Trans: Arteria
----------
Sau khi ăn uống thỏa thuê, cũng đến lúc bọn tôi tặng quà cho Amami-san. Từ Nozomu đã tặng bánh, thì quà của bọn tôi đểu để hết bên ngoài.
Vì món quà của bọn tôi trông lớn hơn hẳn của mọi người, nên Amami-san cũng không biết bọn tôi tặng gì.
“Chúc mừng sinh nhật Yuu-chan. Đây là quà của Manaka và tớ.”
“Sinh nhật vui vẻ!~”
Lượt đầu tiên là Nitori-san và Honjou-san. Đó là một chiếc hộp nhỏ được gói lại trông khá đắt tiền. Dù khi đi chơi với Umi và Amami-san thì họ trông như những nữ sinh cao trung bình thường, nhưng thật sự ai cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng nên đâu biết được quà của họ đắt đến mức nào.
“…Đây là quà của tôi, Amami.”
“Huh, tớ tưởng cậu không đem quà cho tớ luôn chứ Nagisa-chan.”
“Tôi đâu phải người tệ đến thế!...Vả lại, quà của tôi chẳng là gì so với họ đâu, nên nếu không thích thì quẳng đi cũng được.”
“Cậu không cần bận tâm thế đâu mà. Với lại, tớ sẽ trân trọng món quà này, nên đừng lo! Cảm ơn nhiều nha Nagisa-chan!”
Amami-san ôm chặt món quà của Arae-san.
So với của Nitori-san và Honjou-san thì trông quà của Arae-san chắc chắn không thể bằng được, nhưng vì đó là món quà mà thi thoảng mặt dere của cô ấy mới lộ ra, nên Amami-san mới thích thú như thế.
“Rồi, lượt của tsundere gyaru đã xong, đến Nakamura này rồi.”
“Này bốn mắt, cô gọi ai là tsundere gyaru đấy?”
“Vì hôm nay mình là người duy nhất đến nên đã đem cả quà của ba người kia luôn. Xin lỗi vì tổng hơi cồng kềnh nhé.”
“Này, bốn mắt. Tôi đang hỏi cô đấy.”
“Tên mình là Nakamura Mio. Gọi mình đàng hoàng đi Arae Nagisa-kun.”
“Nếu biết tên tôi thì cô cũng gọi tử tế đi chứ… Nakamura Mio… Phải chứ?”
“Ừm. Xin lỗi vì đã trêu cậu thế nhé, tại mình không kìm nổi thôi.”
Hai người họ rút lui cùng lúc. Bầu không khí có hơi nóng lên đôi chút, nhưng chắc họ không điên đến nỗi va chạm tại nhà người khác đâu.
“Jeez, thân thiết với nhau hơn đi chứ hai cậu… Tớ mở luôn được chứ Nakamura-san?”
“Cứ tự nhiên. Mình chưa làm gì kỳ cục với chỗ quà đâu, nên cậu không cần lo.”
Sau khi hỏi Nakamura-san, Amami-san mở chiếc hộp quà của những cô gái lớp 11 ra.
Nhìn là biết ngay món quà nào là của ai. Cặp kính là của Nakamura-san, một miếng gảy đàn sặc sỡ của Shichino-san, một dải ruy băng nhuộm chàm của Hayakawa-san và một bộ váy cosplay trong một bộ anime nào đó từ Kaga-san. Mỗi món quà đều kèm theo lời nhắn của họ nữa. Amami-san đọc từng lời nhắn rồi mỉm cười.
“Cuối cùng là Maki và tớ. Anh đem qua đây đi Maki.”
“Rõ.”
Tôi lờ đi những lời trêu chọc từ mọi người rồi ra lấy quà, cùng Umi đưa chiếc hộp chứa con thú bông lớn cho Amami-san.
Ngay khi gương mặt không thân thiện cho lắm của con thú bông xuất hiện sau lớp bọc, gương mặt Amami-san bừng sáng.
“Chẳng phải nó giống con hôm trước tớ tặng cậu sao Umi?”
