“Mẹ, sao mẹ chọn hai bộ quần áo giống y hệt nhau?”
Tìm cho Cố Diệc Minh một cái cớ thuyết phục.
Muốn trả lại thì trả đi.
“Cùng kiểu không được à? Hai đứa mặc trông đẹp mà.”
“Không tốt.”
Mũi Dư Bắc nghẹt lại.
“Có gì không tốt? Đâu phải không phân biệt được. Mày nhỏ, Diệc Minh to.”
Dư Bắc xấu hổ, chẳng dám ngẩng đầu lên.
Dư Hương Liên nên mang tên Hoàng Liên mới đúng.
(Loại cây thuốc có vị đắng)
“Cố Diệc Minh cũng không thích.”
Dư Bắc nói xong, đi một mình vào phòng thay đồ.
“Ai bảo anh không thích?” Cố Diệc Minh phân bua. “Mẹ, đừng nghe em ấy nói linh tinh.”
Dư Bắc đang định đóng cửa thì bị Cố Diệc Minh chặn lại, sau đó anh chen vào trong.
Sao không kẹp cho anh đứt luôn đi?
“Anh chui vào đây làm gì?”
Dư Bắc muốn đẩy anh ra ngoài.
Đồ cầm thú Cố Diệc Minh.
Anh hoàn toàn chẳng quan tâm liệu việc đó có gây ảnh hưởng xấu gì tới các khán giả vị thành niên không.
Nhịn đi không được à?
“Anh muốn nói chuyện với em.”
Cố Diệc Minh cài chốt cửa.
Thân hình cao to của anh chặn đằng trước.
“Anh điên à? Nói chuyện trong này? Bên ngoài có người kìa! Thôi khỏi!”
“Có người thì sao?” Cố Diệc Minh tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng. “Chính vì mẹ ở ngoài nên mới phải tránh vào đây.”
“Anh quên cái tin bọn mình đọc hồi đại học rồi hả?”
Tin Dư Bắc nhắc đến là video “phongthaydo.mp” lúc đó lan truyền cực nhanh trêи mạng, nhanh chóng chiếm giữ các mặt báo.
Nói một cách đầy liêm sỉ.
Mình còn từng ao ước nữa kìa.
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ, bèn nhớ ra.
“Kệ nó chứ, bọn mình cũng chẳng làm gì.” Cố Diệc Minh cúi đầu nhìn cậu, bảo: “Út Cưng, em có điều gì bất mãn với anh à? Nếu anh làm sai, em cứ nói thẳng. Đâu nhất thiết phải giận dỗi trước mặt mẹ? Để phụ huynh thấy, không hay chút nào.”
“Em không dỗi.”
Dư Bắc bình tĩnh trả lời.
“Cả ngày hôm nay em toàn cau có với anh.” Cố Diệc Minh oán trách. “Trước mặt người khác, em không giữ thể diện cho anh gì hết. Em đâu thể ngày nào cũng đè đầu cưỡi cổ anh?”
Đè đầu cưỡi cổ làm gì?
Mình chỉ muốn cưỡi trêи hông.
Cố gắng “cày cấy, gieo hạt, thu hoạch” trêи người Cố Diệc Minh.
“Tại em thiếu ngủ.” Dư Bắc mệt mỏi đáp. “Ai bảo anh đồng ý mua chó cho mẹ?”
“Chỉ vì chuyện này thôi á?”
Dư Bắc biết nghe rất khiên cưỡng.
“Mẹ muốn mua thì cứ chiều mẹ đi, dù sao bọn mình cũng không ở nhà, để mẹ có việc giết thời gian. Bố mẹ lớn tuổi rồi, luôn muốn có thêm bạn cho vui nhà vui cửa.”
Lại còn lên lớp mình nữa chứ.
Dư Bắc khịt mũi, tỏ vẻ không phục.
“Em có phản đối đâu.”
“Thế thì ok.” Cố Diệc Minh nói bằng giọng cưng chiều. “Ngoan, em đừng hờn dỗi như trẻ con nữa. Thời gian mình ở với bố mẹ chẳng nhiều nhặn gì, cần trân trọng.”
