Lúc thanh toán, chủ cửa hàng thú cưng là fan Cố Diệc Minh, gào khóc đòi tặng chó miễn phí cho anh.
Dư Bắc lại ghen tị.
Trêи đường về nhà, Dư Hương Liên ôm lấy con ruột của mình một cách đầy yêu thương.
“Các con, đặt tên cho em trai đi!”
Cố Diệc Minh cười, đáp: “Để Dư Bắc đặt đi ạ.”
“Vậy phải chọn cái tên nào mĩ miều vào, không được qua loa đại khái như tên con.”
Nói thật.
Mình nghĩ rằng việc đến bây giờ bản thân vẫn chưa nổi tiếng là do tên không hay.
Hai chữ Dư Bắc quá đỗi bình thường.
Cố Diệc Minh, nghe thôi đã sặc mùi bá đạo tổng tài, ẩn chứa sự bất phàm, đúng kiểu có thể trở thành ông chồng quốc dân trêи màn bạc.
Nếu đứng ngoài đường hô tên mình, khả năng cao là sẽ có ba người ngoảnh đầu lại.
“Ý là sao? Chê mẹ đặt tên xấu hả? Đơn giản, rõ ràng, dễ nhớ biết bao. Mày được làm ngôi sao nhờ cả vào nó đấy. Mày chẳng hiểu gì hết…”
Dư Bắc quay xuống hỏi bà: “Nghe mẹ nói thì có vẻ như mẹ đặt tên con vậy là có lý do?”
“Đương nhiên!” Dư Hương Liên khẳng định chắc nịch.
“Mẹ kể đi.”
“Quên rồi.” Dư Hương Liên ngượng ngùng bảo: “Hình như hôm ấy mẹ đang đánh mạt chược, chỉ còn thiếu quân Bắc Phong, cuối cùng bốc được thật, ù luôn. Sau đó mẹ đau bụng chuyển dạ, kỳ diệu không? Chứng tỏ số mày vượng gia đình.”
“…”
Chẳng trách sự nghiệp Cố Diệc Minh ổn định trêи đỉnh cao.
Mình, Dư Bắc, có công rất lớn.
Nhưng ích gì?
Mình vẫn nghèo.
“Con muốn đổi tên.”
“Tại sao?” Cố Diệc Minh hỏi.
“Phong thuỷ không tốt.”
“Dẹp đi, lại còn đổi tên nữa. Mày định sửa thành gì? Xương Cá, Vảy Cá, Đầu Cá?” Dư Hương Liên lèo nhèo. “Ngưng xàm, mau đặt tên cho em mày… Thôi, trình độ văn hoá của mày quá ‘lùn’, mẹ tự nghĩ ra rồi, cứ gọi nó là Đại Bạch.”
(”Dư” đọc giống “Ngư”)
Dư Bắc nghe vậy, thấy cũng ổn.
Rồi cậu sẽ dẫn nó tới nhận anh em với Tiểu Bạch.
Tối hôm trước thật sự Dư Bắc ngủ không ngon giấc nên cậu vừa thϊế͙p͙ đi đã chẳng mở mắt ra nổi.
Cậu bị Cố Diệc Minh đánh thức.
“Út Cưng, đến nhà rồi.”
“Ưm? Ờm…”
Dư Bắc nhũn như con chi chi, xoay người ngủ tiếp.
“Thằng bé này, chắc chắn là buổi tối không ngủ đủ giấc.” Dư Hương Liên bắn tằng tằng. “Không biết tự lượng sức mình, ngày ngủ đêm bay. Mày tính làm gì? Muốn thành tiên à?”
Cố Diệc Minh lên tiếng xin lỗi: “Mẹ, tại con không cho em ấy ngủ, thức khuya quá.”
Dư Hương Liên ngẩn ra. Bà đỏ mặt, không mắng Dư Bắc nữa.
“Thanh… Thanh niên như vậy là bình thường, nhưng sau này phải chú ý, chơi gì thì chơi ban ngày thôi, ngủ muộn ảnh hưởng tới sức khoẻ.” Dư Hương Liên vỗ vào cánh tay Cố Diệc Minh. “Thể lực của con tốt thật, bị nó quấy cả đêm mà vẫn tỉnh táo.”
“Bình thường con chăm tập thể thao ạ. Hehe.”
Cố Diệc Minh vừa nói vừa đưa tay kéo Dư Bắc.
“Ơ?”
Anh nghiêng người sang ghế phụ, sờ mặt Dư Bắc.
“Út Cưng, sao mặt em nóng thế?…” Cố Diệc Minh nhíu mày. “Mẹ, con nghĩ chắc em ấy trúng gió rồi, hâm hấp sốt.”
Ồ? Hoá ra mình bị cảm.
Bảo sao cả ngày nay đầu óc cứ mụ mị.
Còn tưởng mình đau lòng vì nghe nói Cố Diệc Minh sắp đi Mỹ cơ.
Dư Hương Liên chép miệng: “Ai kêu không chịu giữ gìn sức khoẻ. Ốm rồi chứ gì? Nằm bẹp dí thế này…”
“Không phải lỗi của em ấy ạ.”
Giọng Cố Diệc Minh chứa đầy sự tự trách.
Tại dạo gần đây ngày nào anh cũng lôi kéo cậu, đòi làm chuyện kia.
“Vậy mẹ lên nhà trước đi, con đưa em ấy đến bệnh viện.”
“Được, đi nhanh về nhanh. Con trông nó tí nhé.”
Dư Hương Liên ôm Đại bạch lên nhà.
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh lôi tới bệnh viện. Lúc xuống xe, anh nhất quyết muốn cõng cậu.
