Tối hôm đó, onii-chan nhốt mình trong phòng suốt cả ngày.
Thế nên tôi cũng phải đắp chăn nằm trên giường cả ngày.
"...Mình đói quá... "
Đúng là không thể nào ngủ suốt đêm mà không ăn gì cả từ trưa đến giờ.
Bởi vì tôi đã hạ nhiệt một chút, nên tôi quyết định xuống bếp nấu thứ gì đó để ăn.
Tôi nhìn vào đống nguyên liệu trong tủ lạnh và quyết định sẽ nấu món rau xào. Trông vậy thôi chứ tôi nấu ăn hơi giỏi đấy.
{Có lẽ mình cũng lên nấu cho onii-chan nữa.}
Tôi ăn hết phần của mình rồi để một phần rau xào lên một cái đĩa khác rồi để lại một tờ giấy nhắn.
{"Nếu nó đã nguội thì xin hãy hâm nóng lại."...... Tại sao mình lại nói chuyện trang trọng như vậy chứ? Mà sao cũng được.}
Để quay trở về phòng, tôi phải đi lên tầng hai.
Tôi bắt đầu vặn tay nắm cửa của phòng mình...nhưng sau đó.
Cánh cửa phòng tôi mở ra và nii-chan cũng từ phòng của anh ấy bước ra.
Phòng của nii-chan và tôi đối diện nhau, nhưng chúng tôi không thường chạm mặt nhau.
"A, onii-chan..."
"..."
Sự yên tĩnh bao phủ lấy không gian. Tôi ghét yên tĩnh.
"A, ừm, đồ ăn tối của anh em để ở phòng khách..."
"...Biết rồi."
Nii-chan nói vậy rồi đi xuống cầu thang.
Vào lúc đó, ngực tôi bỗng nhiên thắt chặt lại.
{Ch-chuyện gì vậy......? Có thể nào đó là... sự thay đổi trong cảm xúc mà nii-chan đã nói với mình lúc trước?}
Tôi vô thức đi xuống cầu thang.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Nii-ch-, hả?"
Không có ai ở trong phòng khách cả.
Dĩa rau xào trên bàn vẫn còn đó chưa được đụng đến.
{Anh đi đâu rồi?}
Và...
Tôi nghe thấy tiếng cách phát ra từ phía cửa trước.
Tôi đi về phía cửa trong sự hoang mang.
Và tôi thấy khuôn mặt hơi ngạc nhiên của nii-chan.
Đôi mắt của nii-chan có hơi sưng lên.
"Nii-chan......Anh đi đâu thế?... Có vẻ mắt anh có hơi sưng... Có chuyện gì đã xảy ra vậy ?"
"Em khỏi bệnh rồi à?"
Nii-chan cắt lời tôi bằng câu hỏi đó.
"Ể?...Em ổn...Nhưng em sẽ không tắm vì có thể sẽ bị lại."
"Anh biết rồi... Anh sẽ ăn sau."
Sau khi nói câu đó, nii-chan nhanh chóng quay trở về phòng.
{...Anh ấy đang tránh mặt mình?}
Cuộc nói chuyện ngày hôm đó đã kế thúc.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau.
Mặc dù tôi đã hết cảm lạnh nhưng tôi vẫn chưa quay trở về hình dáng lúc trước.
"...Vậy ra đây là sự thật..."
Tôi đã hy vọng một nửa rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng thật không may.
Khi vẫn đang trong tình trạng khó chịu giống hôm qua, không biết nhìn đi đâu, tôi mặc bộ đồ thường ngày của mình.
"...Có lẽ mình nên đi mua một vài bộ quần áo của con gái"
Sau đó...
"Oi"
Giống như hôm qua, cánh cửa phòng mở tung mà không có một tiếng gõ cửa nào.
"Ni, Nii-chan...... Chào buổi sáng."
"Hôm nay em có rảnh không?"
"...Em rảnh, có gì không Nii-chan?"
"Chúng ta sẽ đi mua một số bộ quần áo con gái cho em, anh sẽ trả tiền."
"Ể... Ý anh là chúng ta sẽ đi cùng nhau?"
"Đương nhiên rồi."
{Đã bao nhiêu năm rồi từ khi mình với Nii-chan đi mua sắm cùng nhau?... Đợi đã, có khi đây là lần đầu tiên?}
"Vì vậy em nên chuẩn bị đi."
Sau khi nói câu đó, Nii-chan ra khỏi phòng.
{Chuẩn bị gì?... A, quần áo để đi mua sắm... Mình nên làm gì đây...?}
Tôi không có bộ đồ nào phù hợp để đi ra ngoài mua sắm cả.
...Tôi nghĩ tôi đã nghe chuyện này ở đâu đó rồi, nhưng có lẽ tôi chỉ tưởng tượng thôi.
Bộ đồ tôi đang mặc không phải là thứ một đứa con gái bình thường sẽ mặc nhưng...
{...Sao cũng được.}
Tôi cầm lấy ví tiền và điện thoại rồi ra khỏi phòng.
Nii-chan đang đứng đợi ở trước cửa nhà.
"Em xong chưa?"
"Rồi."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Chúng tôi ra khỏi nhà và anh ấy lấy chiếc xe đạp duy nhất tôi dùng để đạp đến trường ra khỏi nhà kho.
"A, anh không có xe đạp nên chúng ta phải đạp đôi rồi."
"Eee?... Chúng ta không thể đạp đôi bằng cái xe này được."
"Vậy thì anh sẽ đạp còn em thì ngồi ở phía sau."
"Eh, a, un......"
Ngay cả những cuộc nói chuyện như thế này cũng theo chiều hướng nguy hiểm mặc dù chúng tôi là anh em trai, nhưng ai lại nghĩ rằng cuộc nói chuyện sẽ tiến triển đến mức này... đợi đã, không phải là anh em trai mà là anh em gái chứ nhỉ?
Nii-chan nâng bàn đạp của chiếc xe lên và ngồi lên nó.
Tôi ngồi đằng sau anh ấy.
"...Em có thể ngồi nữ tính hơn được không?"
"Ể?"
"Có đứa con gái nào lại ngồi sau xe đạp mà quay mặt về phía trước chứ, không phải họ thường ngồi quay sang một bên sao?"
"A, đúng rồi..."
Tôi hoảng loạn sửa lại tư thế ngồi của mình... sau đó tôi phản đối.
"... Em là con trai mà!"
"Bây giờ em đang là con gái."
"Ngay cả vậy..."
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Nii-chan dồn sức xuống chân và bắt đầu đạp.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------