Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

dáng hình cô độc ấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Arteria

----------

*Góc nhìn: Nitta*

“Nóng quá đi...”

Tui phàn nàn rồi bật dậy khỏi giường.

Giờ đang là đầu tháng Bảy, vài ngày nữa mới hết mùa mưa, thế mà trời lại nóng đến lạ.

Vì còn sớm nên đáng ra tui đã có thể ngủ nướng thêm chút nữa, cơ mà cái cảm giác nồm ẩm này khiến tui khó chịu quá.

“Ước gì phòng mình cũng được lắp điều hòa… Cơ mà không kham nổi thì đành chịu…”

Trong ba căn phòng ở tầng hai nhà tui, chỉ có mình phòng chị tui có điều hòa. Mùa đông năm sau chị ấy sẽ vào đại học rồi.

Trong khi đó, phòng tui chỉ có một cái quạt rẻ tiền. Việc tốt nhất nó có thể làm bây giờ là thổi ra từng luồng gió âm ấm. Nhờ đó mà áo tui ướt đẫm mồ hôi rồi này.

Tui không thích mùa hè lắm, nếu không cẩn thận thì rất dễ trôi đi lớp trang điểm, và còn làm đen da nữa chứ. Mỗi khi đi chơi tui luôn phải bật max phòng ngự lên luôn. Mà, tui thích đi chơi với họ, và khi ấy tui có thể quên đi mọi thứ tồi tệ.

Tui đi xuống phòng khách và thấy Yuma, chị tui đang ngồi vừa gặm bánh mì vừa xem alime buổi sáng.

“Chào buổi sáng chị hai. Bố mẹ đâu rồi?”

“Đi làm rồi… Con nhỏ này… Không phải chị đã nhắc là đừng có mặc mỗi áo ngực rồi đi loanh quanh trong nhà sao? Biết chút thường thức đi chứ.”

“Gì chứ? Lát em đi thay đồ ngay thôi. Nếu thấy phiền đế vậy thì đổi phòng đi. Chị không biết em đã phải chịu đựng những gì trong cái địa ngục đó đâu.”

“Khổ cực quá ha. Cố mà chịu đi, phòng chị cũng chẳng khá hơn đâu. Chị chỉ được bật điều hòa vào ban đêm thôi, nếu không thì chị ở ngoài này làm gì? Ăn sáng xong chị sẽ ra ngoài, em thì sao?”

“Em cũng thế, đi xem bóng chày với mấy đứa bạn.”

“Từ lúc nào em lại có hứng thú với bóng chày thế? Có bạn trai ở đó hay gì?”

“Đương nhiên là không rồi, chỉ là bạn cùng lớp cũ thôi. Vì hôm nay là trận đầu tiên của cậu ta trong giải, nên bọn em đến để cổ vũ.”

Thú thực, tui không muốn đi đâu. Dù không có một tí tẹo teo gì quan tâm đến bóng chày hết, nhưng một khi mọi người đã nói rằng sẽ cùng đi, thì tui cũng chỉ biết đi theo thôi.

Phiền thật đấy, đúng, nhưng còn tốt hơn nằm lì ở nhà không làm gì.

Quay về phòng, tui thay đồng phục mùa hè rồi buộc túm tóc lại. Vì đi cổ vũ cho đội bóng trường, nên tui không cần bận tâm vầ ngoại hình của mình lắm.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tui được buông lỏng cảnh giác. Thực tế, tui còn phải chú ý đến ngoại hình mình hơn bình thường nữa cơ.

“Xong kem chống nắng. Khăn lau và nước trong túi rồi… Được rồi đi thôi.”

Kiểm tra lại xem mình có quên gì không, tui cùng chị rời khỏi nhà để đến nhà Yuuchin, nới bọn tui hẹn gặp. Mẹ cậu ấy, dì Eri sẽ đưa bọn tui đến sân vận động nơi trận đấu diễn ra.

Cơ mà chỗ đó không xa lắm. Bọn tôi thích thì bắt tàu rồi đi bộ cũng đươc. Nhưng dì ấy đề nghị đưa bọn tui đến đó, và cũng chẳng có lí do gì phải từ chối cả. Tui không muốn đi dưới cái nắng thiêu đốt này.

“Ah! Ninacchi! Đây!”

Đi bộ tầm 15 phút, tui thấy Yuuchin đang đứng trước cửa nhà. Ngay khi nhìn thấy tui, cậu ấy nhảy cẫng lên rồi vẫy vẫy tay.

