Công cuộc xây nhà tiếp tục được tiến hành, sau ngôi nhà của Lĩnh chính là nhà của các thú nhân đã có gia đình, tiếp đó là các thú nhân già.
Khi tiến hành xây nhà cho các thú nhân lớn tuổi, Lĩnh họp họ lại trưng cầu ý kiến nên xây cho ai trước. Toàn bộ thú nhân lớn tuổi đều thống nhất xây cho bác Thôi trước vì ông là thú nhân lớn tuổi nhất.
Ngày đầu tiên khi hỏi bác muốn xây như thế nào, Lĩnh nhận được lời ngỏ ý của ông. Ông nhờ Lĩnh hãy làm một khu nhà lớn dành cho tất cả các thú nhân già, các ông muốn được ở cùng nhau làm thành một tổ hợp sản xuất đồ gia dụng cho cả tộc sau này.
Nhờ lời nhờ vả ấy Lĩnh nảy ra một ý tưởng, cậu tạm thời đặt cho ý tưởng đó cái tên: khu nhà dành cho người lớn tuổi.
Đây không phải là phân biệt mà là dành trọn một sự đặc biệt cho những người già cô đơn. Tại đây họ có thể ở gần nhau, mở bất cứ tiệm đồ, làm bất cứ điều gì họ muốn. Các tiểu thú nhân sẽ ở với họ cho tới khi lớn lên, bọn họ sẽ ra ngoài lấy bạn đời xây nhà riêng.
Vì là một tổ hợp nhà ở gần mười người, vốn mang tính chung nhưng cũng cần phải có tính riêng biệt nhất định, nên Lĩnh quyết định mình sẽ phác thảo một bản thiết kế lớn có lối kiến trúc giống nhau.
Cậu vạch ra một khu vực đất lớn, chọn kiểu nhà mộc mạc đơn sơ cũng ba gian nhưng thay vì chữ U thì sẽ làm hai gian nhà kiểu chữ L.
Một gian đều có ba phòng, tổng cộng khu nhà trọn vẹn sẽ có sáu phòng cơ bản, một phòng tắm riêng, sân giếng và nhà vệ sinh riêng.
Khu vực ngăn cách giữa các khu nhà là ruộng rau hoặc vườn cây ăn quả do các thú nhân tự trồng, lấy hàng rào bằng gỗ bao quanh vườn tược làm dưới hạn một khu nhà.
Khi các thú nhân nhìn bản thiết kế họ cực kì hài lòng. Lĩnh còn vẽ thêm cho mỗi căn một mái đình ở đầu ngõ làm nơi uống trà chiều tiếp bạn già.
Một vài thú nhân còn yêu cầu cậu xây cho họ một căn nhà nhỏ cuối góc vườn, để làm nơi sản xuất gốm, cất trữ đồ đạc hoặc là nơi làm việc của riêng mình khi có đơn đặt hàng...
Nhìn các thú nhân hăng say đưa ra ý tưởng như vậy, Lĩnh âm thầm quyết định, sẽ giao công thức làm đồ nội thất cho các thú nhân già để họ có thể dùng nó đổi lấy lương thực.
Khu vực quy hoạch này nhanh chóng hoàn thành sau bốn tuần.
Trong khoảng thời gian đó Lĩnh bắt đầu truyền đạt kĩ năng làm đồ nội thất cho các thú nhân già, bàn gỗ, ghế gỗ, giường gỗ, tủ gỗ...
Khi cậu nói về đồ nội thất có nhắc tới việc khắc hoa văn trang trí. Chỉ là vài câu nói vu vơ, ấy vậy mà sau vài ngày Lĩnh bất ngờ nhìn thấy Tăng thú nhân khoảng chừng năm mươi tuổi đã tạo ra một cái tủ gỗ có khắc hình hoa lá uốn lượn ở bốn góc cực kì khéo.
Quả nhiên dù là người hay thú nhân ai cũng đều có tài năng, chẳng qua là chưa được khai thác hay gặp đúng dịp để phát huy mà thôi.
...
