“Chấp nhận, chấp nhận được hết. Tôi hiểu anh.”
Dù sao tôi cũng đâu kết hôn với anh.
“Haha, anh biết chúng ta sẽ hợp nhau mà, cùng chung quan điểm.” Trần Khang hơi đắc ý.
Dư Bắc gãi đầu, bảo: “Vậy thì mua căn nhà tôi đang thuê đi. Tôi rất thích.”
“Ok! Em thích là được! Cụ thể là khu nào, ở đâu?”
Trần Khang nắm lấy tay Dư Bắc, cậu rụt ngay về.
“Khu căn hộ cao cấp nhất của Hải Thành, tiền thuê mỗi tháng năm mươi ba ngàn tệ, mua thì hơi đắt, hai trăm bảy mươi ngàn một mét vuông, tổng diện tích không đến hai trăm mét vuông. Chưa biết chừng sau này sẽ tăng giá, chúng ta kiếm được một món hời. Giờ tôi không trả nổi tiền thuê nhà, nhờ cả vào anh đấy.”
Trần Khang há hốc mồm.
“Tiểu Bắc… Anh không đùa với em, chúng ta nghiêm túc đi.”
“Ai đùa anh? Tôi nghiêm túc.”
“Làm gì có căn hộ nào đắt thế? Biệt thự cũng chẳng có giá đó!” Trần Khang hét. “Cậu doạ tôi cho vui à?”
“Đùa anh chắc có kẹo ăn? Không tin thì tự lên mạng mà tra.”
Dư Bắc cầm điện thoại nghịch, Trần Khang đứng phắt dậy.
“Ý cậu là gì đây? Tôi thật lòng thật dạ muốn quen cậu, đồng thời cũng là nể mặt cậu họ tôi, sao cậu lại lôi người khác ra làm trò cười?”
Dư Bắc chẳng thèm quan tâm tới gã, tiếp tục lướt Weibo xem hài.
Nét mặt Trần Khang thay đổi, gã cười khẩy.
“Tôi hiểu rồi, Dư Bắc, cậu tham tiền!”
Dư Bắc kêu ui chao.
“Thế mà anh cũng phát hiện ra à?”
Trần Khang tức phát điên, chỉ tay vào cậu, bảo: “Tôi biết ngay trong showbiz đếch có thứ gì tốt!”
“Xì… Ai không yêu tiền? Anh chê hả?”
Trần Khang rất kϊƈɦ động, chửi: “Cậu nhìn lại xem bản thân có xứng hay không? Tham tiền thì bán thân cho mấy lão đại gia ấy!”
Dư Bắc dựa lưng lên ghế, nhướng mày nhìn gã.
“Anh trai này, vừa gặp anh đã đòi hỏi nọ kia, tôi chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất, anh lại nổi khùng là sao? Chẳng giấu gì anh, cát-xê một lần của tôi không nhiều, song vẫn đủ mua cả xe vòng hoa gửi đến mộ tổ nhà anh. Còn mong ăn cả trai lẫn gái? Anh nghĩ mình là vua chúa? Anh xứng à? Nhất quyết muốn sinh con nối dõi tông đường làm gì? Đả Cẩu Bổng gia truyền thiếu người thừa kế hả? Ái Tân Giác La cũng không ngang ngược bằng anh. ƈúƈ ɦσα anh nạm kim cương hay não dát cứt vậy? Cùng chung quan điểm á? Tôi thấy tư duy óc chó của anh còn tuyệt vời chán so với cái mặt anh. Xấu mà mơ đẹp ghê nhỉ? Mau cút giùm.”
Trần Khang bị chửi té tát, muốn đáp trả nhưng bất lực.
“Cậu… Cậu là loại gì thế? Mồm mép bẩn thỉu. Thứ thấp kém, giới giải trí cũng đếch ai thèm!”
Dư Bắc nghiêng đầu.
Vậy mà kêu mồm mép bẩn thỉu ư?
Cùng lắm là hơi “thơm” tí thôi.
Dư Bắc đang định đấu khẩu với anh ta thì Dư Hương Liên và mấy người họ hàng đẩy cửa ùa vào.
“Sao thế? Sao thế? Sao cãi nhau? Đang bình thường mà.”
“Cháu nói chuyện đàng hoàng nhưng cậu ta chửi cháu! Đúng là đồ mồm loa mép giải! Ông đây dí vào thèm. Cậu họ, chúng ta về thôi!”
Dì hai bênh gã: “Tết nhất sao lại cãi nhau, chửi người ta?”
Dư Bắc lắc đầu: “Cháu có làm gì đâu, tố chất tâm lý của anh ta cần được nâng cao. Dì hai, chú hai, cháu vẫn chưa khỏi ốm, xin phép không tiễn chú dì ạ.”
Họ kéo Trần Khang đi, gã còn đứng ở cửa làu bàu.
“Điếm thối…”
Lần này Dư Hương Liên nghe thấy.
“Mày đứng yên đó. Chửi ai đấy?” Dư Hương Liên đuổi theo. “Thằng ôn con, quay lại đây. Bà tống mày về bụng mẹ bây giờ!”
Trần Khang nào dám, gã chạy nhanh như cắm tên lửa vào ʍôиɠ.
