Trans: Arteria
Tự dưng có hứng làm thêm chương nữa, giờ này còn con cú nào không nhỉ
-----------
Chị ấy nói rằng bọn tôi có thể nói chuyện trong khi chị đang làm việc, vì giờ chỉ cần dọn dẹp xung quanh thôi. Vì cũng không có gì làm nên tôi tự nguyện giúp chị ấy quét bãi đậu xe và vài chỗ khác.
Trước khi bắt đầu, tôi xin lỗi vì Umi và tôi đã nghe lén chị ấy và Riku-san nói chuyện lúc trước. Rõ ràng là chị ấy không hề nhận ra bọn tôi ở đó, nhưng tôi dễ dàng được tha thứ vì cơ bản là hai đứa chỉ tình cờ có mặt lúc ấy thôi, nhưng vẫn cảnh cáo nhẹ bọn tôi đừng có làm thế nữa.
“Là vào 10 năm trước, tầm đó… Chị đã thổ lộ với cậu ấy… Lúc đó, đã rất lâu rồi cậu ấy mới quay về nhà bà, nên chị đã chớp thời cơ để nói chuyện.”
Nhà Asanagi, bao gồm Riku-san đã chuyển đến ngôi nhà mới từ khi Umi được sinh ra. Nghĩa là đôi bạn thuở nhỏ này bị chia cách từ hồi tiểu học. Shizuku-san nói rằng họ vẫn gọi điện và nhắn tin cho nhau, cho đến khi lên cao trung.
Họ trao đổi với nhau những chuyện về học tập, trường lớp, thú vui hay nhiều chuyện vặt khác. Thi thoảng ttrong những kỳ nghỉ dài, Riku-san sẽ về nhà Mizore-san, và họ sẽ đi chơi như ngày xưa.
“Ngày xưa ấy nhé, chị là một đứa khá hậu đậu, nên cậu ấy lúc nào cũng chăm sóc chị. Hồi đó, cậu ấy cao lắm, dù chơi thể thao không giỏi nhưng lại rất thông minh, và quan trọng nhất là luôn đối tốt với chị.”
“Vậy anh ấy là tình đầu của chị sao?”
“Kiểu vậy. Chị không biết từ lúc nào mình nhận ra là có cảm tình với cậu ấy nữa, nhưng chị nhớ là khi nghe tin cậu ấy chuyển đi, chị đã thực sự rất buồn… Thậm chí còn khóc trước mặt bà, xin bà đừng cho cậu ấy rời đi mà…”
Shizuku-san trả lời tôi trong khi cho lá rụng vào túi rác, giọng đầy vẻ hoài niệm.
Từ góc nhìn của tôi, dáng vẻ ấy thật buồn làm sao.
Cả hai người họ, có lẽ đều đã mang trong mình cảm xúc với người còn lại, từ lâu lắm rồi.
Có người sẽ nói rằng, những cảm xúc ấy từ đầu đã không phải tình yêu, vì đã nhầm lẫn với thứ tình cảm gia đình rồi, do hai người đã ở bên nhau từ thưở tấm bé, nhưng bầu không khí giữa hai người họ đã phủ định hết.
“Đến khi tốt nghiệp lên đại học hay đi làm, thì bọn chị sẽ chẳng thể giữ liên lạc với nhau như đã từng nữa. Thế nên chị đã quyết định sẽ bày tỏ cảm xúc của mình trước lúc đó. Nên khi cậu ấy chuẩn bị rời đi, chị đã gọi cậu ấy lại…”
“Và tỏ tình ngay đó sao?”
“Ừm. Hehe… Quả như người ta nói, tình đầu là tình dở dang mà.”
Mối tình đầu của chị ấy đã không được trọn vẹn.
Đó là lí do tình yêu là một thứ khó hiểu. Đôi khi lại có những người như Shizuku-san và Riku-san, những người đã quen nhau hơn cả một thập kỷ, nhưng mối quan hệ vẫn chỉ kẹt lại ở mức ‘bạn thuở nhỏ’. Cũng có những người như tôi và Umi, yêu nhau rồi thành đôi chỉ trong chưa đầy một năm.
“Ừm… Nếu chị không phiền thì, em có thể hỏi anh ấy đã đáp lại thế nào lúc đó không ạ?”
“’Xin lỗi nhé, hiện tại tớ không có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó’, cậu ấy nói vậy đấy. Còn vài thứ khác nữa cơ, nhưng lúc đó chị chẳng kìm nổi nước mắt, nên cũng không nhớ được gì…”
Cũng phải thôi, hẳn lời từ chối ấy khiến chị sốc lắm. Dù sao thì họ đã luôn giữ liên lạc với nhau trong một thời gian dài mà. Không nói đến Shizuku-san, đến cả tôi cũng ngạc nhiên khi anh ấy từ chối như thế.
Tôi có nghĩ đến khả năng anh ấy đã có người khác trong lòng, nhưng xét tính cách của ảnh thì anh ấy hẳn sẽ nói nếu đó là sự thật thôi.
Chẳng có chút cường điệu nào trong lời kể của Shizuku-san cả, nên có vẻ vấn đề nằm ở Riku-san.
