Trans: Arteria
----------
Bữa tiệc sinh nhật của Amami-san mau chóng đến hồi kết.
Dù vẫn còn khá sớm, nhưng nán lại quá lâu thì cũng không hợp lí cho lắm. Với lại, Amami-san cũng cần có thời gian riêng với gia đình nữa chứ. Mọi người bắt tay vào dọn dẹp rồi quyết định ai về nhà nấy.
“Cảm ơn mọi người vì đã đến nhé! Hôm nay đông ghê, tớ vui lắm á! Gặp lại trên trường nhé! Sanae, Manaka, khi nào lại đi chơi chung với nhau ha?”
Amami-san tiễn mọi người ra về. Vài người thì về thẳng nhà, còn có người thì tiếp tục đi đâu đó chơi.
Hôm nay mọi người dường như rất tận hưởng bữa tiệc. Từ hội bóng rổ, Nitta-san và Nakamura-san, mọi người đều vui vẻ nói chuyện với nhau. Nozomu thì không vào nhóm nào hết, nhưng cậu ta được mời là mừng rồi. Rocky cũng chơi với cậu ta nữa, nên chắc cậu ta không thấy cô đơn đâu.
“Chúng ta làm gì giờ Maki?”
“Hm? Chắc là không gì nữa… Anh muốn về nhà-“
“Hm? Anh nói gì cơ?”
“…Thôi được rồi, đến nhà em đi.”
“Hehe, đúng ý em rồi đấy. Qua nhà em ăn tối nhé. Đừng lo, em đã bảo mẹ trước rồi.”
Số phận của tôi được định đoạt sẵn mà bản thân không hề hay biết. Chịu thôi. Dù mệt nhưng ở cùng Umi thêm một lúc cũng chẳng sao đâu.
Dù tôi có thể mời em ấy đến nhà mình, nhưng nếu làm thế thì bọn tôi rồi sẽ bị quá khích mà làm nhiều chuyện hơn cả việc chỉ đến chơi mất.
“Ah, chờ chút, Umi, Maki-kun.”
Nhưng khi bọn tôi chuẩn bị rời đi, Amami-san gọi lại.
Vì đã tạm biệt cả Eri-san lẫn Rocky rồi, nên tôi không nghĩ là còn ai cần gì nữa. Hay bọn tôi để quên gì chăng?
“Sao thế Yuu?”
“Ừm… Tớ muốn nói chuyện với hai cậu thêm chút nữa… Được không?”
“Tớ không phiền đâu, nhưng… Còn anh thì sao Maki?”
“Cũng được thôi.”
“Thật ư? Hehe, yay~”
Amami-san nở nụ cười dịu dàng.
Dù hồi nãy có ở chung với nhau, nhưng chúng tôi không nói chuyện nhiều lắm vì còn những người khác ở đó nữa.
Vì thế bọn tôi phải nghe lời cô ấy, nhưng vì hôm nay là ngày của cổ, nên có ích kỷ chút cũng không sao.
“Vì chỉ có bọn mình thôi nên các cậu muốn vào phòng tớ nói chuyện không? Mẹ ơi, lấy con ít nước với đồ ăn nhé?”
“Được thôi, chờ chút nhé con yêu.”
Sau khi được Eri-san cho phép, Umi và tôi lại vào căn nhà ấy lần nữa.
Đi qua phòng khách ở tầng 1 rồi lên tầng 2 vào phòng Amami-san.
Đây là lần đầu tiên tôi đến phòng cô ấy.
“Vào trước đi ~ Tớ xuống giúp mẹ một chút, hai cậu đợi xíu nha ~”
“Dọn dẹp chưa đấy? Lần này không phải mỗi tớ vào đâu biết chứ? Có gì không muốn người khác thấy thì cất đi.”
“Eh, không sao đâu, tớ dọn dẹp đàng hoàng rồi… Mà, kiểm tra lại một lần cũng chẳng mất gì…”
‘Wah! Mẹ! Sao mẹ để quần áo con trên bàn thế này?!’
