Con tôm trong tay Dư Bắc rơi xuống.
“Em…”
“Không biết chờ anh gì cả, ăn vụng một mình. Hừ.”
Moá.
Cố Diệc Minh cứ giật đùng đùng lên.
Suýt nữa khiến ba hồn bảy vía ông đây bay sạch.
“Đợi anh rửa tay!”
Cố Diệc Minh đổi dép lê, vừa đi một bước thì đá trúng đôi giày khác.
“Giày ai đây?” Cố Diệc Minh cúi xuống nói. “To hơn em, mà không phải của anh.”
Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc bằng ánh mắt dò hỏi.
“Là…”
Cố Diệc Minh lại đi thêm mấy bước, hỏi: “Sao nước nôi lênh láng thế này? Em có tắm đâu.”
“Không…”
Cố Diệc Minh lần theo vết nước, vào phòng quần áo. Dư Bắc nối gót, trợn trừng mắt nhìn anh mở tủ ra.
Tần Phong đầu dính đầy xà phòng, tay trái túm lấy khăn tắm để tránh bị tuột, tay phải che ngực.
Cố Diệc Minh và Tần Phong nhìn nhau.
Dường như một thế kỷ đã trôi qua.
Tần Phong lên tiếng: “Em cũng chẳng rõ tại sao mình phải trốn ở đây…”
Cố Diệc Minh liếc Dư Bắc đầy hàm ý, sau đó lại nhìn Tần Phong chằm chằm.
“Em bảo nhà em mất nước thì anh có tin không?” Tần Phong nói.
Cố Diệc Minh gật gù, đáp: “Haiz, khách sáo cái gì? Tiền nước đáng là bao, cứ tắm thoải mái đi.”
Tần Phong ngơ ngác nhìn anh rồi bò ra khỏi tủ, chạy về phòng tắm.
Cố Diệc Minh ngồi xuống bàn ăn.
Một phút sau, tiếng gào thét thảm thiết của Tần Phong vọng ra.
“A! Nóng! Nóng! Chuyện gì thế này Cố Diệc Minh?!”
Cố Diệc Minh hô: “Bình nóng lạnh ở phòng đó thỉnh thoảng lên cơn chập cheng, tôi vẫn chưa kịp sửa, cậu tắm tạm nhé.”
Dư Bắc giả vờ không thấy anh dùng điện thoại điều chỉnh nhiệt độ nước lên sáu mươi độ.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Tần Phong đi hai hàng y như con cua.
“Bình nóng lạnh kiểu quái gì đấy? Út Cưng, em cũng chẳng thèm bảo anh. Trụi sạch cả lông rồi đây này.”
Trong đầu Dư Bắc tưởng tượng ra cảnh Dư Hương Liên làm thịt gà hồi trước.
Đầu tiên bà sẽ dội nước sôi để lông rụng hết.
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
“Em hẹn bao nhiêu người vậy?” Cố Diệc Minh hỏi.
“Em…”
Cố Diệc Minh đứng dậy, đi mở cửa, bảo: “Có lẽ chỗ tôm anh mua không đủ ăn.”
Hạ Nhất Phàm bước vào.
Ok, họp phòng , đông vui quá.
“Thằng ngu lìn này, mày tới đây làm gì?” Tần Phong khó chịu.
Hạ Nhất Phàm đáp trả: “Nhà mày à? Liên quan gì đến mày? Biết mày ở đây thì còn lâu tao mới tới.”
“Thế mày cút nhanh đi.”
“Đéo đấy. Làm sao?”
Bốn người ngồi quanh bàn ăn.
Bầu không khí vừa nhạy cảm vừa gượng gạo.
Cảm giác kỳ quặc hệt như đám tù nhân nắm tay nhau cùng cầu nguyện vậy.
Tần Phong hành động trước. Hắn cầm lấy một con tôm nướng mỡ hành, bóc vỏ, bỏ đầu rồi đặt vào bát Dư Bắc.
“Út Cưng, ăn đi, ăn nhiều một chút.”
“???”
Dư Bắc cảm thấy con tôm này chứa thuốc độc cực mạnh.
Hạ Nhất Phàm cười khẩy, cũng nhanh chóng bóc tôm, đặt vào bát cậu.
“Út, em thích ăn loại cay đúng không?”
Dư Bắc chẳng rõ hai người họ lại đấu đá cái gì.
Nhưng tôm hùm đất thì ngon thật.
Còn không cần bẩn tay nữa chứ.
Cố Diệc Minh thấy vậy bèn nhíu mày, bóc tôm đút tận miệng Dư Bắc.
Ba người, không, bốn người ôm những suy nghĩ khác nhau.
Bắt đầu cuộc thi bóc tôm đấy à?
Thật ra khung cảnh này rất tuyệt vời.
Dư Bắc thấy lâng lâng.
Cảm giác như mình có tận ba ông chồng.
Tôi, làm người em gái nơi miền quê rơi lệ.
Cũng là tôi, khiến tiểu thư thành phố mượn rượu giải sầu.
Vì ghen tị.
Dư Bắc nghi ngờ liệu có phải bản thân sướиɠ quá, trót phô bày sự ɖâʍ đãng trong lòng ra mặt hay không mà Cố Diệc Minh lén lườm cậu.
Không được, không thể tiếp tục buông thả như vậy.