“Sau đó, chị nhập học tại một trường đại học ở Tokyo. Sau khi tốt nghiệp, chị kiếm được việc làm ở công ty và làm ở đó một thời gian…
Nghĩ mới thấy chị đã tốt nghiệp cao trung được 10 năm rồi ha. Cũng già rồi đấy.”
“Ừm… Hồi đó chị còn giữ liên lạc với Riku-san không?”
“Không. Lần tiếp theo bọn chị gặp lại là khi đã hơn 20 rồi, nhưng vì lời tỏ tình ấy mà hai người trở nên xa cách. Bên cạnh đó, chị đang hẹn hò với một người tại chỗ làm nữa…”
“Chị không cần kể nữa đâu, em hiểu rồi. Em xin lỗi vì đã hơi vô ý…”
“Không cần xin lỗi đâu. Chị là người muốn kể mà, không phải lỗi em. Vả lại, tuy hôn nhân đổ vỡ nhưng chị cũng đã có được Reiji. Thằng bé là ánh mặt trời của chị. Chị còn thấy biết ơn nữa cơ, em không thấy vậy sao?”
Rồi Shizuku-san nhìn tôi mỉm cười, đôi mắt chứa đầy sự quyết tâm, mong muốn đem lại cho Reiji một cuộc sống hạnh phúc.
Chị ấy khiến tôi nghĩ về mẹ mình. Hồi mới ly hôn, đôi mắt mẹ tôi cũng giống như vậy.
“Em hỏi chị một câu cuối được không Shizuku-san?”
“Gì thế?”
“Chị đã hoàn toàn từ bỏ Riku-san chưa?”
“…Có lẽ.”
Chị ấy gật đầu nói tiếp.
“Bọn chị giờ ai cũng bận bịu với cuộc sống hết. Reiji-kun thì cần tìm việc, còn chị thì tối mặt tối mũi với việc nhà và chăm sóc Reiji rồi.”
Không như tôi, Reiji-kun vẫn còn bé. Em ấy vẫn đang học mẫu giáo, nhưng rồi sẽ nhanh
chóng lên tiểu học, sơ trung rồi cao trung thôi. Nếu Shizuku-san không để mắt tới em ấy thì không ổn đâu.
Nghĩ vậy, tôi có thể hiểu được tại sao Shizuku-san lại chọn từ bỏ. Riku-san có lẽ cũng nghĩ như thế nên mới hành động như
vậy. Tôi chỉ là người ngoài thôi, nên nói thẳng ra thì ý kiến của tôi chẳng là gì cả.
…Nhưng tôi có nên cứ để chuyện thế này không?
“Chị kể được đến thế thôi Maki-kun. Cảm ơn vì đã giúp chị nhé, chúng ta xong việc ở đây rồi, nên vào trong thôi. Chị còn phải chuẩn bị bữa tối nữa. Riku-kun và Umi-chan sẽ sớm về thôi, nên em cũng về phòng đi.”
“Vâng… Cảm ơn chị đã kể chuyện cho em nhé Shizuku-san.”
“Không có gì đâu. Maki-kun, cố đừng có trở nên giống như bọn chị nhé? Dù chị nghĩ em và Umi-chan sẽ ổn thôi. Hai đứa yêu thương nhau
đến thế cơ mà. Cứ giữ lấy lời khuyên này từ chị nhé?”
“…Vâng, em sẽ ghi nhớ.”
Khi tôi quay về chỗ lễ tân, Umi cũng mới về cùng Riku-san.
“Em về rồi đây, Maki.”
“Mừng em về, Umi.”
Chào hỏi xong xuôi, bọn tôi nhìn ngó xung quanh để xem Riku-san hay Shizuku-san có ở gần không.
‘Sao rồi Umi?’
‘Em thuyết giảng cho ảnh một hồi rồi, nhưng ngoài ra chẳng nói chuyện gì khác. Còn anh thì sao?’
‘Shizuku-san kể hết cho anh rồi… Mà, về phòng trước đã.’
Dựa trên những gì Shizuku-san đã trải qua, nếu cứ để thế này thì hai người họ rồi sẽ lại trở nên xa cách thôi.
Chắc rằng việc giữ cái trạng thái ‘bạn thuở nhỏ’ này là cực kỳ đơn giản. Họ chỉ việc giữ liên lạc, thi thoảng ôn lại chuyện xưa là được.
Nhưng như thế chỉ đơn thuần là đang chạy trốn khỏi vấn đề của chính họ thôi.
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Riku-san.
[Maehara: Riku-san, cho em hỏi chuyện này.]
[Asanagi Riku: Ồ, tin nhắn từ người không ngờ đến này. Có chuyện gì thế?]
[Maehara: Anh đến nhà tắm cùng em được không?]
Đây sẽ là lần thứ hai tôi đi tắm trong hôm nay. Ừ thì, nhà tắm là nơi hoàn hảo để bọn tôi nói chuyện riêng mà.
Hơn nữa, đây sẽ là lần cuối tôi chõ mũi vào chuyện của họ.