Sau khi đi ra ngoài, Ngụy Hòa chụp ảnh cửa hàng Chạy thoát mật thất, sau đó điên cuồng phun tào với Tiêu Lăng: “Trò chơi này cũng quá hố đi, chỉ mỗi bốn cửa như thế mà những đồng một người, đây còn chưa tính, mấu chốt là đạo cụ thủ công cực kỳ thô sơ, cảm giác thể nghiệm trò chơi rất kém, hơn nữa cốt truyện cũng tràn đầy khuyết điểm…”
“Cũng tạm được, quen thì tốt rồi.” Tiêu Lăng nhàn nhạt nói.
“Cậu thường xuyên chơi mà, tôi đây chẳng phải lần đầu tiên chơi sao, nhanh như vậy đã qua cửa rồi, cảm giác còn hơi chưa thoả mãn, trừ bỏ chỗ cái bình hoa kia tôi vẫn rất mờ mịt, mấy cái khác tương đối đơn giản, còn nói độ khó của trò chơi này là năm sao, nhiều lắm tính nó chỉ ba sao rưỡi mới đúng, không hề khó tí nào cả, cảm giác cứ như đang kiểm tra đầu óc linh hoạt…”
Tiêu Lăng đánh gãy Ngụy Hòa lải nhải: “Đi ăn lẩu không?”
Hai người dừng bước chân, trước mặt bọn họ vừa lúc có một quán lẩu.
Ngụy Hòa nhìn quán lẩu, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, lộ ra biểu cảm khát vọng mà do dự, “Nhưng này… Tôi không mang đủ tiền.”
“Không sao, tôi có mang, tôi cho cậu mượn, sau này cậu trả lại tôi.” Tiêu Lăng cười cười, “Muốn đi không?”
Ngụy Hòa gật đầu, quyết đoán nói: “Đi! Ăn lẩu đi!” Tiếp theo cậu lôi kéo tay Tiêu Lăng đi vào quán lẩu.
“Xin chào quý khách, hai người ạ?” Một người phục vụ chào đón hỏi.
“Hai người.” Tiêu Lăng gật đầu.
“Vâng, mời hai vị đi cùng tôi.”
Hai người đi theo người phục vụ đến một bàn bên cạnh, ngồi xuống, dùng WeChat quét mã QR trên bàn bắt đầu order trên điện thoại.
“Cậu muốn ăn cái gì?” Tiêu Lăng cầm di động hỏi.
“Từ từ, để tôi xem xem,” Nguỵ Hòa ở phía đối diện đi qua, tiến đến bên cạnh Tiêu Lăng, “Ầy, thịt bò cuốn, tôm tươi, nấm kim châm, nồi lẩu, chúng ta chọn loại nồi nào nhỉ?”
“Cậu có thể ăn cay không?” Tiêu Lăng nhìn mấy loại nồi lẩu, hỏi.
“Có thể, nhưng mà tôi cảm thấy chúng ta có thể chọn loại nồi uyên ương, ăn chút canh suông, có lợi cho sức khỏe.” Ngụy Hòa nói.
“Được, vậy cậu còn cần cái gì không?” Tiêu Lăng chạm vào hình nồi uyên ương, hỏi.
“Order thêm một ít điểm tâm ngọt đi, điểm tâm ngọt nơi này ăn khá ngon, lúc trước tôi từng ăn rồi.” Ngụy Hòa chỉ chỉ nơi nào đó trên màn hình di động, “Tôi muốn tào phớ tuyết sữa.”
“Ừ.” Tiêu Lăng gật đầu, ở trên di động chạm chạm gạt gạt.
Ngụy Hòa lại ngồi về vị trí đối diện Tiêu Lăng.
Nồi lẩu và đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Ngụy Hòa chụp một tấm ảnh, sau khi đổ mấy đĩa đồ ăn cậu chọn vào nồi thì bắt đầu mở di động chơi.
“Có thể ăn rồi, thịt bò cuốn cậu mà nấu tiếp thì tan luôn đó.” Tiêu Lăng gõ bàn, ý bảo Ngụy Hòa có thể ăn.
Ngụy Hòa “Ừ ừ” vài câu, tiếp tục chỉnh sửa nội dung status.
Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hòa thờ ơ, hơi bất đắc dĩ, đành phải giơ tay gắp một miếng thịt bò cuốn đặt vào trong bát Ngụy Hòa.
