“Hai tên này… Không bình tĩnh nói chuyện được à? Suốt ngày như ăn nhầm thuốc nổ vậy.”
Dư Bắc đóng cửa, vừa xoay người lại, Cố Diệc Minh đã dọn xong đống vỏ tôm.
“Chuyện của bọn họ người ngoài không xen vào được, em không phải lo.” Cố Diệc Minh lau tay. “Dư Bắc, chúng ta tính sổ việc của chúng ta.”
Mỗi khi Cố Diệc Minh gọi thẳng tên cậu thì tình hình chẳng ổn lắm.
Thường là đòi nộp tiền thuê nhà.
“Ặc… Người nhà với nhau, tính sổ cái gì? Há há… Anh trai…”
Tranh thủ gọi anh trước.
Sau xin tha còn được.
“Gọi anh cũng vô ích.” Cố Diệc Minh bước tới gần cậu. “Khá lắm Dư Bắc, giờ biết cả giấu trai rồi.”
“Không nói vậy được nha…” Dư Bắc bị dồn vào sát bàn ăn. “Em có thể giải thích.”
Cố Diệc Minh vươn hai tay chống lên bàn, vây lấy cậu.
“Giấu một cách rất bài bản, em còn gì để giải thích? Em làm việc này không ít lần rồi đúng không?”
Dư Bắc đâu thể nhận cái tội đó.
“Vớ vẩn! Tại anh xấu tính, không thích em rủ người khác về nhà chơi đấy chứ! Lần trước Lâm Bối Nhi vào phòng nghỉ của anh, anh còn trách em không trông chừng cậu ta!”
“Có việc ấy à?” Cố Diệc Minh hỏi. “Ân oán của chúng ta không chỉ dừng ở đó.”
Dư Bắc hoảng hốt.
Mình có giấu ai nữa đâu nhỉ?
“Em anti Cố Diệc Minh vất vả lắm mà? Lúc ở công ty anh đã bảo rồi, về sẽ bù đắp cho em.”
Dư Bắc giống như con cáo bị dẫm trúng đuôi.
“Cố Diệc Minh anh vu khống, ngậm máu phun người!”
Cố Diệc Minh đá lông nheo, tóm lấy tay Dư Bắc, nhấc bổng cậu lên.
“Anh không ngậm máu phun người, anh phun cái khác.”
Cố Diệc Minh đúng là thù dai.
Lòng dạ nhỏ nhen.
“Anh… Anh ơi, tha cho em đi. Bông hoa cúc của em chưa bao giờ được khép lại luôn ấy… Anh trai, anh trai tốt, anh trai bé nhỏ, anh lớn…”
Dư Bắc chớp chớp mắt, ôm đùi Cố Diệc Minh lay lay.
Cậu gọi nhiều đến nỗi Cố Diệc Minh tưởng mình đã lên Lương Sơn.
(Lương Sơn Bạc trong Thuỷ Hử có anh hùng nên suốt ngày “ca ca” với “đệ đệ”)
Cố Diệc Minh ôm Dư Bắc thả vào bồn tắm.
“Gọi anh trai đã không còn tác dụng nữa rồi, e rằng em phải đổi một cách xưng hô cao hơn.”
Dư Bắc sửng sốt, Cố Diệc Minh càng ngày càng bung lụa.
Anh ấy là lính mới cơ mà?
Sao thành thạo thế?
Cố Diệc Minh đã chẳng còn là lưu manh nữa rồi, là cầm thú.
Còn đòi xưng hô cao hơn nữa chứ.
Quá đáng quá!
Dư Bắc rụt rè nhìn Cố Diệc Minh, cậu ngượng ngùng, chậm rãi lên tiếng.
“Bác…”
…
Không thể mô tả chi tiết quá trình.
Tóm lại Dư Bắc không hề hiểu nhầm công dụng của cái máy kia.
Nó đã phát huy hết tác dụng.
Thiên tài phát minh ra chiếc máy ấy vốn cũng muốn nó thật đa năng.
Dư Bắc được Cố Diệc Minh bế vào tắm rửa.