Trẻ con á?
Em giận kiểu người lớn, chiếu lên tivi còn phải làm mờ ấy.
Cố Diệc Minh nói như thể sau này không đến chơi nữa vậy.
Mà cũng đúng.
Anh ấy sắp đi Mỹ rồi.
Đến cái con khỉ.
“Thôi, thôi, đừng nói nữa.”
Còn tiếp tục dây dưa ở đây, người ta lại tưởng hai đứa chịch nhau trong phòng thay đồ.
Cố Diệc Minh không giữ đạo làm chồng.
Nhưng mình vẫn trong trắng, chẳng thể để thanh danh bị vấy bẩn.
“Anh cởi đồ cho em nhá.”
“…”
Cố Diệc Minh mắc chứng nghiện cởi đồ giúp người khác hả?
Sao lần nào mình thay quần áo cũng tới góp vui?
“Không cần, anh đừng động vào em.”
Giọng Dư Hương Liên vang lên ở bên ngoài: “Con trai, xong chưa?”
“Sắp… Sắp ạ!”
“Ra rồi!”
Dư Bắc và Cố Diệc Minh đồng thanh hô.
Dư Bắc lườm anh. Hay lắm, giờ tất cả các nhân viên ngoài kia đều biết họ dùng chung phòng.
Nhanh cái tay lên.
Dư Bắc vội vội vàng vàng.
Khung cảnh trông rất đẹp.
Hai thằng đàn ông đứng trong phòng thay đồ, cuống quýt cởi quần áo và thắt lưng.
Dư Bắc thay xong, nhanh chóng chạy ra trước. Cố Diệc Minh ngay lập tức theo sau, anh vẫn đang thắt cà vạt.
“Thế nào? Hai đứa thích bộ đó không? Không thì đổi.”
“Thích ạ.” Dư Bắc trả lời ngay. “Đừng lằng nhằng nữa, chọn bộ này luôn đi mẹ.”
Dư Hương Liên vuốt phẳng quần áo của Dư Bắc.
“Vậy thì tốt. Hai đưa mặc đồ giống nhau trông đẹp lắm, nom y như anh em sinh đôi.”
Dư Bắc tưởng mình nghe nhầm.
Dư Hương Liên khen cậu?
Sợ toá.
Chứng tỏ mình và Cố Diệc Minh có tướng phu phu.
Ai mà chẳng cao hơn một mét.
Mình chỉ cách m có cm thôi.
“Mẹ không chê con xấu nữa à?”
“Sao xịt thì vẫn là ngôi sao, xấu thế nào được? Mày cũng đâu phải diễn viên hài…”
Dư Hương Liên vui vẻ đi thanh toán.
Họ ăn bữa trưa ở một nhà hàng Âu trong trung tâm thương mại. Ăn uống no nê, Dư Hương Liên nằng nặc đòi xem phim mới ra rạp của Cố Diệc Minh.
Bộ phim điện ảnh bị hoãn lại vì vụ lùm xùm kia, cuối cùng đã được chiếu.
Do không phải phim Tết nên không công chiếu vào mùng một đầu năm.
Rạp chiếu phim đông kinh khủng, những người muốn xem suất chiếu này đều đang xếp hàng. Khả năng đảm bảo chất lượng phim và doanh thu của Cố Diệc Minh là không cần bàn cãi, dù anh bị anti cực mạnh nhưng vẫn đứng vững.
Dẫu cho lần này Cố Diệc Minh đóng phim tình cảm.
Mấy cô bé đang xếp hàng nói rằng bỏ ra vài chục tệ chỉ để ngắm khuôn mặt Cố Diệc Minh hai tiếng đồng hồ cũng đáng.
Trái tim Dư Bắc dễ chịu hơn nhiều.
Mình ngày ngắm đêm ngắm, có thể nói là đã kiếm được vài trăm triệu.
