Trans: Arteria
Quay lại khung giờ thiêng nào
----------
Sau khi xác nhận rằng họ đã đi khỏi, Umi và tôi cũng quay về. Umi ghé qua nhà Mizore-san trước. Em ấy phải trả xe và hộp cơm nữa, nên tôi đã về quán trọ trước.
“Ah, mừng em quay lại, Maki-kun!”
Sau khi để xe lại về vị trí cũ, tôi đến quầy lễ tân. Shizuku-san đang trong bộ đồ làm việc chào tôi.
Có vẻ như ngoài bọn tôi hôm nay còn những vị khách khác nữa.
“Buổi hẹn hò với Umi-chan sao rồi? Vui chứ?”
“Vâng. Nước rất trong và chẳng ai ở đó cả, nên bọn em chơi đã đời luôn.”
“Tuyệt! Dù sao thì, nhà tắm sẵn sàng rồi đấy, em thích dùng lúc nào cũng được nhé. Chọn nhà tắm trong nhà hay bồn lộ thiên đều được, cứ bảo cho chị biết. Oh, đúng rồi, Umi-chan đâu?”
“Em ấy về nhà Mizore-san để trả xe đạp với vài thứ đồ rồi… Em ấy bảo sẽ quay về cùng Riku-san.”
“Vậy à. Thế thì khi nào họ về ta chuẩn bị bữa tối sau nhé.”
Khi tôi nhắc đến tên Riku-san, biểu cảm chị ấy tối lại trong thoáng chốc.
Tôi định hỏi cơ, nhưng có vẻ chị ấy đang bận nên tôi đành dành lại khi nào chị ấy rảnh, có lẽ là sau bữa tối.
Giờ, Umi có lẽ đang thẩm vấn Riku-san, nên tôi rồi sẽ biết được chuyện từ cả hai hướng thôi.
Đó là nếu như Shizuku-san muốn nói.
Sau khi về phòng, tôi thay yukata rồi đến bồn tắm lộ thiên. Sẽ chẳng có chuyện tôi tắm cùng Umi như lần trước đâu, và nếu hai đứa tắm cùng lúc thì lại nhớ những chuyện xảy ra hôm qua mất, nên bọn tôi quyết định tắm khác giờ.
Tôi đi theo lối hành lang quen thuộc đến nhà tắm.
“Huh?”
Trước của vào có một tấm biển vàng với dòng chữ ‘Đang dọn dẹp’ màu đỏ.
Nếu tôi không nhầm thì lúc trưa họ phải dọn xong rồi mà nhỉ. Chính người có nhiệm vụ dọn dẹp đã bảo tôi đi tắm mà. Chị ấy quên gỡ tấm bảng ra sao? Mà, cũng còn nhiều người khác ngoài Shizuku-san đang làm ở đây mà, nên có lẽ họ đang kiểm tra gì đó thôi.
Nhưng bên trong chẳng có tiếng động gì cả.
“Mình sẽ thử nhìn bên trong xem…”
Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có người bên trong phòng thay đồ, nên không sao đâu.
Tôi lẩm bẩm ‘Xin phép’ trước khi nhẹ mở cửa ra.
Quả nhiên, ở đây không có ai hết và cũng chẳng mất mát gì, nên hẳn là không có ai đang tắm-
“Ah, anh trai!”
“Reiji-kun?”
Khi tôi quay về hướng bồn tắm, thì Reiji-kun gọi tôi.
Ra vậy, em ấy là người đang sử dụng nhà tắm.
Vì ở đó là Reiji-kun chứ không phải ai khác nên tôi quyết định đi vào theo.
Trước khi xuống nước, tôi tắm qua trước một
lượt.
“Em gắn tấm bảng vàng ngoài kia đấy hả Reiji-kun?”
“Ừm! Mẹ bảo em làm thế!”
Ra là vậy. Những người không biết lịch làm việc của họ nếu thấy tấm bảng sẽ không đi vào. Shizuku-san có lẽ bảo tôi vào vì không như những người khác, Reiji-kun đã quen với tôi rồi.
“Nhưng, mama bảo nếu có khách đến thì em phải đi…”
“Không sao, đừng lo, chỉ là anh thôi mà. Với lại, em cũng chỉ mới vào thôi phải chứ?”
“Vâng, nhưng mà…”
“Không sao đâu. Dù có người khác đến nữa thì họ cũng chỉ tưởng chúng ta là anh em thôi mà, nên sẽ ổn thôi.”
Tôi không muốn bắt em ấy phải rời khỏi đây. Vả lại, tắm cùng với em ấy cũng sẽ chẳng có vấn đề gì cả.
“Anh… Em hiểu rồi!”
“Anh ơi, mai anh phải về rồi à?”
“Hm? Ừ. Anh cũng muốn ở lại lâu hơn cơ, nhưng
còn phải đi học nữa. Còn em thì sao Reiji-kun?”
“Trường mẫu giáo của em mai cũng học…”
“Vậy à.”
“Nhưng em không muốn đến đó…”
“Tại sao?”
