Không biết là ai thức trắng đêm nhưng riêng Lĩnh thì không. Sau khi ngắm mưa cùng Tân chốc lát, cậu liền ngủ thẳng cẳng cho tới khi mùi thơm của thịt nướng bay vào mũi, lúc này Lĩnh mới mơ màng bò dậy.
Sáu cánh cửa đều được đóng kín, viên đá sáng trong phòng đã được cất đi khi nào không hay. Giờ đây, tuy đã qua ngày mới nhưng không gian phòng ngủ vẫn ngập bóng tối âm trầm, những tia nắng thường ngày hôm nay không rọi qua khe cửa, chứng tỏ ngoài trời vẫn đang âm u.
Cốc cốc...
Tiếng gõ của dồn dập vang lên, ngay sau đó là tiếng Bom vang dội hét vào:
“Anh Lĩnh sáng rồi dậy đi!”
Lĩnh nghe được đáp lời cậu nhóc:
“Dậy rồi, chờ tí anh ra.”
Nói rồi vơ lấy áo và váy da thú mặc vào.
Cậu không biết vì sao Tân lại thích ngủ trần đến thế! Giường bây giờ chỉ là một tấm phản gỗ trơn bóng lạnh lẽo không có chiếu, chăn, vậy mà cứ bắt cậu nằm trần. Anh ta không lạnh, nhưng cậu đây thì muốn tun chim.
Dù có cố chống cự, từ chối, năn nỉ ỉ ôi thế nào đi nữa cuối cùng cậu vẫn phải cởi sạch vì sức mạnh kinh người của thú nhân, phần nữa cũng tại lời ngon tiếng ngọt và từng nụ hôn nóng bỏng Tân cứ bổ xuống.
Càng nghĩ Lĩnh càng đỏ mặt, cậu vỗ hai tay vào má cố xua đi đám hình ảnh khiêu khích trẻ con ấy, chuyên tâm vào việc chính – mặc đồ.
Lĩnh buộc chặt nút thắt trên váy da thú, đầu không ngừng đảo qua các đồ nội thất hiện tại căn phòng này đang thiếu: chiếu, chăn, vải... trong khi chân cứ bước từ từ đi ra ngoài.
Ngay khi vừa mở cửa cậu liền nhìn thấy Bom đang đứng bên lan can thềm, tay vươn ra hứng chút nước mưa còn sót lại nhỏ giọt xuống từ trên mái ngói.
Trận mưa đêm qua đã đẩy cái nắng mùa hạ hành họ bao lâu qua đi xa, giờ đây không khí trở nên mát mẻ hơn, đồng thời bầu trời cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Vạt đất trống trước hiên nhờ trận mưa đêm qua nhung nhúc lên không ít cỏ con xanh mượt, chúng nằm rải rác khắp nơi, chia vạt ba vạt bốn trông khá ấn tượng.
Lĩnh bước xuống thềm, đạp đôi chân trần lên nền gạch nâu hình hoa lạnh lẽo đi đến bên cạnh Bom, cùng cậu nhóc nhìn qua gian bếp bên kia. Nơi đó có bóng Tân đang bận rộn cùng Đông đang dọn bát đũa lên bàn.
Lĩnh mỉm cười. Không khí này, mùi hương kia khiến cậu thích thú, trái tim trong lồng ngực bất giác vỗ nhịp tăng mạnh.
Đây là cuộc sống hiện tại cậu đang sở hữu, một người yêu và hai nhóc con, tất cả họ đều là của cậu, điều đó khiến cậu hạnh phúc biết bao.
Bên kia khi vừa đặt nồi cháo kê xuống bàn Đông nhìn qua, liền thấy hai người, cậu bé không thể nói nên cười rất tươi ngoắc tay gọi hai người qua dùng bữa sáng.
Lĩnh nắm tay Bom lôi đi, vừa đi cậu vừa nói:
“Hôm nay chúng ta phải vào rừng tìm vào cây ăn quả, hoa lá về trồng ở phần sân trống trước nhà và cả sau nhà nữa.”
Bom gật đầu, cánh tay vung vẩy:
“Có cần em giúp gì không?”
Lĩnh cười cười cùng cậu đi xuống phần sân có ốp gạch, cảm giác lạnh lẽo dưới chân khiến cậu khó chịu.
Lại thêm một phần việc nữa cho hôm nay rồi – làm dép đi thôi, chứ cứ đi chân không thế này ai chịu cho nổi!
Đôi hàng lông mày của Lĩnh nheo lại. Đầu thì phiền não đủ chuyện nhưng miệng vẫn trả lời Bom:
“Có chứ, em và Đông đi rừng thấy cây cỏ hoa lá nào đẹp thì đem về đây cho anh coi thử.”
