải hồ nhão dây dưa, biết nhìn đại cục, nói: "Vậy chị xem đi, lúc nào ngủ thì nhắn tin cho em."
"... Em cũng thế."
"Chơm chơm."
Tần Ý Nùng lúng túng, mím môi, đáp lại: "Chơm."
Đường Nhược Dao ở đầu dây bên kia cười lên, khuôn mặt Tần Ý Nùng bị nụ cười của cô làm đỏ gay, ngắt điện thoại trước.
Tần Ý Nùng pha cho mình một cốc cà phê, đặt bên cạnh máy tính, tìm giấy bút để ghi chép lại bất cứ lúc nào, mới mở video đầu tiên ra, là video phỏng vấn đầu tiên của Đường Nhược Dao. Đường Nhược Dao của khi ấy vẫn còn non nớt, mặt mũi có chút bụ bẫm, nhưng không quá tròn, chỉ là không giấu nổi nét thanh xuân hừng hực, nhưng ánh mắt cô ngay từ đầu không có vẻ ngây thơ không vẩn đục của người trẻ tuổi, mà lộ ra vẻ thăng trầm của cuộc đời hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cô, một đôi mắt thích hợp để kể chuyện, là tư liệu của diễn viên trời sinh.
Tần Ý Nùng xem đoạn phỏng vấn đó, mới phát hiện bản thân không nghe được bên trong đang nói gì, chỉ si mê nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Đường
Nhược Dao cùng cử chỉ hành động thong dong nhã nhặn của cô, lập tức nóng mặt, may mà không ai nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô ấy.
Tần Ý Nùng ổn định lại, nghiêm túc nắm bắt tin tức quan trọng bên trong.
Có rất nhiều video, cô ấy bắt buộc phải tua nhanh, nhưng cô ấy đã quyết định đợi phim đóng máy, có thời gian sẽ xem lại lần nữa.
Đúng như Hàn Ngọc Bình dự đoán, hệ thống diễn xuất như thế của Đường Nhược Dao, dường như đã hình thành từ lúc cô ra mắt, đến bộ phim thứ hai, đã ngầm bước chân vào con đường này, có thể vận dụng nó một cách hoàn hảo.
Sau khi bộ phim thứ hai của Đường Nhược Dao lên sóng, thu được đánh giá tốt của người trong ngành, được khẳng định lại thu hút được khán giả. Trong chuyên đề đàm thoại của bộ phim ấy, người dẫn chương trình vô cùng kinh ngạc hỏi: "Nhược Dao làm thế nào diễn mà không để lộ bất cứ vết tích biểu diễn nào? Vai diễn mà em diễn giống với tính cách con người em sao?"
Đường Nhược Dao đáp: "Trước khi nhận bộ phim này thì không giống, ngược lại còn tương phản rõ ràng, sau khi quyết định bộ phim này, thì giống nhau."
Người dẫn chương trình không hiểu, hỏi: "Đây là gì ý thế?"
Đường Nhược Dao cười cười, đưa tay đeo tai nghe lên, giọng điệu rành mạch nói: "Có lẽ em đóng phim hơi khác biệt, em sẽ để nhân vật trực tiếp bước vào hiện thực cuộc sống của em. Ví dụ như trong đời thực, em vốn dĩ là người im lặng ít nói, nếu nhận một vai diễn hoạt bát, thì tính cách của em cũng biến đổi theo nó, không chỉ là trong phim, mà là ngoài phim, lúc không quay phim, em cũng để bản thân tiếp tục duy trì trạng thái của nhân vật, sẽ trở nên hướng ngoại, tươi tắn."
Tần Ý Nùng đột nhiên nhíu mắt, trong đầu lóe lên thứ gì đó.
Trong video, người dẫn chương trình oa một tiếng, ngạc nhiên nói: "Thần kì quá, cũng rất khó."
Đường Nhược Dao nói: "Như thế mới có thể cảm nhận được nội tâm nhân vật gần gũi nhất, đối với em mà nói thì là như vậy."
Người dẫn chương trình trêu đùa nói: "Đây không chỉ là tiếp cận nội tâm nhân vật, mà là em trực tiếp biến thành nhân vật rồi."
Đường Nhược Dao hào phóng cười cười.
Người dẫn chương trình lại oa một tiếng, bẫy cô, nói: "Nếu như thế, chẳng phải em quay phim tình yêu sẽ rất nguy hiểm sao? Em cũng sẽ yêu người ngoài phim như người trong phim sao?"
Đường Nhược Dao đùa giỡn nói: "Vậy phải quay phim mới biết ạ, em vẫn còn là lứa tuổi học sinh."
Người dẫn chương trình cười lên.
...
Video phát tới cuối cùng, khi kết thúc tự động tạm dừng, nhưng Tần Ý nùng chậm chạp không bật video tiếp theo lên.
Cô ấy đột nhiên nhớ ra, ban nãy giọng điệu Đường Nhược Dao làm nũng, cô ấy đã từng nghe ở đâu. Trêи phim trường, giữa cảnh quay, chuyến du lịch tuần trăng mật, hai người Hàn Thẩm cùng đi dạo phố, Thẩm Mộ Thanh cố ý đi chậm hơn Hàn Tử Phi nửa bước, Hàn Tử Phi vừa tức vừa buồn, lúc làm nũng với Thẩm Mộ Thanh chính là dùng ngữ điệu này, y hệt nhau.
Tận sâu trong đáy lòng Tần Ý Nùng có một nghi ngờ, tính cách của Đường Nhược Dao tại sao lại chuyển biến nhiều như thế, rõ ràng trước đây im lặng ít nói, cho dù là ở trước mặt cô ấy hay trước truyền thông, đều duy trì như thế. Tại sao sau khi vào đoàn làm phim, lại trở nên hoạt bát vui tươi, ngay cả da mặt cũng dày lên rất nhiều?
Mà vấn kề kia của người dẫn chương trình, sau khi Đường Nhược Dao quay phim tình yêu đã xác định đáp án này. Cô sẽ vì tình yêu trong phim mà yêu người ngoài phim, "Thông Báo Tìm Người" hai năm trước, hay là "Bản Sắc" hiện tại?
Tỉ mỉ nghĩ lại, sự phát triển tình cảm của cô ấy và Đường Nhược Dao, gần như trùng hợp với tuyến tình cảm của Hàn Thẩm trong "Bản Sắc", tuần trăng mật của Hàn Thẩm, cũng là "tuần trăng mật" của bọn họ, là sau lần về nhà kia, cô ấy quyết định để Đường Nhược Dao chính thức bước vào tương lai của mình.
Đường Nhược Dao không quan tâm tới những lời lạnh lùng của cô ấy, một mình dũng cảm tiến về tiến về phía trước. Là sự cố chấp của cô? Hay là sự cố chấp của Hàn Tử Phi?
Rõ ràng trước khi phim khởi quay cô đã quyết định từ bỏ cô ấy, không phải sao?
Vẻ mặt Tần Ý Nùng không rõ biểu cảm.
Trong những ngày qua, rốt cuộc Đường Nhược Dao yêu cô ấy, hay là... đã biến thành Đường Nhược Dao trong tình yêu của Hàn Tử Phi với Thẩm Mộ Thanh?
Giữa tháng Năm, đã vào hạ. Trong phòng Tần Ý Nùng không bật điều hòa, cô ấy cuộn tròn trêи ghế, trong cái nóng của ngày hè, đột nhiên run lên một cách vô thức.
Trăng lạnh như nước.
+++++++++
Chương : Ngoan ngoan