Ngụy Hòa lúc này đúng lúc ngẩng đầu, nhìn Tiêu Lăng tự tay gắp đồ ăn cho cậu, nhanh tay nhanh mắt mở camera chụp được cảnh này, sau đó nói câu “Cảm ơn” với Tiêu Lăng, tiếp tục chỉnh sửa nội dung.
“Chỗ đó có gia vị, cậu muốn đi lấy không?” Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hoà đang ngây ngô cười, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi.
Ngụy Hòa cuối cùng cũng up nội dung status đã chỉnh sửa xong, cũng không biết miệng mình khi nào lại cong lên, “Hở? Cái gì? Gia vị? Đi đi đi!”
Ngụy Hòa cầm lấy cái đĩa đi tới khu gia vị, múc chút hành thái, tỏi nhuyễn, hỗn hợp tương thịt bò đặt cạnh nhau, rồi trở về.
“Đúng rồi, Tiêu Lăng, chúng ta hình như còn chưa thêm phương thức liên hệ nhỉ?” Ngụy Hòa buông cái đĩa, móc di động mở ra QQ.
“Ừ, muốn thêm không?” Tiêu Lăng cũng buông đũa, lấy di động ra, “Cậu thêm tôi hay là?”
“Tôi thêm cậu đi.” Ngụy Hòa nói, “Số QQ của cậu.”
“XXXXXX.”
“Đáp án chứng thực là gì?” Ngụy Hòa tìm số QQ này, nhưng có vấn đề khiến cho cậu hơi khó hiểu, “Tiểu Mãn? Có ý nghĩa gì vậy?”
“Một trong hai mươi tư tiết khí[], Tiểu Mãn, là tiết khí thứ hai của mùa hạ. Đáp án là tháng tư âm lịch.” Tiêu Lăng nói.
[] Tiết khí — 节气 là điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau °. Nó được sử dụng trong công tác lập lịch của các nền văn minh phương đông cổ đại như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên để đồng bộ hóa các mùa. Ở Việt Nam có một số học giả phân biệt tiết và khí. Họ cho rằng cứ một tiết lại đến một khí. Tuy nhiên để dễ hiểu, nhiều người vẫn gọi chung là tiết khí hoặc đơn giản chỉ là tiết. Khoảng cách giữa hai tiết khí kề nhau ở trong khoảng - ngày.
tiết khí gồm: Lập Xuân, Vũ Thuỷ, Kinh Trập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Xử Thử, Bạch Lộ, Thu Phân, Hàn Lộ, Sương Giáng, Lập Đông, Tiểu Tuyết, Đại Tuyết, Đông Chí, Tiểu Hàn, Đại Hàn.
Trong tiết khí, Tiểu Mãn là tiết khí thứ hai của mùa hạ, sau Lập Hạ, vào khoảng tháng âm lịch.
(Theo wikipedia:>)
“Ồ.” Ngụy Hòa gật đầu, nhập đáp án vào, sau khi thông qua chứng thực thì tắt di động, bắt đầu ăn lẩu.
Sau đại tiệc lẩu cực kỳ vui vẻ, hai người trở về phòng học bắt đầu học tiết tự học buổi tối.
Trong phòng học, Tiêu Lăng lấy di động ra, chạm vào QQ của Ngụy Hoà, status đầu tiên là hôm nay:
Ngụy Hòa:
Mật thất chạy thoát √ lẩu √ bạn bàn sau quan tâm √
Phía dưới status này là ba tấm ảnh tương ứng, bức đầu tiên là ảnh chụp “Chạy thoát mật thất”, bức thứ hai là ảnh chụp nồi lẩu, bức thứ ba là ảnh Tiêu Lăng gắp đồ ăn cho Ngụy Hòa, chụp từ góc độ của Ngụy Hòa.
Tiêu Lăng cho cậu một like sau đó gạt tay lên trên, phía dưới status này rất nhiều bình luận, hắn nhìn từng cái một.
Dạ Vũ Gửi Bắc: Anh giai đẹp troai quá, em muốn! Ngụy Hòa, nếu anh không muốn chết thì giao ra phương thức liên lạc của anh giai ngay!
Ngụy Hoà trả lời Dạ Vũ Gửi Bắc: Mày đừng mơ, nhanh cút đi để tao làm bài tập.
Dạ Vũ Gửi Bắc trả lời Ngụy Hòa: Em đi méc với mẹ là anh giấu em ăn mảnh nhá!