Sau khi khu nhà của các thú nhân già hoàn thành, thì đến lượt xây nhà cho từng thú nhân độc thân.
Bọn họ còn dễ xử hơn, đa số chỉ cần một căn nhà ba gian, một phòng vừa làm phòng tiếp khách vừa làm phòng ăn, một phòng vừa là bếp vừa là kho, còn lại là phòng ngủ, một phòng tắm một nhà vệ sinh.
Đa số họ đều khá thích chòi nhỏ kiểu Lĩnh thiết kế cho các thú nhân già nên cũng đòi một cái.
Phần sơn nội thất các thú nhân chọn khá đơn giản với màu nâu nhạt, màu be hoặc ngà.
Riêng các Phụ thì như chim công, bên ngoài có thể là màu ngà như bao người, nhưng phòng ngủ thì phải xanh, hồng hoặc tím... gần như bảy sắc màu gì cũng đều có cả.
Từ ngày những căn nhà cá nhân được xây dựng Đông liền bận đến mức chân không chạm đất, đi miết, Bom cũng đi theo cậu trở thành một trợ lý kiêm vệ sĩ mẫu mực giúp các thú nhân tạo tranh trang trí.
Sau khi toàn bộ nhà cửa trong tộc làm xong, thời gian cũng trôi đi ngót nghét ba tháng ròng.
Bất ngờ vào lúc này trời liền chuyển gió se lạnh. Đêm hôm đó một trận mưa lớn bất thình lình đổ xuống, trong mưa mang theo gió lớn và giông.
Cơn mưa đổ vào nửa đêm khi mọi người đang ủ mình trong lớp chăn da thú nằm trên giường gỗ mát mẻ. Khi tiếng mưa rơi trên mái nhà tạo thành hàng tá tiếng động như đá vỗ vào thân cây, tiếng động lớn ấy khiến tất cả các thú nhân đều bừng tỉnh.
Thông qua khe cửa sổ mở lớn họ nhìn ra ngoài, tất cả đều hồi hộp đón chờ một mùa mới đang tới.
Tân và Lĩnh cũng thức, nhưng cả hai không ngồi dậy, họ để gió hắt vài ba giọt mưa nặng hạt vào phòng qua sáu cánh cửa sổ mở hé. Trong phòng để một viên đá sáng nhỏ, tạo chút ánh sáng mờ mờ cho căn phòng như đèn ngủ.
Hai người ôm nhau, Tân hôn cổ Lĩnh, bên tai nghe tiếng mưa rơi, miệng thầm thì nói nhỏ bên tai cậu:
“Mùa mưa tới rồi. Nơi này mùa mưa tới muộn hơn so với bên kia một tháng.”
Lĩnh lười biếng ủi mình vào lòng Tân, toàn thân trần trụi dính chặt vào da anh:
“Ừ! Kể từ ngày mai chúng ta phải tìm thêm lương thực, cho người đi thu số quả hồ lô chứa bông về, tìm thêm một vài thứ quan trọng cho cuộc sống nữa. Điều quan trọng hơn là phải làm ra vải trước mùa đông.”
Tân đặt môi lên vành tai cậu mâm nhẹ khiến Lĩnh nhột co đầu né đi.
Tân nở nụ cười cúi xuống cọ đầu mình lên mái tóc đỏ mượt mà của cậu, đôi mắt hướng ra hiên nhìn từng hạt mưa rơi xuống ngoài kia lòng ấm đến phát hỏa. Đôi tay ôm eo cậu siết chặt.
Người con trai trong lòng anh đây chính là người cho anh khoảnh khắc này, khoảnh khắc không cần chật vật đội mình dưới mưa, hay ủ mình trong hang động ẩm ướt chật chội, thậm chí không cần quá khẩn trương vì đồ ăn thức uống. Cậu là vị cứu tinh là ánh sáng đời anh.
Tân siết lấy Lĩnh tìm đến môi cậu hôn lấy, nụ hôn này không mang theo tình dục, nó mang theo sự trân trọng yêu quý và cả sợ hãi, sợ hãi vì cứ ngỡ như đang mơ.