Cố Diệc Minh toàn doạ sẽ nhốt mình vào lồng.
Ý anh ấy là cái loại “lồng chim” kia á?
“Thôi, thôi, em không ăn nổi nữa. Cảm ơn các anh…”
“Không có gì, không cần cảm ơn. Đâu như một số kẻ, dù có nuôi thế nào cũng chỉ ngang nuôi chó.”
Hạ Nhất Phàm nói bóng nói gió để khịa Tần Phong.
Dư Bắc chẳng làm gì cũng bị lôi vào.
“Có chuyện gì thì mày cứ nói thẳng.” Tần Phong rung đùi, nom rất bất cần. “Giọng điệu quái gở…”
“Hừ, mày giỏi đến mức nào mà gánh vác mọi việc một mình? Anh hùng quá nhỉ?”
“Chuyện từ đời tám hoánh rồi, đừng nhắc tới được không?”
“Vậy mày giấu tao ngần ấy năm làm gì? Tần Phong, mày nghĩ mình ghê gớm lắm chắc? Ai thèm nhận ơn huệ của mày?”
“Sự việc chẳng như mày tưởng đâu. Tao không muốn đi học nữa thôi, liên quan gì đến mày?”
Rút cục Dư Bắc đã hiểu.
Hai cha này chắc chắn cãi nhau vì vụ năm đó Tần Phong thôi học.
Bọn họ bị người ta tố giác, viện trưởng vốn có thể ém xuống, nhưng bố mẹ Hạ Nhất Phàm tới trường, gặp thẳng hiệu trưởng rồi lại gặp riêng Tần Phong.
Sau đó Tần Phong chủ động xin nghỉ, tức là chấp nhận chịu phạt một mình.
Hạ Nhất Phàm không hề bị ảnh hưởng, thuận lợi tốt nghiệp.
Chuyện này dạo trước Hạ Nhất Phàm mới được biết qua lời Cố Diệc Minh kể.
Tần Phong bị Hạ Nhất Phàm dồn vào đường cùng, hắn im lặng một lát rồi nói.
“Hạ Nhất Phàm, mày đánh giá tao cao quá, tao nào phải anh hùng. Vì một trăm ngàn tệ thôi.”
Hạ Nhất Phàm nghệt ra, hỏi: “Một trăm ngàn tệ gì?”
“Mày không biết? Đại Ca chưa kể cho mày nghe à?” Tần Phong tỏ vẻ cà lơ phất phơ. “Được, thế thì chúng ta hãy làm rõ chuyện này. Nói thẳng nhé, bố mẹ mày đưa tao một trăm ngàn tệ, tao vui vẻ nghỉ học nên không hề cao thượng như mày nghĩ đâu. Tao là một thằng tiểu nhân bỉ ổi, ok chưa?”
“Chỉ vì một trăm ngàn tệ?”
Hạ Nhất Phàm chẳng dám tin.
“Cái gì mà ‘chỉ vì một trăm ngàn tệ’? Mày đúng là không ăn nhạt nên chẳng biết thương mèo, không ở trong hoàn cảnh người khác, không hiểu được nỗi khổ của người ta. Vào thời điểm đó, số tiền ấy đủ cho dân nông thôn tụi tao xây nhà tầng rồi. Tao có thể không động lòng hả?”
Hạ Nhất Phàm siết chặt nắm đấm, kêu răng rắc.
“Trong mắt mày, để chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta, chỉ cần một trăm ngàn tệ?”
“Người giàu bọn mày tất nhiên không hiểu nổi sức hấp dẫn của số tiền ấy. Phim toàn thế mà, ‘tôi trả cậu một triệu tệ, chia tay con trai tôi đi’. Tao không phải loại ảo tưởng sức mạnh, một trăm ngàn tệ là đủ rồi.” Tần Phong cười ha hả. “Cứ theo cách này, tao cua thêm vài thằng bạn thiếu gia nữa thì giàu nứt đố đổ vách luôn, chẳng cần mở quán lẩu làm gì.”
“Tần Phong.” Mắt Hạ Nhất Phàm đỏ ngầu. “Con mẹ nó, mày đúng là khốn nạn đến mức đéo còn là người.”
“Thôi, giờ mày nhìn rõ bản chất tao rồi, cho qua chuyện này được chưa? Mà chúng ta thì có quan hệ gì? Tao cũng chưa ȶɦασ mày, mày không cần vật vã đòi tự tử như bị lừa mất đời còn gái, bị làm to bụng vậy đâu.”
Hạ Nhất Phàm đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo Tần Phong.
Cú đấm của anh sắp sửa giáng xuống mặt hắn thì bị Cố Diệc Minh ngăn cản.
“Thôi.”
Hạ Nhất Phàm chẳng nói chẳng rằng, đạp cửa bỏ đi.
Tần Phong ngồi ngẩn ngơ một lúc, sau đó cũng đứng dậy, cười ha hả với Dư Bắc.
“Út Cưng, nếu bọn anh đánh nhau thì đã làm vỡ đồ đạc rồi. Bát đũa nhà hai người chắc đắt lắm nhỉ? Anh bảo mà, không ai chịu nổi tính nết của thằng ngu đó. Chỉ xin nhà nó ít tiền thôi, có nhất thiết phải thế không? Ki bo vãi…”