Vẫn như mọi khi, mái tóc vàng, nụ cười tỏa nắng ấy… Nhìn cô đón chào đón mình với vẻ tươi tắn ấy cũng khiến tui vui lây.

“Chào buổi sáng Ninacchi! Hôm nay trời đẹp ha! Hoàn hảo để đi cổ vũ ai đó!”

“Đi cổ vũ khi nóng thế này nghe khổ sở thật chứ… Huh? Tớ là người đến đầu sao?”

“Không. Maki-kun đến rồi.”

“Umi thì sao?”

“Cậu ấy cũng sẽ đến sớm thôi.”

Tui sẽ đi cùng nhóm mọi khi, gồm cả Seki đã đi trước rồi.

Nói cách khác, ngoài tui ra còn có Yuuchin, Asanagi và Maehara – tui thường gọi cậu ấy là chủ tịch.

Thú thực, tui không nghĩ mối quan hệ của bọn tui sẽ lâu thế đâu. Hai nhỏ mỹ nữ kia thì không nói, tui không ngờ được mình sẽ làm bạn với Maehara cơ.

Cơ bản là vì lí do nào đó Asanagi trờ thành bạn gái cậu ta.

Vì thế, Maehara đi đâu, Asanagi sẽ theo đó. Và Amami cũng sẽ ở đó luôn. Thế nên, nếu tôi muốn đi chơi cùng hai cô gái kia, ít nhất tui cũng phải nói chuyện được với Maehara.

Ah, tui không có ý nói cậu ấy phiền phức hay gì đâu. Đi chơi cùng cậu ấy cũng khá là vui. Mỗi khi có cậu ấy, Umi sẽ trông thật nhu mì, và trêu cậu ấy vui cực.

Cơ mà, chẳng hiểu sao hôm nay họ không đến cùng nhau. Hơn nữa, Yuuchin đã gọi cậu ấy một lúc rồi, mà vẫn không thấy mặt đâu.

“Sao cậu ấy chưa ra thế Yuuchin?”

“Chịu đấy… Hồi nãy cậu ấy mới nói chuyện với mẹ tớ…”

Bọn tui quyết định vào vườn tìm cậu ta.

Và thấy hai cái bóng lớn đang vờn nhau trong vườn.

“W-Woah… A-Amami-san… C-Cứu…”

“Gâu!”

Hai cái bóng đó là chú chó săn lông vàng nhà Yuuchin, Rocky, đang ngồi lên người Maehara, còn cậu ta thì đang vật lộn cầu cứu.

Đúng rồi nhỉ, cậu ta không giỏi xử lí chó lắm. Mà vì lí do nào đó Rocky lại khá thích cậu ta. Nó vừa liếm mặt cậu vừa vẫy đuôi. Đáng buồn thay, đó chỉ là cảm xúc từ một phía thôi.

“R-Rocky?! Tao biết mày thích cậu ấy, nhưng đừng nhảy xổ vào người khác như thế!”

Chó nhà có khác, Rocky nghe lời chủ ngay tắp lự. Nó lập tức rời khỏi Maehara rồi đi vào nhà. Tội nghiệp, hẳn là nó phấn khích lắm khi có khách tới, cơ mà vị khách này lại không nhận nổi thiện chí của nó.

“Xin lỗi nhé, Maki-kun, đáng lẽ tớ nên ra sớm hơn… Cậu không sao chứ? Đứng được không?”

“Cảm ơn cậu, không sao đâu. Chỉ là tớ hơi bị bất ngờ thôi.”

Yuuchin đỡ cậu ta đứng dậy. Rocky có vẻ khá chào đón cậu. Tóc cậu ấy giờ rối tung hết lên, mặt thì dính nước dãi nữa chứ. Trông vẫn ngốc như mọi khi.

“Quay lại đây nào Maki-kun, để tớ lau mặt cho cậu.”

“Huh? Tớ tự làm được mà, nên cậu không cần phải-“

“Thế thì phải vào nhà cơ ~ Cứ dùng khăn tay của tớ đi, tớ còn nhiều lắm và lau xong cũng có thể giặt ngay được. Nếu dùng của cậu thì phải cầm theo nó cả ngày trời, mà cậu thì không muốn thế đâu nhỉ?”

“Được rồi, vậy thì, cho tớ xin cái khăn – Ư.”