Ngụy Hoà trả lời Dạ Vũ Gửi Bắc: Lần sau mời mày ăn, đừng có nói bừa, biết chưa?
Dạ Vũ Gửi Bắc trả lời Ngụy Hòa: ok
Họa Họa Không Phải Vẽ Vẽ:?!! Ngụy Hòa mày thế mà đi ăn lẩu với Tiêu Lăng! Còn chơi Chạy thoát mật thất nữa? Mày được nhá!
Ngụy Hòa trả lời Họa Họa Không Phải Vẽ Vẽ: Lao động kết hợp nghỉ ngơi ha ha ha ha
Họa Họa Không Phải Vẽ Vẽ trả lời Ngụy Hòa: Đmm, bài mày làm xong chưa?
Ngụy Hòa trả lời Họa Họa Không Phải Vẽ Vẽ: Bài gì cơ??
Họa Họa Không Phải Vẽ Vẽ trả lời Ngụy Hòa: Bài kiểm tra toán á, mấy ngày hôm trước lão Hà giao, nói tiết tự học buổi tối chủ nhật phải nộp, chẳng lẽ mày quên rồi hả?
Ngụy Hòa trả lời Họa Họa Không Phải Vẽ Vẽ: Đm! Quên rồi!
Họa Họa Không Phải Vẽ Vẽ trả lời Ngụy Hòa: Ha ha ha ha ha ha ha
Rả Rích: Chạy thoát mật thất dùng thời gian bao lâu thế?
Ngụy Hòa trả lời Rả Rích: Không đến nửa giờ.
Rả Rích trả lời Ngụy Hòa: Đỉnh vl!
Ngụy Hòa trả lời Rả Rích: Ha, là đồng đội lợi hại thoy, cậu ta ở bàn sau tôi chơi Chạy thoát mật thất rất lợi hại.
Rả Rích trả lời Ngụy Hòa: Quả nhiên đầu óc học bá và của tôi không giống nhau, chúng tôi lúc ấy chơi phải mất hai tiếng, lại là bốn người cùng nhau chơi.
Tấn Giang gì cũng cấm: Anh trai đẹp giai quớ! Ngụy Hòa, chúng ta tới làm giao dịch py[] đi!
[]Giao dịch py, một từ thông dụng trên internet TQ, ban đầu được dùng để chỉ giao dịch bạn bè [péngyǒu]. Ngày nay, nó thường có nghĩa là giao dịch lỗ đt [pìyǎn], đề cập đến các hoạt động mờ ám đằng sau hậu trường. (Theo baike)
Ngụy Hòa trả lời Tấn Giang gì cũng cấm: Đmm giao dịch py, ai muốn làm loại giao dịch da thịt kia với mày?
Tấn Giang gì cũng cấm trả lời Ngụy Hòa: Hì hì, cung cấp một vài thông tin cơ bản của anh giai kia, tôi muốn…
Ngụy Hòa trả lời Tấn Giang gì cũng cấm: Cút!
Tấn Giang gì cũng cấm trả lời Ngụy Hòa: Lời tôi còn chưa nói xong đâu! Tôi chỉ muốn hỏi xem cậu í còn thiếu bạn gái không thoy.
Ngụy Hòa trả lời Tấn Giang gì cũng cấm: Cho dù cậu ta thiếu cũng sẽ không coi trọng cậu có được không?
Tấn Giang gì cũng cấm trả lời Ngụy Hòa: Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng cà khịa nhau nữa được không hả?
Ngụy Hòa trả lời Tấn Giang gì cũng cấm:… Dù sao đừng có cho tôi xem mấy thứ kỳ kỳ quái quái.
Tấn Giang gì cũng cấm trả lời Ngụy Hòa: Hê hê, đấy chẳng lẽ không phải vì cậu.
Ngụy Hòa trả lời Tấn Giang gì cũng cấm: …
Cố Nhân Về: Cậu có chắc là cậu ta gắp đồ ăn cho cậu mà không phải là gắp đồ ăn từ trong bát cậu đi không?
Ngụy Hòa trả lời Cố Nhân Về: Trong bát tôi còn chưa có đồ ăn thì cậu ta có cái gì để gắp? Gắp không khí à?
Tiêu Lăng nhìn mấy bình luận, khẽ cười một tiếng, rất thú vị. Tiếp theo hắn tra thử “giao dịch py”, tươi cười trên khuôn mặt dần dần biến mất, tên Tấn Giang gì cũng cấm này không phải người tốt gì cả.
Hết chương .