Kyoudai kara Kyoudai

chương 07 + chương 8 + chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngôi nhà của chúng tôi , nhà của anh em Akaishi hiện đang ở một vùng nông thôn.

Mặc dù nói là nông thôn , nhưng nó lại trong không giống cho lắm , không có những cánh đồng lúa bất tận , không có những ngọn núi non trùng điệp hay những cánh rừng bạt ngàn , chỉ là nó hơi xa so với khu đông dân cư hiện đại một chút thôi .

Từ đó , có một con dốc trải dài xuống khu phố mua sắm gần đó . Nên onii-chan thực sự không cần phải đạp , cứ thả cho xe chạy tự do thôi.

Không khí bây giờ khiến cho tôi thấy hơi ngột ngạt , từ lúc ra khỏi nhà cho đến giờ , không có gì ngoài sự yên lặng . Nó khiến tôi cảm giác như bị tra tấn bằng biệt giam vậy .

Chợt ...

" Này " - Và chính anh ấy đã phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó

" À... dạ vâng "

" Từ lúc đó đến giờ , đã có gì thay đổi chưa ?"

" Dạ ... không có gì , em đoán vậy "

" Thật chứ ,có điều gì đáng chú ý không ?"

" Eh? Aa,un, thật mà"

Thật ra , từ sáng đến nay , tôi không thể nhìn thẳng vào mặt onii-chan . Cứ mỗi lần tôi làm thế , không rõ vì một lý do nào đó , trái tim tôi lại đập nhanh , tôi ngoan ngoãn nói với anh điều đó .

" Hiểu rồi ... "

Vì tôi ngồi sau lưng onii-chan, tôi không thể nhìn thấy mặt anh ấy.

Sau đó , đột nhiên anh ấy đạp mạnh lên khiến cho chiếc xe lao nhanh bất ngờ , rồi đột nhiên -kitttt , tiếng phanh rít lên rồi chiếc xe đột nhiên khựng lại.

" Uwa!??"

Theo quy luật quán tính, cơ thể tôi dựa vào lưng onii-chan.

" Onii-chan !? Chuyện gì đã xảy ra vậy !?"

Tôi hoảng loạn hỏi oni-chan và sau đó tôi nghe anh ấy nói.

" Em cảm thấy gì bây giờ ?"

" Ý anh là sao ạ ? "

" Ý anh là bây giờ em cảm thấy như thế nào sau vụ việc lúc nãy "

" Ừm,etto, em cảm thấy ... ngạc nhiên như thường ạ , mà sao anh lại hỏi thế ? "

" Em chắc chứ ? "

" À , ừm , lúc đó ... tim em ... cảm giác hơi loạn nhịp một chút "

Khi tôi áp sát vào lưng anh ấy , cảm giác như tim tôi đang thắt lại vậy , thắt lấy một điều gì đó mà tôi không rõ .

"Hiểu rồi , anh hiểu rồi "

" Ý anh là sao ạ ? Em không hiểu ? "

" À không , không có gì đâu "

Và mặc cho tôi nói gì đi nữa , anh ấy vẫn tiếp tục ngó lơ tôi

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong phố mua sắm lớn nhất của thị trấn. Chúng tôi dừng lại và đỗ xe đạp trong một bãi đỗ xe .

"Vậy thì, Onii-chan, chúng ta sẽ đi chứ?"

Khi tôi quyết định thử và hướng dẫn Onii-chan, anh ấy đột nhiên nắm chặt tay tôi.

"Cái gì, Onii-chan!?"

" À , em quá ... dễ thương , nó sẽ khiến em gặp nguy hiểm khi đi một mình đấy, điều đó khiến anh hơi... lo lắng "

" H-hể , ehh, Không, không, em sẽ không sao cả , anh không cần phải lo lắng đâu , và làm ơn thả tay em ra đi ... nó khiến em ... cảm giác này ... xấu hổ lắm "

Tôi cố gắng kéo tay ra , trong khi lắp bắp biện hộ , khuôn mặt tôi đã đỏ ửng cả lên vì xấu hổ . Hai bên tai nóng bừng.

" Em đang nói gì vậy ? Anh tưởng em rất vui vì nó "

Ở, anh ấy đang nói gì vậy , nhưng mà ...

" Anh đang nói điều gì vậy ? Kỳ quá à ! Nhưng mà , không còn cách nào khác ... "

Lời nói của tôi đột nhiên bị ngẹn lại trong cổ họng , tôi không thể thốt lên một lời phản đối. Cảm giác này ... khác xa với cảm giác mới nãy. Nó cứ như thể là ...

" Tốt rồi , anh sẽ giải thích cho em sau "

Onii-chan cắt ngang suy nghĩ của tôi rồi bắt đầu lôi tôi theo.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau đó, chúng tôi đã đi mua một số bộ quần áo cho chính tôi , hết cửa hàng này qua cửa hàng khác. Bởi vì tôi đâu thể mặc mỗi váy , nên tôi cũng đã mua vài cái quần với thiết kế đơn giản , và vì thế chúng khá là rẻ.

" Được rồi , với đống áo quần này, em sẽ ổn thôi. Chúng ta về nhà thôi "

" Không, vẫn còn thứ chúng ta chưa mua "

" Thứ gì ạ ? "

" Những thứ như đồ lót "

" Ah đúng vậy , em quên mất "

" Mà có vẻ như là khu phố mua sắm này không bán những thứ như vậy "

" Nếu vậy thì đành chịu thôi. Chúng ta về thôi nào "

Trên đường về ...

" Onii-chan , lúc nãy anh có nói là sẽ giải thích cái gì đó cho em lúc về đến nhà phải không ? Vậy sao anh không tận dụng lúc này để nói luôn ? " - Ngồi sau lưng onii-chan , để tránh bầu không khí như lúc nãy . Tôi gợi chuyện lúc đó ra.

" Được thôi "

Ngay sau đó,Onii-chan đưa tôi đến một công viên không có người ở gần nhà của chúng tôi và ngồi trên một chiếc ghế liền kề, sau đó bắt đầu nói.

" Vậy...Em biết gì về tình yêu không ? "

" Em ? Với ai ạ ? "

" Anh "

" Eh !? H-hể ... T-tại sao ? Anh ...? Chúng ta là anh em một nhà đấy ! Cả hai chúng ta đều là đàn ông đó ! Hơn nữa , em không ... "

Một lần nữa , những từ ngữ đó lại bị mắc lại trong cổ họng của tôi , tôi không tài nào nói ra những lời đó được dù cố gắng đến đâu đi nữa .

" Em làm sao ? "

" Em... Ý em là... là..."

Tại sao lại như vậy chứ, tôi cảm thấy rất khó thở? Cảm giác như có thứ gì đó mắc vào cổ họng tôi. Một cái gì đó như thế.

Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh , có lẽ onii-chan cảm nhận được điều đó.

" ... Chúng ta nên về nhà thôi "

Trả lời cho câu lời đề nghị của onii-chan, tôi khẽ gật đầu .

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Để thằng trans có thêm tí động lực , đề nghị AE cỗ vũ nhiệt tình tí .

Truyện Chữ Hay