Cậu chẳng dám mở miệng chửi.
Sợ bị Cố Diệc Minh đút ngập mồm.
“Lần sau em còn dám giấu trai sau lưng anh không hả?”
Trong bồn tắm, Cố Diệc Minh nặn một quả cầu bong bóng xà phòng cho Dư Bắc nghịch.
Dư Bắc vừa mệt vừa sướиɠ, mặt cậu vẫn đang ửng đỏ.
“… Tần Phong và Hạ Nhất Phàm sẽ không cãi nhau tới mức tuyệt giao chứ?”
Haiz… Vẫn lo cho chúng sinh.
“Anh vốn muốn để họ ngồi xuống nói chuyện tử tế… Thôi, đành xem số phận của họ vậy.”
Cố Diệc Minh ngồi cạnh bồn tắm, ngâm hai chân trong nước.
Thật ra anh có thể nằm xuống.
Nhưng bồn tắm không đủ rộng, nếu anh nằm thì Dư Bắc chỉ có thể đè lên người anh.
“Ừm…”
Dư Bắc gật gù, đột nhiên phát hiện ra điểm không đúng.
“Cái gì? Anh biết họ đến đây?!”
Cố Diệc Minh thản nhiên đáp: “Buổi tối Hạ Nhất Phàm gọi điện hỏi anh Tần Phong ở đâu.”
“???”
Dư Bắc thấy mình oan vãi.
Đệt.
Tự dưng “bị” đè ra chịch oan!
“Anh biết Tần Phong ở nhà mình?”
Cố Diệc Minh chỉ vào góc tường, bảo: “Nhà mình lắp camera.”
Chẳng trách Dư Bắc không nói mà Cố Diệc Minh lại biết mua đồ ăn cho mấy người, về cũng nhanh nữa!
Wow, tên Cố Diệc Minh này quá đỗi nham hiểm.
“Cố Diệc Minh! Anh…”
Dư Bắc muốn vùng dậy đánh Cố Diệc Minh, bị anh ấn xuống.
“Ai bảo em có tật giật mình.” Cố Diệc Minh hậm hực nói. “Anh thấy rồi nhé, em với Tần Phong ôm vai bá cổ, chỉ thiếu điều hôn nhau thôi.”
Cũng không phải vu oan giáng họa gì.
Nhưng chuyện đó có thể trách Dư Bắc hả?
“Đấy là tại Tần Phong…”
“Một bàn tay vỗ chẳng ra tiếng, không có lửa làm sao có khói.” Cố Diệc Minh giở thói cả иɦũ ɦσα lấp miệng em nhanh thoăn thoát.
Dư Bắc đột nhiên thấy tự tin.
“Ôm ấp cái gì? Tụi em là quan hệ nam nam đơn thuần.”
Cố Diệc Minh nghe vậy bèn nổi khùng.
“Quan hệ nam nam mà còn đơn thuần?!”
“Không thì sao? Em với Tần Phong là bạn cùng phòng, với anh cũng là bạn cùng phòng, đâu thể nhất bên trọng nhất bên khinh. Mọi người đều nên được em yêu thương.”
Dư Bắc vung tay.
“Em càng nói, nghe càng vớ vẩn! Sao em lại có thể…” Cố Diệc Minh muốn mắng nhưng không nghĩ ra từ để dùng. Trong đầu anh chợt nảy ra mấy từ. “Lẳng lơ, buông thả, ti tiện như thế?! Em đã có anh rồi mà vẫn dây dưa với gã đàn ông khác? Em còn lý sự?”
Dư Bắc ngồi thẳng dậy, nằm nhoài trêи đùi anh, ngước mắt nhìn anh.
Cậu thấy “Diệc Minh nhỏ” biến thành “Diệc Minh lớn”.
“Em còn nhìn ông đây như vậy thì ʍôиɠ của em không khỏi được đâu!”
“Cố Diệc Minh, em đố anh nhé.” Dư Bắc chỉ vào ngực mình, hỏi: “Đây là gì?”
Cố Diệc Minh cúi xuống liếc ngực cậu, sau đó lại nhìn thêm phát nữa cho chắc.