Dư Bắc chẳng buồn cự nự.
Mình vượng Cố Diệc minh ngần ấy năm, Cố Diệc Minh làm trâu làm ngựa để báo đáp là đúng rồi.
Mỗi tội những người xung quanh không nghĩ thế, toàn liếc Dư Bắc bằng ánh mắt kỳ quặc.
Họ đến khoa cấp cứu xếp hàng.
“Cố Diệc Minh, anh khùng hả? Bị cảm mà vào khoa cấp cứu, ảnh hưởng tới bệnh nhân khác đấy.”
“Em không phải lo, nhắm mắt nghỉ đi.”
“Nhưng mọi người đang nhìn chằm chằm tụi mình kìa.”
“Kệ họ nhìn.”
Dư Bắc vùi đầu vào hõm vai anh.
Sự chu đáo của Cố Diệc Minh đã khiến mình cảm động ư?
Không.
Vì nhục quá đấy.
Dù là bệnh nhân đang ngồi xe lăn, thấy một thằng đàn ông đàn ang khoẻ mạnh như mình nhất quyết chen vào phòng cấp cứu, cũng muốn bật dậy đấm cho trận.
Nhưng họ không ra tay, chắc sợ chẳng thắng nổi Cố Diệc Minh.
Vị bác sĩ trung niên của khoa cấp cứu chuẩn dân miền Nam.
“Cảm nặng, nghiêm trọng đấy, may mà đến khoa cấp cứu nhé. ɖâʍ hơn độ, nếu chậm trễ là có nguy cơ ɖâʍ hỏng não luôn.”
(Dân miền Nam Trung Quốc thường phát âm “sh” và “s” giống nhau nên “sốt” bị biến thành “ɖâʍ”)
Dư Bắc mấp máy môi, không lên tiếng.
Cảm giác ông ấy đang chửi mình.
Bác sĩ nói ngắn gọn: “Cứ tiêm trước một mũi hạ ɖâʍ, giảm nhiệt độ cơ thể cái đã.”
Không được đâu.
Đây là sở trường của cháu mà.
Cần câu cơm đấy.
“Không tiêm được không ạ?”
“Tại xao?” Bác sĩ hỏi.
Cũng dễ thương phết.
“Vì… nghe nói tiêm thuốc hạ ɖâʍ… sốt sẽ có tác dụng phụ.”
Chứ không phải tại cháu sợ tiêm, cảm ơn.
“Với tình trạng hiện giờ của cậu, tốt nhất là tiêm một mũi. Haiz… ɖâʍ ghê lắm.”
“…”
Cố Diệc Minh đứng bên cạnh, gãi gãi mũi.
Bác sĩ thấy cậu im lặng, đành khuyên: “Thật ra không tiêm cũng được, truyền chai nước đi, hiệu quả khá nhanh. Nhưng ɖâʍ hỏng người thì đừng trách tôi, là do cậu không nghe lời bác sĩ.”
“Vậy thôi, tiêm ạ.”
Bị cắm mười giây và cắm một tiếng, chẳng lẽ Dư Bắc không biết tính toán thiệt hơn?
Yên tâm, không ɖâʍ hỏng người được đâu.
Bác sĩ kê đơn cho cậu, bảo: “Xuống dưới lấy thuốc rồi lên tầng ba tiêm. Cậu nằm viện theo dõi nửa ngày, đợi tới tối xem còn ɖâʍ không.”
“Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”
Lúc bước ra khỏi khoa cấp cứu, Dư Bắc bần thần, trong đầu có hàng trăm chữ ɖâʍ đang quẩy trêи nền nhạc xập xình.
“Em nghỉ tí đi. Anh đi đóng tiền viện phí, lấy thuốc.”
Trước kia tuy Dư Bắc có thể sai Cố Diệc Minh làm chuyện nọ chuyện kia, nhưng anh thường hay cằn nhằn.
Hôm nay Cố Diệc Minh ngoan như cún.
Cơn ɖâʍ cao của mình lập công rồi.
Ở phòng tiêm, mọi người xếp hàng dài dằng dặc, mãi mới đến lượt Dư Bắc, cô hộ lý kéo cậu vào trong.
Cố Diệc Minh đi theo.
“Anh ơi, mời anh chờ bên ngoài.” Hộ lý chặn anh lại.
“Tôi chỉ xem thôi, không làm ảnh hưởng gì đâu.”
“Không được, đây là quy định của bệnh viện.”
Dư Bắc cũng đuổi anh: “Xem cái gì? Có phải anh chưa nhìn thấy bao giờ đâu…”
Cố Diệc Minh chưa từng đi tiêm hả?
Chẳng rõ tại sao mà gò má cô hộ lý đỏ ửng.
Dư Bắc cởi quần ra.
Đúng là người trong ngành Y có khác, xoa ʍôиɠ rất nhẹ nhàng, không thô bạo như Cố Diệc Minh.
Giống nhào bột làm bánh bao ấy.
Tiêm xong, Dư Bắc đau điếng ʍôиɠ, nhớ lại nỗi sợ tiêm phòng lúc bé.
“Haiz…”
Người ngợm khó chịu, Dư Bắc thở dài thườn thượt.
Tiêm chỉ giúp mình khỏi ốm thôi chứ chẳng chữa được tâm bệnh.
“Em ngủ một giấc đi.” Cố Diệc Minh ngồi bên cạnh giường. “Thèm ăn gì không?”
“Đồ ngọt.” Dư Bắc thều thào. “Kem?”
Cố Diệc Minh xị mặt, mắng: “Anh thấy bác sĩ chẩn đoán không sai tẹo nào, em có thể khiến bản thân chết vì ɖâʍ!”
___