(Thân nhau ròi nên đổi xưng hô nha)
Chớp mắt thời gian trôi qua hơn ba tháng, Tiêu Lăng và Ngụy Hòa từ ban đầu một tháng “Rùng mình” biến thành hiện tại như hình với bóng, học sinh lớp – cũng từ ban đầu trợn mắt há mồm đến bây giờ thấy nhiều thành quen.
Ngày / là sinh nhật Nguỵ Hoà, đây là một ngày có ý nghĩa trọng đại, cuối cùng cậu cũng thành niên rồi!
“Hôm nay sinh nhật tớ, sinh nhật tuổi, cậu có gì để tỏ lòng không?” Ngụy Hòa mặc áo lông vũ màu trắng, bọc đến trông y như cái bánh chưng.
Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hòa, như suy tư gì.
Đang lúc Ngụy Hòa cho rằng Tiêu Lăng còn sẽ trầm tư rất lâu nữa, Tiêu Lăng bỗng nhiên nói: “Lúc trước cậu nợ tớ tiền còn chưa trả, cho nên cho quà sinh nhật của cậu chính là không cần trả lại tiền.”
Ngụy Hòa nghi hoặc: “… Lúc nào chứ hả? Tớ hình như không nợ cậu tiền mà?”
“Kỳ thi trước chẳng phải cậu nói người nào thi kém hơn phải mời người kia ăn lẩu sao? Lần thi đó cậu xếp thứ hai, tớ thứ nhất, khi đó cậu không có tiền nên nợ, nợ tới tận bây giờ, không phải à?” Tiêu Lăng nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên.
“… Èo, thế thì không được hay lắm đi, cậu chỉ cao hơn tớ có một điểm!”
Ngụy Hòa tức giận nói, cậu thật muốn bóp chết bản thân lúc ấy mong chờ cá cược, thật là, tự tin từ đâu ra không biết nữa! Từ sau khi Tiêu Lăng chuyển tới, cậu liền từ vạn năm đệ nhất biến thành vạn năm lão nhị, chưa từng có một lần thi nào vượt qua Tiêu Lăng. Cậu cho rằng lần trước cậu có thể đánh vỡ cái ma chú này, không nghĩ tới… Aiz!
“Một điểm cũng là điểm, chủ nhiệm lớp thường nói ‘Thi hơn một điểm, xử lý ngàn người’, tớ vẫn cao hơn cậu.” Tiêu Lăng cười nói.
“Hừ!” Sau khi Ngụy Hòa biểu hiện sự bất mãn, đôi mắt nhỏ linh hoạt chuyển động, trong não linh quang chợt lóe, “Cá cược với cậu không phải là tớ của bây giờ, là tớ của quá khứ mà, cho nên cậu muốn tìm thì tìm tớ của quá khứ mời khách đi.”
Đây là “Ngụy biện” trong Chính trị học, một loại ngụy triết học, cho dù Tiêu Lăng có tức giận thì cũng sẽ không đánh mình đi? Ha ha ha ha, thao tác này của mình cậu ta tuyệt đối không thể đoán ra đi? Sức mạnh của học tập!
Lại chẳng hợp lý quá đi chứ!
“Ngụy biện?” Tiêu Lăng nhướng mày cười. Hắn nâng tay xoa loạn khuôn mặt Ngụy Hòa, làm mặt Ngụy Hòa bị xoa nắn đến đỏ rực, tiếp theo chậm rì rì mà mở miệng, “Xoa mặt cậu không phải là tớ của hiện tại, mà là tớ của quá khứ, cho nên cậu muốn tìm thì tìm tớ của quá khứ trả thù đi.”
Ngụy Hòa nghiến răng, may tay Tiêu Lăng không lạnh. Cậu đột nhiên đánh Tiêu Lăng một cái, “Đánh cậu không phải tớ của hiện tại, mà là tớ của quá khứ, cho nên cậu muốn tìm thì tìm tớ của quá khứ trả thù đi.”
