Trans: Arteria
Lên chương đúng như đã hứa nhé :3
----------
Vì đã hứa từ trước, nên bọn tôi đến sân vận động để cổ vũ cho trận bóng chày của Nozomu.
Hiệp đấu đầu tiên chỉ mới bắt đầu. Đội đối phương dường như là một đội khá mạnh, và cũng rất đông khán giả đến cổ vũ họ ở phía bên kia khán đài nữa. Trong khi đó chỗ bên bọn tôi lại khá trống. Ngoài bọn tôi ra chỉ có phụ huynh thôi. Chúng tôi là những người duy nhất mặc đồng phục trường.
Nói thật thì tôi thích thế này hơn, vì không phải cổ vũ tại một chỗ đông đúc.
“Maki, anh thoa kem chống nắng chưa đấy? Em có mang theo này, nếu chưa thì để em thoa cho.”
“Hm? Chưa thì chưa, nhưng anh không quan tâm lắm, nên đừng để ý.”
“Không được. Hôm nay nắng to lắm, nếu không dùng thì sẽ bị cháy nắng đấy. Thôi nào, quay lại đây đi, em sẽ bắt đầu từ phần gáy.”
“Rồi, rồi…”
Ngay khi tôi ngồi xuống, Umi bắt đầu tỏ vẻ chăm sóc cho tôi như mọi khi. Tôi đã chuẩn bị đàng hoàng để tránh sốc nhiệt rồi, nhưng lại không bảo vệ da. Thú thực, tôi thấy vui khi em ấy quan tâm mình đến thế, nhưng mà…
Trước mặt mọi người thế này xấu hổ lắm…
“Chà chà ~ Umi lại bắt đầu lén lút chim chuột với Maki-kun kìa ~ Còn tớ thì sao Umi? Tớ cũng muốn cậu thoa kem chống nắng cho nữa ~”
“Nina, nghe công chúa nói gì chưa. Làm đi.”
“Sao lại là tớ? ~ Nào nào, Yuuchin, đừng có nhõng nhẽo nữa, tự làm đi.”
“Jeez, hai cậu đúng là chẳng vui gì cả!”
Dù bọn tôi đang ngồi ở một chỗ không nổi bật cho lắm, nhưng ba người họ vẫn thu hút sự chú ý từ xung quanh.
‘Ba người họ’ là Umi, Amami-san và Nitta-san ấy. Bạn gái tôi, và hai cô bạn quý hóa khác.
Khi trận đấu bắt đầu, mọi người cũng chú ý xuống dưới sân, nhưng tôi cảm thấy còn vài người vẫn nhìn về hướng này.
Tôi có thể nghe được những lời mà mình đã quen tai ở trường. Họ sẽ bắt đầu nói về Amami-san, để mắt đến Umi, Nitta-san và cuối cùng là tôi.
Lúc này thì tôi cũng quen rồi, nên cứ lờ đi thôi.
Đột nhiên, một người phụ nữ ngồi xuống ngay cạnh tôi.
“Nổi tiếng cũng khổ thật đấy nhỉ Maehara-kun? Uống chút nước đi.”
“Cảm ơn Eri-san. Lúc này, cháu cũng chẳng bận tâm họ nói gì nữa, đâu phải họ có đủ can đảm để làm gì đâu.”
“Chà, Maehara-kun cũng có mặt ngầu ghê nhỉ? ~ Kể mà trước mặt Rocky cũng được vậy ha ~”
“Có những chuyện vốn là không thể mà Eri-san.”
Người này là Amami Eri-san, mẹ của Amami-san. Lúc đầu bọn tôi định đi tàu cơ, nhưng cô ấy nói sẽ chở bọn tôi đi.
“Mẹ làm gì lâu thế? Ngoài bãi đậu xe đông lắm à?”
“Không, chỉ là chút fan service cho mọi người trên phố thôi mà. Mấy đứa, nước lạnh này ~”[note55223]
“Fan service? Cũng lâu rồi mẹ mới làm thế đấy.”
“Nhỉ? Dù nghỉ hưu lâu rồi nhưng dường như vẫn còn nhiều người nhớ mẹ. Mẹ cũng ngạc nhiên lắm chứ.”
Tôi có nghe kể rằng Eri-san là một cựu người mẫu và còn làm việc cho một chương trình TV nữa. Tôi mới chuyển đến nên không biết, nhưng Umi kể rằng cô ấy khá là nổi tiếng.
Eri-san nghĩ cô ấy là người mà có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, nhưng tôi thì không nghĩ thế đâu. Cô ấy trông vẫn thật trẻ đẹp sau bao năm.
Đến cả mẹ Umi, Sora-san hay mẹ tôi đều không thể so lại.
Đáng lẽ là họ phải ngang tuổi nhau chứ, tại sao lại khác biệt đến thế?
“Maki, sao anh lại nhìn Eri-san chằm chằm thế, hửm?”
“Huh? Có gì đâu. Anh chỉ đang nghĩ là Amami-san giống Eri-san thật đấy…”
Lần gần nhất tôi gặp Eri-san là vào sinh nhật Umi, và lúc đó tôi cũng không nhìn rõ cô ấy như lúc này. Ngoài màu tóc ra thì họ trông y hệt nhau. Nếu không biết có khi tôi còn nhầm thành hai chị em luôn đấy.