Cả hai bước lên bậc thềm dẫn vào hiên, đi tới phòng bếp.
“Vâng em sẽ để ý cho anh,” Bom nói rồi buông tay Lĩnh chạy tới bên bàn ăn khi vừa mới qua cửa. Cậu nhóc hỏi Đông, “hôm nay cậu có phải đi vẽ tranh nữa không?”
Đông lắc đầu.
“Vậy tí ăn xong chúng ta rủ thêm bọn Thinh đi vào rừng tìm cây về trồng trước sân đi.” Bom nói.
Đông gật đầu, hiền dịu múc một bát tô đất đầy ắp cháo kê qua cho Bom.
Bên kia Lĩnh nhìn hai đứa nhỏ trò chuyện đi tới ôm chầm lấy tấm lưng to lớn của người yêu, cười khúc khích mà rằng:
“Anh yêu chào buổi sáng!”
Nghe Lĩnh nói một câu mới rất lạ tai nhưng cực kì ngọt lòng, Tân liền dừng tay lật thịt trên chảo quay qua nhìn cậu, khóe miệng câu lên lặp lại:
“Chào buổi sáng em yêu.”
Nghe anh nói tỉnh bơ như vậy Lĩnh đỏ mặt, cậu liếc hai đứa nhỏ thấy chúng đang cặm cụi múc cháo chia ra bát liền hôn nhanh lên môi Tân một cái, sau đó buông ra làm như không có chuyện gì đi tới bên hai đứa nhỏ hỏi chúng:
“Hai em đánh răng sáng sớm chưa?”
Đông ngoan ngoãn gật đầu, trong khi Bom thì quỷ quyệt nhìn qua cậu hỏi lại:
“Thế còn anh, đã đánh răng rửa mặt chưa?”
Lĩnh gõ lên trán thằng nhóc quỷ một cái, đứng thẳng lên nói:
“Giờ anh đi nè!”
Nói rồi đi thẳng ra cửa hông thông ra phòng tắm đi xuống sân giếng.
Dùng chiếc gàu được may từ da thú, có dây kéo thả, lấy nước từ giếng lên đổ vào thau gỗ. Tiếp đó lôi ra một cành cỏ mảnh lá dai được đặt sẵn bên thùng nước, cho thêm chút muối lên ngồi xổm xuống, đôi mắt mơ màng nhìn xuyên qua nhà hàng xóm.
Kế nhà cậu là nhà Miễu và Lâu, khói bếp nhà họ cũng đang bốc lên nghi ngút, xa hơn là nhà của những thú nhân đã có gia đình, tất cả đều tương tự như thế.
Trời âm u, gió se lạnh, mưa lác đác bay, xa xa lá cây rừng lanh mình nhẹ nhàng khiến Lĩnh mơ màng ngắm nhìn.
Đây đúng là bức tranh thôn quê tuyệt đẹp mà người hiện đại ghét xô bồ luôn mơ: khói bếp, mái ngói, cây xanh, gió mát, mưa nhẹ, đất nâu...
“Nhanh vào ăn sáng đừng ngồi lâu mưa lạnh sinh bệnh bây giờ!” Thình lình tiếng gọi của Tân vang lên đánh tỉnh Lĩnh.
Cậu ngậm lá cây chà răng nhìn qua anh, khóe mắt cong cong gật đầu. Nhanh chóng giải quyết xong công việc làm sạch răng miệng sáng sớm, Lĩnh liền chạy vào phòng bếp, ngồi vào bàn ăn, cùng cả nhà dùng bữa.
“Hôm nay em tính làm gì trước?” Tân hỏi.
“Anh cho người đi thu hoạch quả hồ lô đi.” Lĩnh húp ngụm cháo nóng hổi rồi hỏi thêm, “muối chúng ta còn nhiều không?”
Tân gật đầu:
“Tha hồ cho chúng ta dùng hơn năm nữa.”
Kể từ khi Lĩnh làm ra chum vại, Tân liền cho người làm thêm muối đổ đầy chum lớn từng nhà. Anh ước lượng số muối ăn đủ trong một năm liền cho ngưng sản xuất.
Với tính ưa nắng, muối chỉ có thể sản xuất vào mùa hạ và những ngày nắng, nên tốt hơn hết họ phải làm nhiều trữ sẵn dùng cho cả năm. Tân tính và làm như thế không ngờ lại chuẩn.