“Trời ạ, vẫn như mọi khi mà…”
“Haha… Ít ra thì cô ấy vẫn kiểm tra lại trước khi quá muộn.”
Đằng sau cánh cửa kia là sự hỗn loạn. May mà tôi không vào trước đấy.
Bây giờ thì tôi đã quen với việc Umi mặc đồ lót rồi, nhưng vì đó là cô bạn gái yêu dấu của tôi nên không tính. Nếu nhìn vào đồ của người khác thì khó xử lắm.
“Hehe, xin lỗi vì để hai cậu đợi nhé… Tớ dọn dẹp xong rồi, nên vào đi.”
“Lần sau cẩn thận hơn nghe chưa.”
“Tớ xin phép vào nhé Amami-san.”
“Vào đợi đi ~ Tớ sẽ lấy chút đồ uống và đồ ăn vặt nhé.”
Sau khi cúi đầu nhẹ, tôi bước vào phòng.
Dù đã đến phòng Umi không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn không rủ bỏ được cảm giác bồn chồn khi vào phòng của một cô gái.
Nếu nhìn một chỗ nào đó quá lâu, Umi sẽ véo má hoặc tay tôi. Mà, tôi cũng sẽ chẳng làm thế đâu, thô lỗ lắm. Dù sao thì, phòng cô ấy cũng không khác Umi là bao, ngoài lượng thú bông ra vì nhiều hơn hẳn Umi luôn. Ngoài ra còn nhiều món đồ dễ thương trên bàn nữa. Kệ sách chứa đầy những bộ shoujo manga nổi tiếng hay đĩa bluray anime. Cũng có sách tham khảo rồi học tập các kiểu, nhưng chỉ chiếm số ít thôi.
…Thêm nữa là, căn phòng này tạo có mùi hương khá ngọt.
“Maki, anh mới ngửi phải không? Biến thái.”
“Anh chỉ đang hít thở bình thường thôi mà? Thực sự là anh đang bồn chồn đấy… Ở đây thì làm gì thoải mái như ở phòng em được.”
Không phải căn phòng này có vấn đề gì hết, mà chỉ là tôi thấy thư giãn hơn khi ở phòng Umi thôi. Đúng hơn thì, cả căn nhà của em ấy khiến tôi thấy dễ chịu hơn.
Có lẽ là do bây giờ nhà em ấy như ngôi nhà thứ hai của tôi rồi. Kể từ khi bắt đầu hẹn hò, gia đình Asanagi luôn chào đón tôi hết mực, và vì thế tôi cũng thường xuyên ghé thăm hơn.
Hương thơm từ những món ăn của Sora-san, mùi tươi mát của rau củ tươi ngoài vườn, mùi hương ngọt ngào trong phòng Umi… Chúng đã trở thành một phần của cuộc sống tôi rồi…
“Được rồi, vậy em sẽ ngồi cạnh anh cho đỡ bồn chồn nhé.”
“Nhờ em đấy.”
Bọn tôi nhìn nhau chằm chằm, suýt thì lạc vào thế giới riêng. Nhưng mùi hương không được quen thuộc ở phòng Amami-san khiến bọn tôi tỉnh táo lại. Nhờ đó mà hai đứa kiềm chế được việc chim chuột nhau tại đây.
Nếu đây là phòng Umi hay phòng tôi thì bọn tôi sẽ chẳng cần giữ kẽ đâu, nhưng vì đây là phòng người khác nên đành chịu.
“Cảm ơn vì đã đợi nhé Umi, Maki-kun! Tớ vô tình đem nhiều đồ ăn lên quá, nhưng chắc là không sao đâu… Huh? Sao thế hai cậu?”
““Không có gì.””
Giờ cứ tập trung vào chuyện Amami-san. Tình tứ gì cứ để sau đi.