“V… Vú?”
Dư Bắc tức xì khói.
“Em! Dư Bắc!” Cậu tiếp tục chỉ vào mũi mình. “Thế gì đây?”
“Dư Bắc?” Cố Diệc Minh hỏi dò.
“Cái mũi!” Dư Bắc nén cơn giận. “Vậy ghép vào được gì?”
“Dư Bắc… Mũi… Dư… Mũi…”
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ, sau đó bừng tỉnh, vỗ tay đánh bốp một cái.
“Trứng cá! Chơi chữ làm cái gì? Em thèm ăn trứng cá hả?”
(Đoạn này Dư Bắc muốn lừa Cố Diệc Minh gọi mình là baby)
Dư Bắc che mặt.
Đéo còn gì để lói.
Cuộc đời tiệt zọng.
Bệnh ung thư trai thẳng giai đoạn cuối của Cố Diệc Minh đã vô phương cứu chữa.
Đem đi chôn thôi.
Ai thích hốt thì hốt.
Dư Bắc điên tiết trèo ra khỏi bồn tắm, nước trêи người cậu ào ào chảy xuống. Dư Bắc quấn khăn tắm, đi vào phòng ngủ, khoá trái cửa lại.
“Dư Bắc! Em giận cái gì? Anh còn chưa tính sổ xong với em! Mở cửa! Anh không có chỗ ngủ!”
“Ngủ sofa đi!”
Lần đầu tiên Cố Diệc Minh bị đuổi ra phòng khách ngủ. Anh tức ói máu, liếc về phía phòng ngủ phụ ở sát vách, song không sang đó.
Ngủ một mình chán lắm.
Cố Diệc Minh ngồi ở phòng khách, vò đầu bứt tai cả tiếng đồng hồ cũng không hiểu Dư Bắc giận gì.
“Ngủ phòng khách thì ngủ phòng khách!” Cố Diệc Minh hét vọng vào trong. “Em đừng quên quà sinh nhật đấy! Không có thì em chờ chết đi! Ông đây sẽ chịch em mười lần một đêm!”
Dư Bắc nằm trong chăn.
Mười lần?
Thế thôi khỏi quà cáp.
Nhắc tới chuyện này, Dư Bắc đã đau đầu mấy hôm nay.
Những món quà lúc trước cậu tặng, Cố Diệc Minh đều chẳng tỏ vẻ thích thú gì cho cam, tiện tay vứt đấy, sau mấy lần chuyển nhà, chúng đã biệt tăm biệt tích từ lâu.
Dần dần về sau Dư Bắc không tặng nữa.
Có gì mà Cố Diệc Minh không mua được?
Lần nào cậu cũng trao đi tấm chân tình trong sự kỳ vọng, kết quả là đều tự rước nhục vào thân.
Hồi năm nhất đại học, Dư Bắc dùng đủ mọi cách mới nhìn trộm được ngày sinh trêи chứng minh nhân dân của Cố Diệc Minh, sau đó vắt óc ra nghĩ quà.
Đồ handmade? Rẻ tiền quá.
Giày? Dư Bắc tra thử một đôi giày Cố Diệc Minh đi, giá của nó có thể khiến cậu khuynh gia bại sản.
Cuối cùng cậu đến đoàn phim, làm chân chạy vặt bưng cơm hộp cả tháng mới gom đủ tiền mua tặng Cố Diệc Minh một chiếc thắt lưng hàng hiệu.
Cố Diệc Minh nhận nhưng chẳng thấy dùng bao giờ. Sau này Dư Bắc mới biết anh vốn không dùng đồ hãng đó.
Đã đến ngày sinh nhật Cố Diệc Minh, buổi fan meeting mừng sinh nhật cực kỳ sôi nổi được phát sóng trực tiếp.
Hiếm có dịp Cố Diệc Minh không thắt cà vạt, anh mặc một bộ vest phong cách khá thoải mái.
Cố Diệc Minh đẹp trai ghê, chẳng giống người hôm qua cáu kỉnh vì bị nhốt ngoài phòng khách tẹo nào. Anh trêи màn hình mang khí chất cao quý trời sinh, từng động tác đều tràn ngập sự tự tin.