Khắp nơi trong Tộc Lạc Cư mọi người đều thức giấc nhìn mưa rơi bên mái hiên bùi ngùi. Đây là cuộc sống của họ, là điều họ chưa bao giờ mơ tới trước đây, giờ đây họ đã có được.
“Chúng ta có phải đang mơ không?!” Miễu tựa mình trong lòng bạn đời, đôi bàn tay ấm áp vuốt ve cái bụng đã lộ rõ.
Cảm giác hiện tại quá tốt đẹp khiến anh sợ hãi, dù đêm đã khuya anh vẫn không dám chợt mắt vì sợ một khi nhắm lại rồi mở ra anh vẫn đang ở trong hang động lạnh lẽo, nước mưa ngập lưng chân, đồ ăn không đủ.
Lâu thú nhân ôm lấy anh, vỗ về:
“Không, đây là thật, nơi đây sẽ là nhà của chúng ta và của con cái chúng ta.”
Miễu lật mình ôm chặt Lâu rấm rứt khóc lên, tiếng khóc ấy chất chứa niềm vui, hạnh phúc.
Lâu ôm chặt anh nhìn ra màn mưa mịt mù trong đêm, khẩn cầu thần thú hãy bảo vệ cuộc sống này của họ, xin đừng tước đi hiện tại tốt đẹp này!
Trong khi đó Biêu và Thinh thì ngồi tựa nhau ở chòi để mưa ghé thăm ở bốn hướng. Hai chú cháu không ai nói gì chỉ nhìn mưa mà mắt ngập nước.
“Chúng ta sẽ sống tốt, sống tốt hơn nữa để trả ơn cho thần thú vì người đã không bỏ rơi chúng ta!”
Biêu nói rồi ôm chầm lấy Thinh, ông nhắm mắt ngửa mặt về hướng trời mà xin, mà cảm ơn vị thần họ chưa bao giờ thấy mặt nhưng luôn tin tưởng.
Khắp Tộc Lạc Cư không một thú nhân nào ngủ, ngoại trừ Bom vô tâm vô tư vẫn chổng mông quấn mình trong chăn. Có vẻ càng mưa cậu chàng càng ngủ ngon.
Trong khi Đông thì tựa mình vào thành giường có vẽ vời đủ hoa lá, bức tường phía sau cậu là toàn bộ bức họa của chuyến hành trình đi tìm vùng đất mới của thủ lĩnh, tiếp đó là cuộc di dời của toàn bộ thú nhân lạc loài.
Hai bức họa ấy được làm từ đất sét nung qua lửa, tô màu tỉ mỉ, rồi tách thành từng ô chữ nhật nhỏ treo rời nhau, vừa trang trí lại vừa lưu giữ kỉ niệm.
Đôi mắt Đông sáng ngời nhìn chằm chằm bầu trời mưa qua khung cửa sổ mở toang, vươn tay lên dùng cử chỉ hát trọn bài hát cảm tạ thần thú mà các thú nhân đều thuộc.
Càng đưa cử chỉ đôi mắt đẹp của cậu bé càng ập nước. Cậu van thần thú đừng để cuộc sống này là giấc mơ của tất cả mọi người.
Và cứ thế đêm đầu tiên khi mọi người đều có nhà cũng là đêm khởi đầu của mùa mưa.
Cuộc sống mới của họ đã chính thức bắt đầu, ngày mai dù trời như thế nào họ vẫn thức dậy hăng say làm việc để cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn.
Càng về sau nhân vật sẽ càng nhiều lên, và tui đã bắt đầu có dấu hiệu nhớ lộn tên các bác ạ! Nếu ai tinh mắt nhớ nhắc giùm không là toang cả truyện mất! Xin cảm ơn trước nhé!
Truyện sẽ bắt đầu chuyển tiếp giao đoạn vào mùa mưa, nó sẽ từ từ đi tới hi vọng đem lại cho các bạn thật nhiều, thật nhiều bất ngờ. Cùng chờ nhé!
Còn đây là mẫu nhà hình chữ L cơ bản: