Có vẻ như Dư Hương Liên bị tiếng gào khóc thảm thiết của Dư Bắc doạ cho hoảng hồn.
“Con… Con sao đấy? Mơ thấy ác mộng à? Ai không cần con nữa? Nói linh tinh gì vậy?”
“Cố Diệc Minh.”
Dư Bắc bĩu môi, càng khóc to hơn.
Ức đếch chịu được.
Ức hơn cả việc gồng mình làm top.
“Gì thế?” Dư Hương Liên không hiểu. “Nó đi làm thôi mà mày đã cuống cuồng vậy? Sang lên, không sống xa đàn ông được hả?”
“Không phải anh ấy đi làm đâu.” Dư Bắc đáp. “Chắc chắn là lén ra nước ngoài rồi.”
Dư Hương Liên vỗ đầu cậu, bảo: “Nói vớ vẩn gì đấy? Nó phải làm việc để nuôi mày chứ? Chẳng lẽ trông chờ vào đồng lương còm cõi của mày? Nãy nó nói rảnh sẽ về kìa.”
“Anh ấy lừa mẹ thôi! Không về nữa đâu!”
Nếu Cố Diệc Minh còn quay lại thì lén lút bỏ đi làm gì?
Báo với mình một câu không được chắc?
Vội vàng như thể sợ mình ôm chân anh ấy vật vã đòi tìm tới cái chết vậy.
“Sao thế? Hai đứa cãi nhau à? Hôm qua vẫn dính như sam, chẳng tách ra nổi cơ mà?”
Dư Bắc không có mặt mũi nào để thú nhận rằng mình dẫn một gã trai thẳng về.
Tất cả đều do nhà mình ảo tưởng đó thôi.
Vậy sẽ khiến Dư Hương Liên và Dư Đại Hoa đau lòng lắm, dù sao họ cũng đã phải chuẩn bị tâm lý mất một thời gian rồi mới có thể chấp nhận chuyện này.
Ừm, thì năm giây.
“Chính anh ấy nói cần về Mỹ kế thừa sản nghiệp!” Dư Bắc vừa trả lời vừa chửi.
“Tốt quá, sản nghiệp lớn cỡ nào?”
Mắt Dư Hương Liên sáng bừng.
Mẹ cho rằng mình tham tài sản của Cố Diệc Minh ư?!
Đó chỉ là một phần.
Mình còn thèm vì anh ấy đẹp trai, cao ráo, ciu bự, chu đáo, hào phóng, lịch lãm, dịu dàng, nam tính,…
Quá trời ưu điểm.
Khuyết điểm duy nhất là chẳng thuộc về mình.
Mình có thể không đau lòng sao?
Trái tim Dư Bắc càng khó chịu hơn, cậu nói: “Mẹ cứ thấy tiền là sáng mắt!”
“Nói như mày thì không á.” Dư Hương Liên cười khẩy.
“Nghe đồn cơ ngơi khủng lắm…” Dư Bắc suýt nữa bị lạc đề, bèn hô: “Đấy không phải trọng điểm đâu mẹ! Trọng điểm là anh ấy không quay về đây nữa! Tài sản nhà họ lớn tới chừng nào chứ? Đảm nhiệm chức tổng thống được chắc?”
“Ồ, vậy chuyện này thật sự không phải chuyện nhỏ rồi.”
Dư Hương Liên ngẫm nghĩ, cầm khăn bông lau sạch nước mắt cho Dư Bắc.
“Nhưng mẹ thấy thằng nhóc Diệc Minh chẳng phải loại vô trách nhiệm, chưa biết chừng là do mày nghĩ vớ vẩn. Thôi, thôi, có vấn đề thì tìm cách giải quyết, khóc lóc ích gì? Ẻo lả quá.”
Đạo lý mình đều hiểu cả.
Đàn ông đích thực không dễ rơi lệ.
Trừ phi không nhịn nổi thì mình sẽ khók.
Mình là người lấy vợ vẫn chẳng quên mẹ.
“Mẹ có bị bỏ rơi đâu, còn kiếm thêm được đứa con nuôi nữa.”
“Dư Bắc! Sao mày lại nói vậy?”
Dư Hương Liên đập cho cậu một phát.
“Nhưng cũng đúng… Mà biết làm thế nào đây? Mẹ đưa mày đi xem mắt nhé? Nghe bảo chị họ của chú chồng dì hai mày có đứa con trai, sắp ba mươi rồi chưa lấy vợ, mẹ ngẫm thấy nó không thẳng vào đâu được… Mỗi tội không đẹp trai, không giàu bằng Cố Diệc Minh thôi.”
“Mẹ để con yên tĩnh một lát.”
Cậu kêu mẹ ra ngoài rồi ngồi xuống giường, thở dài thườn thượt.
Dư Bắc nằm nhà bốn ngày, bố mẹ đi chúc Tết họ hàng không dẫn cậu theo, bảo cậu bận công việc, không về.
Mấy ngày này Cố Diệc Minh chẳng nhắn tin, chứ đừng nói là gọi điện thoại.
Trước kia Cố Diệc Minh dù bận đến đâu cũng vẫn dành thời gian gửi tin nhắn cho cậu.
Chỉ cần buổi tối rảnh, anh nhất định sẽ chạy tới nhà cậu ngủ.
Giờ thì hay rồi.
Hỏng hết.
Không những mất Cố Diệc Minh.
Chân gà hấp tàu xì, há cảo tôm, bánh bao kim sa, sườn hấp, bánh hạt dẻ nước, bánh bao xá xíu cũng không cánh mà bay.