Huống hồ chỗ bọn họ không thấy, mình cũng thấy rồi.
“Mẹ, mẹ ngồi cạnh Dư Bắc đi, con ngồi đằng sau.”
Cố Diệc Minh chỉ tranh được ba vé này thôi.
“Không, hai đứa ngồi cùng nhau.” Dứt lời, Dư Hương Liên lại bổ sung: “Nghe nói trong rạp lắp camera hồng ngoại đấy.”
Mẹ nhắc ai thế?
Tức thật sự.
Mẹ nghĩ con trai mẹ là đứa sẵn sàng làm cái lọ cái chai với đàn ông, không phân biệt thời gian, địa điểm à?
Ok, con zậy đó.
Nhưng Cố Diệc Minh không chịu.
Bộ phim bắt đầu.
Dư Hương Liên xem rất chăm chú.
Đúng là Cố Diệc Minh có khác, chọn kịch bản siêu chuẩn. Bộ phim với đề tài tình yêu hiện đại vừa đầy tính nghệ thuật lại chẳng khô khan, còn không hề theo mô típ cũ, nữ chính diễn ổn, có thể coi là một tác phẩm xuất sắc hiếm thấy trong mảng phim này.
Kết cục nhân vật của Cố Diệc Minh không tốt lắm, nước mắt Dư Hương Liên tuôn như mưa.
Bà ngoảnh đầu nhìn Cố Diệc Minh rồi lại khóc to hơn.
Khóc tu tu luôn.
Mẹ mình nhập tâm quá.
Xem xong phim, Cố Diệc Minh ôm Dư Hương Liên, an ủi bà mười mấy phút.
Anh bảo bà là sẽ đi mua chó ngay, Dư Hương Liên mới nở nụ cười.
Dạo trong chợ bán thú cưng cả tiếng đồng hồ, Dư Hương Liên mới vừa ý một chú chó Samoyed. Nó vẫn còn bé xíu, trông y hệt nắm cơm nếp.
Dư Bắc lo mang về nhà không nuôi nổi.
“Mẹ, mẹ không sợ ngày nào đó nó chết, mẹ sẽ càng buồn hơn à?”
Không phải Dư Bắc ghét chó.
Vuốt ve còn được, chứ thích và nuôi vốn là hai chuyện khác nhau.
Kể cả nuôi một con vịt làm thú cưng cũng nảy sinh tình cảm, giống như việc thân với Cố Diệc Minh ngần ấy năm.
Mình lại là kẻ si tình.
Gặp trai đẹp chẳng quen biết gì trêи đường còn say nắng mất một hai tuần cơ mà.
Chồng thì dễ đổi, Dư Bắc khó dời.
Huống hồ mình và Cố Diệc Minh ở bên cạnh nhau tám năm rồi.
Phải mất cả mấy chục năm mới quên được ấy chứ?
Dư Hương Liên thản nhiên bảo: “Mẹ nuôi nó không phải để lo nó chết…”
Dư Bắc ngẩn ngơ.
Câu này của Dư Hương Liên đầy tính triết lý, vô cùng sâu sắc.
Cái gene triết lý nhà mình đúng đỉnh, truyền từ đời này sang đời khác.
Suy ra, mình cứ vui vẻ với Cố Diệc Minh, không phải lăn tăn rằng anh sẽ đi.
Trẻ không chơi, già ngồi khóc.
Chỗ ngon của Cố Diệc Minh, mình còn chưa được hưởng.
“Giời ơi, Tết nhất mà mày nhắc chuyện đó làm gì? Xúi quẩy!” Dư Hương Liên đập cậu mấy phát. “Con trẻ không cố tình, mong Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ…”
“Bồ Tát có phụ trách mảng này đâu.” Dư Bắc lầm bầm.
“Vậy thì thượng đế? Hallelujah.” Dư Hương Liên lại làm dấu chữ thập.
“Tín ngưỡng của mẹ thay đổi liên xoành xoạch.”
“Kệ chứ, ai quản lý thì khấn. Thế nào cũng có người rảnh.”