“Đừng cựa quậy nữa nào!”

“T-Trời ạ.”

Nếu là một chàng trai bình thường, thì việc được chăm sóc bởi một cô gái xinh đẹp như Yuuchin sẽ khiến cậu ta lên chín tầng mây rồi. Có khi còn đổ cậu ấy luôn chứ. Nhưng, thay vì hạnh phúc, dường như cậu ta thấy rắc rối hơn.

À thì, cậu ta có một cô bạn gái dễ thương mà, và họ đã hẹn hò được hơn nửa năm rồi. Trong đầu cậu ta chắc chỉ có cô ấy thôi.

“Xin lỗi mọi người, tớ đến trễ.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, cô gái ấy, Asanagi Umi, chạy nhanh về hướng này.

Không như tóc tui, cậu ấy không hề nhuộm mái tóc đen của mình. So với nhỏ tóc vàng ở kia thì cậu ấy cũng dễ thương nữa. Không phải khoe khoang gì đâu, nhưng tui thực sự rất nổi tiếng hồi sơ trung đấy, nhưng kể từ khi lên cao trung, tui chả là cái đinh gì với họ cả.

“Chào buổi sáng, Umi! ~ Hôm qua nhiều mây thật đấy, thế mà hôm nay trời lại quang cơ!”

“Chào buổi sáng. Cơ mà nóng muốn chết luôn ấy, tớ vẫn muốn có mây cơ... À, chào buổi sáng, Nina.”

“Heya ~ Tớ cũng mới đến thôi. Sao thế? Tại sao cậu không đi cùng chủ tịch?”

“À, ừm... Không có gì to tát đâu... Chỉ là... Uh, Maki?”

“Ừ, không có chuyện gì đâu...”

“Huh?”

Họ đáng ngờ thật đấy.

Thường thì, họ sẽ lờ đi sự tồn tại của tui và Yuuchin, rồi bắt đầu chim chuột với nhau cơ, nhưng giờ đây, dường như hai người đang giữ khoảng cách.

Có chuyện gì xảy ra với họ chăng?

Nếu tui nhớ không nhầm, gần đây họ có đến quê nội Asanagi.

Trước đó, họ vẫn bình thường, và vẫn tán tỉnh nhau như hai đứa ngốc. Nói thật, tui không thể tưởng tượng nổi ra cảnh hai người đó cãi nhau đâu. Dù bầu không khí có hơi kỳ lạ, nhưng chẳng mang lại cảm giác khó chịu hay gì cả.

Tui vắt não suy nghĩ, cố đoán xem chính xác chuyện gì đã xảy ra.

...Khoan đã, lẽ nào?

“Uh, Umi, Chủ tịch, có phải hai cậu đã– Ouch?!”

Đột nhiên tui bị Asanagi búng trán! Đau lắm á nha! Nhỏ này chẳng biết kiềm chế gì cả. Trời ạ, mong là không bị sưng.

“Umi! Đột nhiên cậu làm gì thế?!”

“Đột nhiên CẬU làm gì thế hả? Mới sáng sớm và chúng ta đang ở ngoài đấy? Cậu nghĩ nói mấy chuyện như thế lúc này chấp nhận được à?”

“Tớ mới hỏi thôi mà, đã tính nói cái gì đâu! Cứ coi như tớ định chào cậu đi.”

“N-Nghĩ quái gì tớ làm thế hả!”

Tui cũng đoán được hầu hết mọi thứ sau khi nhìn thấy phản ứng của họ rồi. Mặt Umi thì đỏ bừng lên, còn chủ tịch thì trông xấu hổ hết biết.

Đọc vị họ dễ như một cuốn sách vậy.

“D-Dù sao thì, chúng ta nên đi thôi! Nào, nhanh lên! Cứ nhây thì sẽ bỏ lỡ trận đầu mất! Lại đây nào Maki.”

“Đ-Đừng kéo tay anh nữa...”

Nói rồi, hai người đó, những người đã thành công trong việc thắt chặt thêm mối quan hệ của mình, nhanh chóng leo lên ghế sau xe. Tui nghĩ họ sẽ cởi mở hơn cơ, vì dù gì cả bọn cũng quen biết nhau lâu rồi, nhưng có lẽ họ vẫn còn xấu hổ khi nói về chuyện đó nhỉ.

“Ninacchi này, cậu có nghĩ hai người đó đang hành động kỳ lạ kể từ khi về không? Tớ tự hỏi liệu chuyện gì đã xảy ra?”