Ăn cơm chẳng thấy ngon luôn.
Dư Hương Liên đến nhà hàng Hong Kong mua về cho Dư Bắc rất nhiều đồ ăn sáng, song không giống mùi vị của Cố Diệc Minh tí nào.
Có phải Cố Diệc Minh lén bỏ thêm thứ gì không?
Gói gia vị tình yêu à?
Dư Bắc nghĩ thông suốt rồi.
Cóc ba chân mới hiếm chứ gay hai chân chắc khó tìm? Xã hội bây giờ, ra đường quơ phát cả nắm.
Dậy đánh răng rửa mặt.
Không thể sống tàn sống phế thế này.
Lúc làm vệ sinh cá nhân, Dư Hương Liên nói chuyện câu được câu chăng với Dư Bắc. Khi cậu quay đầu lại, người bà co rúm như con sâu.
“Dư Bắc!” Dư Hương Liên hét.
“Gì ạ?”
Dư Bắc uể oải trả lời.
“Không chịu ăn uống đàng hoàng, giờ nhìn lại xem mày xơ xác đến mức nào rồi? Mặt mũi trắng bệch, đầu tóc bù xù. Mày là nghệ sĩ đấy! Người ngợm vậy ai thích nổi? Diêm Vương à?”
Dư Hương Liên mắng cậu một trận.
Dư Bắc ngoảnh đầu nhìn vào gương.
Đúng là gầy thật, đôi mắt cậu thâm quầng, trũng sâu, da trắng tới độ thấy cả gân xanh.
Bạch Tuyết cũng chỉ đến thế thôi.
“Mẹ ghen tị con trắng.”
Dư Bắc sờ mặt mình.
Dư Hương Liên kéo cậu ra ngoài, bảo: “Ăn sáng mau. Buổi trưa dì hai sang chơi, mày ăn mặc, chải chuốt cho gọn gàng, sáng sủa chút!”
Dư Bắc trèo lên cân.
Đệt, sút mất năm cân.
Dư Bắc đau lòng phát khóc.
Những năm qua cần tốn bao nhiêu tiền mới nuôi được ngần ấy thịt?
Cố Diệc Minh phải bồi thường.
Nhưng nghĩ lại thì anh ấy sẽ không bao giờ vượt đường xá xa xôi mang đồ ăn ngon tới cho mình nữa rồi.
Thất tình đúng là phương thuốc giảm béo thần kỳ.
Buổi trưa, gia đình dì hai đến dùng bữa, hai đứa trẻ con nghịch như giặc, làm Dư Bắc đau hết cả đầu, còn một người họ hàng lạ mặt khác thì cứ nhìn cậu chằm chằm lúc ăn cơm.
Dư Bắc biết gã là đối tượng mà Dư Hương Liên giới thiệu cho mình.
Ăn cơm xong, Dư Bắc trốn vào phòng.
Dư Hương Liên ra hiệu bằng ánh mắt với người nọ, bảo: “Cháu vào nói chuyện với nó đi.”
Cửa phòng ngủ bị mở ra.
“Ai vậy? Không biết gõ cửa hả?”
Dư Bắc nhìn thấy gã đàn ông kia cười tít mắt, bước vào.
“Dư Bắc đúng không? Anh là Trần Khang, cô kêu hai bọn mình làm quen nhau.”
“Ờm.” Dư Bắc chẳng để tâm. “Anh ngồi đi.”
“Cô kể em là nghệ sĩ hả? Sao không thấy em trêи tivi bao giờ?” Dư Bắc không nói gì, gã tiếp tục lẩm bẩm một mình. “Nghe đồn showbiz hổ lốn lắm, đủ kiểu bao nuôi, em không nằm trong số đó chứ?”
Dư Bắc ngẩng đầu lên nhìn gã.
“Haha, đùa thôi.” Trần Khang lại tò mò hỏi: “Thu nhập của nghệ sĩ thế nào?”
Dư Bắc trả lời qua quýt: “Tuỳ người.”
Nếu là Cố Diệc Minh thì lấy vàng đắp mộ cho anh được.
“Cũng đúng, nghệ sĩ kém tên tuổi thu nhập không ổn định.” Trần Khang ưỡn ngực nói. “Anh đang làm cho cơ quan nhà nước, năm sau có hy vọng ngồi vào ghế trưởng phòng. Tuy công việc bận rộn nhưng thu nhập ổn định, chắc ăn. Nếu bọn mình yêu nhau, em chẳng cần lo cái ăn cái mặc.”
Dư Bắc bật cười.
Không phải nói ngoa chứ có khi tiền một bữa Cố Diệc Minh dẫn Dư Bắc đi ăn đủ cho Trần Khang sống cả tháng.
Đòi nuôi mình?
Nuôi chó nghe còn hợp lý.
“Em đừng vội cười.” Trần Khang tưởng cậu vui, bèn nói tiếp: “Anh nghĩ đâu ra đấy rồi, chúng ta có thể mua một căn nhà, cần thanh toán trước bao nhiêu em lo, anh sẽ đóng tiền trả góp hàng tháng. Nhưng anh có một điều kiện nho nhỏ, mẹ anh mong anh có con trai, do vậy anh phải lấy vợ, chúng ta hãy giữ quan hệ bí mật. Em yên tâm, đứa bé chào đời rồi anh sẽ ly hôn sớm thôi. Em chấp nhận được chuyện này chứ?”
___
Lời tác giả: Hành vi của thứ đàn ông đểu cáng kia đừng đổ lên đầu tác giả nhe. =o=