Dư Bắc giữ Dư Hương Liên lại: “Mẹ, mẹ, đừng nóng, con đã dạy cho gã một bài học rồi. Đừng làm sứt mẻ tình cảm giữa mẹ và dì hai…”
Dư Bắc kế nghiệp mẹ.
Hồi trẻ, bà nổi danh là “Hương Liên xuất chiến, sạch bóng quân thù”.
Lúc học cấp hai, Dư Bắc dẫn đầu đám bạn đi tranh giành địa bàn với các ông bà nhảy aerobic. Các ông bà cứ cậy mình già, chẳng ai khuyên nổi, nhưng lại bị Dư Hương Liên khua môi múa mép đẩy lùi. Nghe kể trong số đó có một bà lão tim vốn không khoẻ, phải nhập viện luôn.
“Mẹ không ngờ nó như thế.” Dư Hương Liên chống nạnh nói. “Nếu biết thì sẽ không bảo nó tới nhà mình, xúi quẩy.”
“Thội, mẹ đừng nhắc đến gã nữa.”
Anh trai này có một sức cuốn hút bí ẩn…
Mình suýt bị nắn thẳng á…
“Mẹ, sau này đừng làm mối lung tung cho con.”
Dư Bắc cúi đầu, đi về phòng.
Dư Hương Liên tóm lấy cậu, nói: “Mẹ thấy mày cứ dở sống dở chết nên mới có bệnh vái tứ phương thôi. Mày thích mẫu người như nào? Lần sau mẹ tìm hàng chuẩn cho luôn.”
Thích mẫu người như nào á?
Cao ráo, đẹp trai, nhiều tiền?
Dư Bắc ngoảnh lại bảo: “Giống Cố Diệc Minh ấy ạ.”
Mình si tình ư?
Là tại đồ khốn Cố Diệc Minh sở hữu tất cả những ưu điểm của đàn ông đấy chứ.
Anh ấy là con cưng của ông trời hả?
“Ui chao, ca này khó à nghen…”
Dư Bắc đóng cửa phòng lại.
Dư Bắc đứng tựa lưng vào cánh cửa, điện thoại trong túi quần cậu bỗng đổ chuông.
“Đứng trêи tháp Tokyo, lần đầu tiên đưa mắt nhìn thật xa…”
Cố… Cố Diệc Minh?!
Anh ấy gọi cho mình?
Đã ghét mình rồi, muốn tránh xa mình, còn gọi điện thoại làm gì?
Lòng tự trọng chẳng cho phép mình nghe máy.
Nhưng ngón cái bàn tay phải lại tạo phản.
“Út Cưng.”
Cực kỳ bình tĩnh.
“Ừm.”
“Bao giờ em về đây một chuyến?”
Bên Cố Diệc Minh khá ồn, có giọng phụ nữ.
Dư Bắc không hiểu.
“Về đây một chuyến” là sao?
Ý là về đó một chuyến xong có thể cuốn xéo?
Thế thì anh ấy còn bảo mình về làm gì?
Cơ thể Dư Bắc run rẩy như bị điện giật.
Mẹ nhà anh, đuổi ông đi vội vậy? Kêu đến để dọn ga giường à?
Cũng đúng.
Tiền thuê nhà do người ta trả, mình còn mặt dày mày dạn ăn vạ ở đó làm gì?
“Mai em đi!”
Dư Bắc quả quyết đáp.
Đi thì đi, không thể đánh mất lòng tự trọng nữa.
“Ặc…” Cố Diệc Minh ngập ngừng. “Không phải anh giục em đâu, giờ em chưa muốn tới cũng không sao. Về phần hoạt động của em, anh có thể bảo anh Lư tạm ngừng.”
Hay lắm, Cố Diệc Minh.
Tôi theo anh tám năm, chẳng kiếm chác được lợi lộc gì, trong tay không có tác phẩm tiêu biểu, danh tiếng cũng là con số không. Bây giờ anh lại dừng công việc của tôi, muốn đuổi tôi đi chứ gì?
“Dừng thì dừng.”
Dư Bắc trả lời ngầu đét.
Nhưng tôi đếch đền tiền phá hợp đồng.
Chẳng đền nổi.
Tôi không có tiền, chỉ có cái mạng này thôi.
Dư Bắc thấy rất may mắn vì cậu không phải con gái. Nếu bị trai đểu làm cho ễnh bụng rồi ruồng bỏ thì biết tìm ai để khóc?
Con trai lại đơn giản.
Xả nước bồn cầu một phát là xong.
Cố Diệc Minh muốn gặp con mình á?
Ra Thái Bình Dương mà tìm!
Dư Bắc điên tiết, lên mạng đặt vé tàu ngày hôm sau. Cậu chẳng mang thứ gì theo, chỉ cầm mấy cái túi bạt quay về Hải Thành. Dư Hương Liên càm ràm vài câu, song không cản cậu.
Vừa đến bãi đỗ xe của nhà ga, Dư Bắc đã nhận ra ngay chiếc xe Maserati nọ.
Trái tim Dư Bắc vẫn thắt lại.
Cửa kính ô tô hạ xuống, ngồi trêи ghế lái là Hạ Nhất Phàm.
“Cố Diệc Minh đâu ạ?!”
Quân súc vật.
Không thèm gặp mình lần cuối luôn?