“Ừm. Tớ tìm thấy nó cùng chỗ cậu mua tặng tớ đấy. Con thú bông lần trước cậu tặng dễ thương lắm á, ôm cũng thoải mái nữa, nên tớ nghĩ đây sẽ là món quà tốt để tặng cậu.”
“Phải đấy. Với lại, nghe này, em ấy bảo trông nó giống tớ cơ. Tin được không? Mà, ít nhất thì không phải em ấy chọn nó bởi cái lí do kia.”
“Mặt nó… Pfft, ừ, trông khá giống cậu lúc ngồi không trong lớp đấy. Cậu có nghĩ vậy không Nagisa-chan?”
“Tôi không nhìn mặt cậu ta nhiều đến thế, nên đừng hỏi tôi… Mà, tôi không nghĩ họ giống nhau đâu.”
“Thật à? Mà, sao cũng được, trông đáng yêu ghê ~”
Tôi đồng quan điểm với Arae-san. Còn Amami-san thì dường như thấy giống Umi thì phải.
Có lẽ do thân nên ý kiến của họ cũng giống nhau chăng?
“Cảm ơn nhé hai người ~ Tớ sẽ đem vào phòng luôn ~ Ah, mà tớ có thể dùng làm gối ôm luôn cũng được… Hm, cậu thường dùng làm gì thế Umi?”
“Hm? Ừ thì, tớ để trên giường, mỗi lúc đi ngủ thì…”
Chẳng hiểu sao, Umi đang nói dở đột nhiên đỏ mặt.
Chỉ là một câu hỏi bình thường thôi mà, sao em ấy lại xấu hổ thế?
“Sao vậy Umi?”
“H-Huh? Không có gì đâu! K-Không có gì hết… Y-Yuu, cậu gài tớ phải không?!”
“Gì cơ? Cậu đang nói gì thế? Tớ chỉ hỏi một câu rất bình thường thôi mà~”
“Ugh, nhỏ này…”
Nhìn nụ cười của Amami-san là rõ Umi đang bị trêu rồi.
Chẳng hiểu sao mọi người lại nhìn bọn tôi với ánh mắt ấm áp đến lạ nữa.
“Maehara-kun này, để mình nói cho nhé. Cô nhóc này rất dễ bị cô đơn vào buổi đêm, thế nên luôn phải ngủ cùng với chú gấu bông bên cạnh, nghĩ đó là cậu đấy. Quan tâm hơn đến bạn gái mình đi ha? Cậu là người bạn trai quý giá của cậu ấy mà, phải không nào?”
“N-Nakamura-san!”
“…Ah, ra vậy.”
Cuối cùng cũng hiểu em ấy dùng con thú bông như nào.
Hồi có trục trặc với Amami-san, em ấy đã cố tạo khoảng cách với cô bạn thân nhất, vì thế nên rất thường hay cảm tháy cô đơn. Thú bông là một cách để xoa dịu đi sự cô đơn ấy, và thói quen đó kéo đến tận ngày nay. Tôi cứ nghĩ những cuộc gọi và tin nhắn đêm khuya sẽ giúp em ấy cơ, nhưng có lẽ là chưa đủ nhỉ?
…Đáng yêu thật đấy.
“Uh, Umi này?”
“Gì?”
“Anh nghĩ mặt đó của em cũng dễ thương lắm đấy.”
“Anh mà nhắc lại lần nữa thì em giết anh xong tự sát luôn đấy.”
“Xin lỗi mà.”
Sau khi tôi dỗ Umi xong, bữa tiệc lại tiếp tục với bầu không khí thư thả.
Eri-san và Rocky cũng ngồi cùng bàn với mọi người. Chúng tôi đã làm kha khá chuyện như chơi đùa tại bể bơi, chơi game và hát karaoke nữa.
Tôi vẫn không quen được việc đi chơi cùng nhiều người như vậy, nhưng nhờ có Umi và Amami-san nên tôi đã có thể tận hưởng mà không thấy khó xử.
Mong là năm sau vẫn có thể được thế này.