“Ôi chà, Maehara-kun có hứng thú với cô đấy sao? Dù cô xinh đến mấy thì cháu cũng không nên để mắt đến phụ nữ có chồng rồi chứ, Maehara-kun ~”
“…Mẹ à, xấu hổ quá đấy, nên là làm ơn dừng lại đi.”
“Eh ~ Thi thoảng thế này cũng không sao mà? Đôi lúc mẹ cũng muốn được chơi đùa cùng trai trẻ chứ ~”
“Mẹ đang nói gì thế hả?! Bỏ tay ra khỏi Maki-kun mau!”
“Hm? Yuu, sao mặt con đỏ thế? Chà chà, chẳng lẽ Yuu của mẹ đang nghĩ mấy chuyện hư hỏng trong tiết trời nóng nực này sao? ‘Chơi đùa’ ở đây, ý mẹ chỉ là đi chơi đó đây cùng mọi người thôi mà. Con gái mẹ cũng bắt đầu đến lúc nghĩ đến mấy chuyện đó rồi sao?”
“U-Ugh… M-Mẹ à! Đ-Để ý tuổi của mình dùm con!”
“Nói vậy với mẹ con đúng là không ngoan mà ~”
Thế là cặp mẹ con bắt đầu cãi cọ, hoàn toàn lờ tôi và Umi đi luôn.
Eri-san thì chỉ đang đùa thôi, nhưng Amami-san có vẻ xấu hổ vì hành xử của mẹ mình.
Công bằng mà nói, nếu tôi là Amami-san, tôi sẽ trói mẹ lại mà ném ra khỏi nhà luôn mất.
“Họ lúc nào cũng thế này à?”
“À, ừm. Yuu thì lúc nào cũng chối, nhưng đây là cách mẹ con họ đối xử với nhau đấy.”
Quan hệ của họ trông thân thiết như chị em ấy, chứ không giống mẹ con lắm.
Mỗi nhà mỗi cảnh mà. Mẹ và tôi này, Umi và Sora-san, Riku-san, Shizuku-san và Reiji-kun nữa…
“Mà này, anh chưa xin lỗi em đâu đó.”
“Huh? Anh phải làm thế à?”
“Đương nhiên rồi. Mà, không thích thì tôi, nếu thế thì đừng có nói chuyện với em nữa, hưm.”
Nói rồi em ấy lui ra, quay mặt đi.
Khi em ấy lùi ra thì mát hơn một chút đấy. Nãy giờ em ấy bám dính lấy khiến tôi nóng toát mồ hôi rồi. Nhưng đồng thời lúc này lại thấy hơi lẻ loi chút.
Thế nên, tôi dướn người đến thì thầm vào tai em.
“Xin lỗi nhé Umi. Với lại, hôm nay em xinh hơn mọi khi đấy.”
“…C-Cụ thể là như nào?”
“Hôm nay em cắt tóc mái này, rồi còn móng tay nữa… Hôm nay em mặc cũng rất gọn, hương nước hoa dễ nhận thấy hơn… Nếu anh nhầm thì xin lỗi nhé…”
“Anh nhận ra từ khi nào?”
“Đương nhiên là ngay từ đầu rồi. Còn nước hoa thì đến khi em lại gần anh mới thấy.”
Tôi luôn luôn quan sát em ấy, nên có thể nhận thấy được những thay đổi dù là nhỏ nhất.
Nhân tiện thì, đây là lần thứ hai trong ngày tôi khen em ấy xinh rồi.
“…Em sẽ tha cho anh.”
“Cảm ơn nhé Umi.”
“Đồ ngốc.”
Em ấy lại bám vào tay tôi lần nữa.
Sau chuyến đi, giữa bọn tôi có hơi khó xử một chút do… vài chuyện… thi thoảng lại quá ngại ngùng khi ở cạnh nhau, nhưng không mất quá nhiều thời gian để bọn tôi quay lại bình thường. Chính xác hơn thì còn gần gũi hơn ngày xưa nữa.
Mà vì đang ở ngoài nên tôi cố gắng không để vụ tán tỉnh nhau này đi quá xa.
“Hai người… Bọn mình đến đây cổ vũ cho Seki mà đúng chứ? Nên dừng lại mà xem trận đấu cho tử tế đi.”
Nitta-san nói. Tôi có thể cảm nhận được sự tức giận từ giọng nói ấy. Cổ nói đúng. Bọn tôi ở đây là để cỗ vũ Nozomu, nhưng thế nào lại chui vào thế giới riêng của mình luôn.
Mà, bọn tôi thích tình tứ thì lúc nào chả được, tôi cũng đã lên kế hoạch đi hẹn hò với em ấy rồi.
Tôi nhìn xuống dưới sân. Nozomu, pitcher đầu tiên đã sẵn sàng giao bóng.
“Nozomu-kun, cố lên nhé!”
Cậu ta đang cực kỳ tập trung vào trận đấu đến mức chẳng để ý được lời cổ vũ lớn từ Amami-san.
Tiếng bóng chạm găng cùng tiếng hét chói tai của trọng tài vang khắp sân vận động, như là báo hiệu rằng mùa hè của chúng tôi chính thức bắt đầu.
----------
P/s: vẫn là câu nói cũ, bìa tập không liên quan đến nội dung nhé XD