“Ah...

H-Hai người đó hả... Ừm thì...”

Thú thực, dù chỉ là phỏng đoán thôi, và cũng chẳng có cách nào xác nhận được cả, nhưng tui vẫn thì thầm cho cậu ấy biết kết luận của mình.

“H-Hai người đó, làm rồi... Chuyện ấy ấy...”

Nghe tui nói xong, mặt Yuuchin bắt đầu đỏ lên. À nhỉ, nhỏ này còn ngây thơ hơn hai đứa đằng kia cơ.

“V-Vậy sao? T-Thế thì, tớ mừng cho họ, h-họ thực sự rất gắn bó với nhau nhỉ? Haha.. T-Tớ thực sự ngạc nhiên khi biết họ đã xong chuyện rồi đấy.”

“Cậu mừng cho họ á hả? Nói thật, tớ thấy phiền cơ. Hai người đó chỉ đang khoe khoang thôi mà, không phải sao?”

“Hehe, đừng nói thế chứ Ninacchi. Chúng ta nên mừng vì chuyện của họ tiến triển tốt đẹp. Với lại, giờ bọn mình có thể trêu họ mà nhỉ?”

“Cậu bắt cùng sóng với tớ rồi đấy, Yuuchin~”

“Hehe ~ Lúc ở bên Maki-kun Umi dễ thương thật mà, có bao nhiêu cũng không đủ.”

“Phải chứ? Nhỏ đó khi bị trêu thì yếu đuối đến ngạc nhiên luôn ấy.

Đúng là thấy họ tán tỉnh nhau khiến tui thấy khá phiền, nhưng nói thật, làm sao tui có thể ghét họ vì thế được chứ. Thấy bọn họ hòa thuận với nhau cũng khiến tui vui lây.

Yuuchin, Asanagi và Maehara... Dù mới chỉ quen biết họ một thời gian ngắn thôi, nhưng tất cả đều là những người bạn quan trọng của tui. Còn Seki... À thì, không biết nữa, tui không thân với cậu ta đến thế.

“Đi thôi nào, Ninacchi! Hôm nay chúng ta có người cần phải cổ vũ đấy.”

“Okay okay... Cơ mà nghĩ đến cổ vũ cho Seki khiến tớ chả còn tí động lực nào...”

“Thôi nào, đừng thế mà! Cậu ấy đang cố hết sức đấy!”

Và rồi, bọn tui theo cặp đôi ngốc kia mà vào trong xe.

Với học sinh như bọn tui, tháng Bảy là khởi đầu của mùa hè. Và với năm hai, đây sẽ là mùa hè cuối cùng bọn tui có thể thoải mái vui chơi mà không cần lo nghĩ đến tương lai.

Cá nhân mà nói, tui rất vui khi được trải qua mùa hè này cùng họ.

Thế nhưng...

“Này, Yuuchin...”

“Ơi? Sao thế, Ninacchi?”

“Uh, thôi đừng quan tâm, không có gì đâu... Đừng để ý...”

“Haha, sao thế hả? Cậu lạ ghê á ~”

Cô nói khi nở nụ cười như mọi khi của mình.

Nhưng, tại sao chứ?

Tại sao khi nhìn hai người họ, trông cậu lại buồn đến thế?

Đã định hỏi như vậy, nhưng tui đã quyết định giữ lại câu hỏi ấy cho mình.

Hy vọng đây không phải khởi đầu cho chuyện gì rắc rối trong tương lai...

----------

Vậy là kết arc 4. Một arc tôi đánh giá là khá hay, nhất là sau arc 3 hơiiii bị nhạt một chút. Có lẽ phần này trên LN sẽ hay hơn, cụ thể hơn về chuyện giữa Riku và Shizuku, nhưng biết sao được, giờ chờ sách bán thôi :)))

Còn về chương này, có thể gọi là chương yêu thích của tôi chăng? Tôi dịch chương này được cả năm rồi, từ lúc chưa xong arc 2, chờ mãi cuối cùng cũng tới ngày được đăng lên. Nói chung là, một dấu mốc nữa cho sự thay đổi trong cảm xúc của Amami, và có thể là hint cho drama siêu to khổng lồ sau này. Thế thôi, hẹn ae ở arc 5 nhé, mà chắc trong nay mai thôi à :3

Truyện Chữ Hay