Điều gì đã khiến anh xuất sắc như thế?
Đương nhiên là tiền rồi.
Nghĩ vậy, Dư Bắc càng tự ti hơn.
Anh ấy sở hữu mọi thứ, thứ nào cũng thuộc loại tốt nhất. Còn có gì làm anh anh vui được đây?
Ngoại trừ cơ thể của mình.
Dư Bắc thấp thỏm tới tận buổi tối, nằm lì ở nhà chứ không đến địa điểm Cố Diệc Minh bảo.
Tiếng chuông dành riêng cho Cố Diệc Minh vang lên.
“Út Cưng? Em tới nơi chưa? Lạc đường hả?”
Ừm.
Lạc đường rồi.
Lạc trong tim anh.
Dư Bắc hít một hơi, đáp: “Cố Diệc Minh, sinh nhật anh là cái ngày của nợ gì thế? Trùng với Quốc Tế Phụ Nữ, mẹ em bắt em về chúc trực tiếp. Em đang trêи đường cao tốc rồi!”
“Nhà mình vẫn đang sáng đèn.”
“Vậy… Vậy hả? Em quên tắt đấy.”
“Em lăn ngay xuống đây cho anh. Lừa ai thế?” Cố Diệc Minh ra lệnh. “Anh hiểu em rõ lắm.”
“…” Dư Bắc viện cớ. “Hay anh cứ đi chơi đi, em còn chưa thay quần áo.”
“Không phải thay. Đừng để anh lên nhà cõng em xuống.”
Dư Bắc cúp máy, lầm bầm chửi, vơ đại một chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà.
Cậu vừa ngồi xuống ghế phụ thì Cố Diệc Minh đã ném cho cậu một cái hộp.
“??? Anh nhầm à???” Dư Bắc chẳng hiểu mô tê gì. “Sinh nhật anh, không phải sinh nhật em.”
“Ừ.”
Cố Diệc Minh khởi hành, xe lao đi vun vút trong đêm.
“Sinh nhật anh mà tặng em quà?”
Logic gì vậy?
“Anh không tặng em thì ai tặng?” Cố Diệc Minh hắng giọng, nói. “Lần trước không cho em nhận, giờ anh đền em.”
Não trai thẳng nối liền với ƈúƈ ɦσα hả?
Cứ như bị tiêu chảy ấy, không ngừng cho đi. Chỉ đơn giản muốn đối xử tốt với mày, không cần biết lý do.
Dư Bắc nghi ngờ mở hộp ra, là một chiếc đồng hồ cơ.
Nhớ ra rồi, hồi ở Tân Cương, Uông Gia Thuỵ tặng cậu đồng hồ mà bị Cố Diệc Minh bắt trả lại. Đây là quà đền bù à?
“Hãng nào vậy? Rẻ thì em không thèm.”
Khả năng thưởng thức của Dư Bắc có hạn, chiếc đồng hồ này trông vô cùng bình thường, còn chẳng ngầu bằng cái Uông Gia Thuỵ tặng.
Không phải Cố Diệc Minh mua bừa trong siêu thị đấy chứ?
“Không có nhãn hiệu.” Cố Diệc Minh đáp. “Anh nhờ người ta mời một nghệ nhân người Ý làm, có thể cất đi để sưu tầm.”
“Kiểu giữ làm báu vật gia truyền được ấy hả?”
“Có thể coi là như thế.” Cố Diệc Minh điều khiển xe tiến vào một khúc cua. “Đến nơi rồi.”
Dư Bắc ngẩng đầu lên nhìn, đây là đâu?
Cậu còn tưởng chỗ nào cao cấp lắm, tấc đất tấc vàng cơ.
Hoá ra là khu phố cổ của Hải Thành. Mấy dãy nhà được xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây, chẳng rõ đã bao nhiêu năm tuổi rồi. Trong những con ngõ nhỏ, ven đường trồng toàn cây ngô đồng.
Cố Diệc Minh làm trò gì vậy?
Định chơi dã chiến?!