Tiêu Lăng cười mắt cong cong, bắt được Ngụy Hoà đánh người người liền muốn chạy, hung hăng mà vỗ mông cậu. Bất quá Ngụy Hòa mặc quần áo dày, bị đánh cũng không đau. Hai người cứ như vậy đùa giỡn trong chốc lát, dùng nguỵ biện phản bác đối phương, cho đến lúc đi học.
Bởi vì hôm nay là tết Nguyên Đán, cho nên trường học cho bọn học sinh nghỉ nửa ngày.
Giữa trưa sau khi tan học, Ngụy Hòa gọi Tiêu Lăng lại, “Tiêu Lăng, cậu phải đi về ăn cơm à?”
“Phải đi về.” Tiêu Lăng gật đầu.
“Nhà cậu có người không?” Ngụy Hòa tiếp tục hỏi.
“Có, làm sao vậy?” Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hòa vẻ mặt chờ mong biến thành mất mát, nghi hoặc nói.
“Tớ muốn mời cậu đến nhà tớ chơi, hôm nay sinh nhật tớ, ngày quan trọng như vậy, bố mẹ tớ đều đi nước ngoài du lịch, em gái tớ cũng đi nhà bạn chơi, chỉ còn lại mỗi mình tớ ở nhà, một người thật nhàm chán aiz.” Ngụy Hòa ghé vào trên bàn, ngẩng cổ nhìn Tiêu Lăng đang đứng.
Tiêu Lăng suy nghĩ một chút, “Vậy đợi lát nữa, để tớ nói với người nhà.” Vừa nói hắn vừa lấy ra di động bắt đầu gọi điện thoại.
Sau khi trải qua một phen giao lưu với bà ngoại, Tiêu Lăng vui vẻ mà kết thúc trò chuyện.
“Có thể, chúng ta đi thôi, tớ đã nói với bà ngoại, đêm nay tớ ngủ lại ở nhà bạn học.” Tiêu Lăng cất di động đi.
“Cậu không sợ tớ sẽ bán cậu đi à?” Ngụy Hòa cười hì hì.
Tiêu Lăng liếc cậu một cái, “Với cái thân thể nhỏ gầy này của cậu á? Bọc đến y như quả cầu, còn muốn bán người?”
Ngụy Hòa mắt trợn trắng, “Cút.”
Hai người đi tới nhà Ngụy Hòa, đây là một toà biệt thự có vườn hoa loại nhỏ, rất trang nhã.
“Cậu không mời các bạn học khác à?” Tiêu Lăng nhìn nhà Ngụy Hòa, rộng ngang ngang nhà của hắn.
“Không, em tớ cướp hết tiền tiêu vặt của tớ rồi, tớ chỉ mua nổi một cái bánh kem nhỏ như vậy, người nhiều bánh kem lại ít đi, khó chia.” Đổi giày xong, cậu liền đưa Tiêu Lăng tới phòng khách, bánh kem ở chính giữa trên bàn trà, đúng là rất nhỏ, rất độc đáo.
“Tùy tiện ăn chút bánh kem cho chắc bụng đi, tí nữa tớ sẽ cho cậu xem thứ này.” Ngụy Hòa cười thần bí.
Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hòa ra vẻ thần bí, chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn cười một chút rồi nói: “Vậy trước tiên cậu cầu nguyện đi.”
Ngụy Hòa nghe vậy, áp dao xuống, bánh kem phân thành hai, “Làm nhiều hoa hòe lòe loẹt như thế làm cái gì? Cậu nói sinh nhật vui vẻ với tớ đi.”
“Vậy thì, sinh nhật vui vẻ, bạn nhỏ Ngụy Hoà không thích hoa hòe lòe loẹt.” Tiêu Lăng trong thanh âm mang theo ý cười.
Ngụy Hòa cũng cười cười, cắt nhỏ bánh, hai người liền bắt đầu ăn bánh kem.
Hết chương .