Lĩnh gật đầu gắp chút súp lơ được Tân xào chung với thịt heo cho vào bát rồi nói:
“Anh cho người đi thu hoạch quả hồ lô, rồi cho thêm một số thú nhân theo em đi qua khu có cây dâu xem tình hình. Ăn xong em phải chạy qua chỗ các thú nhân già nhờ họ vài việc, anh cho người tập hợp ở đình chờ em giao việc cho các thú nhân xong sẽ qua.”
Tân gật đầu, anh đặt cái bát được đặc chế riêng cho mình to bằng cái chảo xuống:
“Có cần anh cùng đi đến vườn dâu không?”
Lĩnh lắc đầu:
“Không cần, anh có việc gì thì đi đi.”
“Hôm nay anh tính cho người đào nốt công trình mương thoát nước. Còn phần cổng chào chắc phải chờ tới mùa xuân mới làm.”
Lĩnh gật đầu buông chét đã sạch thức ăn xuống:
“Ừ, phần cổng chưa cần vội chờ qua năm làm cũng được.”
Cậu đứng lên dọn bát của mình vào rá.
Đông liền níu tay Lĩnh lại, cậu bé ra chỉ: - Anh có việc cứ đi đi, để bát đó tí em với Bom rửa cho.
Bom và số cháo cuối cùng vào bụng ợ lên một cái gật đầu:
“Anh và thủ lĩnh cứ đi đi, phần rửa bát đũa để em vào Đông làm được rồi.”
Lĩnh mỉm cười tán dương sự ngoan ngoãn tự giác của hai đứa, cùng Tân rời nhà. Cả hai tách nhau ở ngõ.
Lĩnh đi về phía khu nhà thú nhân già, vào nhà thú nhân Thôi. Cậu gọi lớn khi vừa vào tới chòi. Đôi chân lấm đầy đất bùn khiến Lĩnh không muốn bước vào sân gạch nhà ông.
Cậu lia ánh mắt tới con đường đất mình vừa đi qua nhíu mày. Chắc cậu phải kêu các thú nhân làm gạch ốp đường đi thôi!
Đúng là chưa yên được mà nhìn đâu cũng thấy việc phải làm! Hai...
“Sao lại thở dài thế cháu?”
Bác Thôi mang theo một bát cháo kê đi ra từ trong nhà, tiểu thú nhân Thiên ở cùng thú nhân Thôi cũng chạy ra theo chào cậu.
“Chào anh Lĩnh. Bọn Bom ăn sáng xong chưa anh?”
Lĩnh gật đầu. Ngay lập tức cậu nhóc lao ra khỏi nhà chạy nhanh dưới làn mưa lất phất hướng nhà cậu mà phóng.
“Chúng ta phải làm gạch ốp đường thôi bác à! Nhìn dơ quá!”
Thôi nghe Lĩnh nói liền nhìn theo bước chân cậu nhóc nhà mình gật gù:
“Vậy cháu cứ để đó nhóm bác lo cho, giờ trời đang mưa đường trơn đất nhão không làm được, chờ nắng lên hay trời ngưng mưa dài ngày mới làm được.”
Nói rồi ông đẩy bát cháo đầy ắp qua cho Lĩnh:
“Ăn sáng chưa làm một bát với bác.”
Lĩnh xua tay:
“Cháu ăn rồi, bác ăn đi, cháu qua đây nhờ bác chút việc rồi vào rừng.”
Nghe cậu nói vậy Thôi thú nhân liền thu bát cháo lại, nhìn cậu, chờ Lĩnh nói.
“Cháu tới nhờ bác đan chiếu,” cậu nói rồi miêu tả sơ qua cho Thôi hình dáng chiếu, nói sơ về chất liệu, tiếp đó đẩy cái chân lấm bẩn qua cho ông nhìn, “nếu còn thời gian làm thêm cho cháu đôi dép đi đường.”
Thôi nghe cậu nói vậy liền nhìn xuống chân Lĩnh, ông đang tự hỏi sao phải có dép?
Lĩnh cười cười miêu tả sơ sơ hình ảnh đôi dép cho ông.
Thú nhân Thôi không săm soi quá kĩ, mọi thứ Lĩnh đề xướng thường rất có ích, ông nhận lời nói cậu tối có thể qua đây xem thành quả, còn việc tìm vật liệu ông sẽ tự lo cậu không cần quan tâm, cứ đi làm việc của mình đi.
Lĩnh rời nhà thú nhân Thôi đi ra đình gặp Tân cùng nhóm Phụ và một vài thú nhân được phân công đi cùng hôm nay, mang gùi lên rừng, đi thẳng về hướng có nhiều cây dâu đợt trước họ phát hiện.