“Em muốn ở nhà chơi với anh cơ…”
Cậu bé mới chuyển đến đây tầm một ănm thôi, nên có lẽ vẫn chưa quen với cuộc sống mới. Tôi hiểu cảm giác của em ấy vì tôi cũng từng trong tình trạng này nhiều lần mà.
Tuy nhiên hồi đó gia đình tôi vẫn còn ở bên nhau, nên tôi may mắn hơn em ấy một chút. Hẳn là em ấy đã có một khoảng thời gian khó khăn khi không có người bố cạnh bên rồi.
“Là vậy à. Anh hiểu em cảm thấy thế nào àm Reiji-kun.”
“Anh hiểu à?”
“Ừm. Không lâu về trước, anh vẫn luôn ở một mình. Anh cũng ghét cuộc sống ở mẫu giáo và tiểu học. Và giống Reiji-kun, anh chỉ sống với mẹ thôi.”
“Papa của anh cũng đi rồi à?”
“Ừ.”
“Anh có thấy cô đơn không?”
“Hồi đó thì có, nhưng giờ, Umi… Không… Nhớ chị gái đi cùng anh không? Chị ấy giờ luôn ở bên cạnh anh.”
Nghĩ lại mới thấy, em ấy chính là người đã đem lại sắc màu cho cuộc sống tẻ nhạt của tôi. Từ lúc gặp em ấy, vòng bạn bè của tôi ngày càng rộng ra.
“Chị ấy là bạn của anh à?”
“Ừ. Người bạn quan trọng nhất.”
“Em cũng muốn có bạn nữa…”
“Chắc chắn là em sẽ kết bạn được thôi Reiji.”
“Thật ạ?”
“Ừ. Miễn là em thử cố gắng.
Lí do mà tôi không có bạn không phải là do môi trường, mà là do chính bản thân tôi.
Trong thâm tâm, tôi luôn tự nhủ rằng rồi mình sẽ lại đến một nơi khác thôi, chẳng ai muốn làm bạn với tôi đâu, nên tôi đóng cửa trái tim mình lại, và không cố kết bạn với bất cứ ai nữa.
Tuy nhiên, sau khi gặp Umi, tôi nhận ra rằng nếu mình có đủ can đảm để vươn tay ra, sẽ có người nắm lấy bàn tay ấy. Đương nhiên không phải ai cũng là người tốt, nhưng kết quả không quan trọng, thứ quan trọng là lòng dũng cảm để thử.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Reiji-kun. Em ấy nhìn lại tôi với ánh mắt kiên quyết, chẳng hợp với tuổi chút nào.
“Đương nhiên là em không nhất thiết phải bắt đầu từ ngày mai. Ai cũng có cách làm riêng của mình mà. Không phải lúc nào nhanh cũng tốt đâu. Nhưng mà, em biết đấy, ví dụ như có ai đó em muốn kết bạn, thì thử nói chuyện với họ đi. Đó là cách mà anh kết bạn ở trường đấy.”
Tự mình nói mấy lời đó nghe cứ sai sai, nhưng đó chính xác là những gì tôi đã trải qua, nên ít nhất là cũng có chút trọng lượng.
“Em không hiểu…”
“Haha, xin lỗi nhé. Những lúc thế này anh chẳng biết nói gì cả, nên chỉ mong là em nhớ những gì anh mới nói thôi. Có thể sau này sẽ có ích chăng, ai biết được.”
Nói xong tôi xoa đầu em ấy… Phải rồi, bố tôi cũng thường xoa đầu tôi thế này mà… Dù sao thì tôi vẫn tiếp tục xoa đầu Reiji-kun.
“Anh ơi…”
“Sao thế?”
“Làm bạn với em nhé.”
“Ừ.”
Bọn tôi đã là bạn rồi mà, nên tôi không nghĩ em ấy cần nói thế đâu, nhưng vậy cũng ổn.
Ít nhất thì đây sẽ là kinh nghiệm cho em ấy.
Sau đó, bọn tôi đi tắm cùng nhau trong khi nói chuyện về game hay bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến. Sau một lúc thì bọn tôi ra ngoài.
“Gặp anh sau nhé!”
“Ừm. Hẹn gặp lại.
Hứa đấy nhé.”
Sau đó bọn tôi từng đứa đi về phòng mình.
Vì ngày mai phải đi rồi, nên tôi không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau nữa. Nhưng tôi không lo vì sẽ luôn có cơ hội mà, dù sao bọn tôi cũng là bạn.
Mối liên kết này sẽ không biến mất đâu.
Miễn là bọn tôi không tự tay phá đi nó.
Sau khi tách khỏi Reiji-kun, tôi hướng đến quầy lễ tân nơi Shizuku-san đang làm việc.
“Shizuku-san.”
“Ah, chào em Maki-kun. Đi tắm thoải mái chứ?”
“…Shizuku-san, chính xác đã có chuyện gì xảy ra giữa chị với anh Riku-san thế?”
“Huh?! Ừ-Ừm…”
Dù không phải việc của mình, nhưng tôi vẫn sẽ thử dùng lá bài ‘sự ích kỷ của trẻ con’ ở đây.